Cực Phẩm Công Tử

Chương 118




Đi vào? An Nhạc buông cánh tay hắn, xoay người muốn chạy ra ngoài, đùa cái gì vậy, này này!Cô vẫn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý đó có biết hay không? Bây giờ phảiđi gặp ba mẹ, cô không muốn, hoàn toàn không muốn.

Cố Tử Mặc phản ứng rất nhanh, xoay người bắt lấy cổ tay An Nhạc hỏi “Bà xã, em muốn đi đâu?”

Thật ra hắn biết rất rõ đây là cô trách hắn không chịu nói cho cô biết,nhưng nếu hắn nói thật, cô sẽ tới sao? Có đôi lúc cần phải dùng chútmánh khóe đặc biệt.

An Nhạc hạ giọng nói “Đương nhiên là quay về.”

Cố Tử Mặc không buông tay mà đổi sang chính sách dụ dỗ, nói “Nhưng đã đếnđây rồi, không vào nói với mẹ anh một tiếng sinh nhật vui vẻ hay sao?”

Thì ra là sinh nhật của mẹ hắn.

An Nhạc vẫn lắc đầu “Em muốn về.”

Cố Tử Mặc nhíu mày, nghiêm túc hỏi “Em chắc chắn?”

Lúc này An Nhạc hoàn toàn không có tâm tình nói đùa cùng hắn, loại chuyệngặp ba mẹ này, theo cô thấy cũng phải hẹn hò vài năm, khi bàn tới chuyện cưới hỏi mới đi gặp. Hai người bọn họ yêu đương mới được bao lâu chứ,cô rất áp lực đó! Bởi vì An Nhạc biết gia cảnh của hắn tương đối tốt,nếu không thì làm gì có tiền để cho Cố Tử Mặc tự mở sở sự vụ. Còn nữa,nếu đã nói là sinh nhật mẹ hắn, cái cơ bản nhất là quà tặng cô cũngkhông có chuẩn bị, như vậy làm sao có thể đi gặp, tóm lại là không thể.

“Đương nhiên chắc chắn.” An Nhạc vừa nói, tay vừa dùng sức tránh thoát khỏi tay hắn.

Cố Tử Mặc cũng không có buông tay, An Nhạc quay đầu lại trừng hắn, dùngánh mắt ý bảo hắn buông ra, cô không muốn dưới tình huống này cùng hắncãi nhau, An Nhạc cô không có thói quen này.

“Được rồi, vậy cùng đi.” Cố Tử Mặc buông tay An Nhạc, bước đi ra ngoài.

Hắn lại dùng chiêu này? Lấy lui làm tiến? An Nhạc im lặng nhìn theo bónglưng hắn, xùy, hắn cho là cô sẽ sợ sao, đừng nghĩ cô sẽ áy náy, là bảnthân hắn muốn đi, vậy thì đừng trách cô.

“Đi thì đi.” An Nhạc lẩm bẩm trong miệng một tiếng, cất bước đuổi theo phía sau hắn.

Song, bọn họ vẫn chưa đi được bao nhiêu bước, phía sau truyền đến thanh âmtrong trẻo của một người phụ nữ “Tử Mặc, hai đứa đang làm gì vậy? Muốnđi đâu?”

Cố Tử Mặc nghe thấy thanh âm phía sau, khóe miệng hiệnlên một nụ cười thản nhiên, thời gian vừa đúng, hắn xoay người nhìn vềhướng người vừa lên tiếng, khẽ gọi “Mẹ.”

An Nhạc nghe thấy tiếng gọi này, cúi thấp đầu dừng bước chân.

Tần Hồng Ngọc liếc nhìn bóng lưng cứng ngắc bất động của An Nhạc, nghĩ đếnchuyện vừa rồi, nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện, bà chuyển tầm mắt nhìn contrai, thản nhiên nói “Xem ra bạn gái của con không hề muốn chào hỏi bamẹ.”

Bị chụp cái mũ tương đối nặng, An Nhạc không chịu nổi, mà từ những lời này có thể biết được mẹ hắn cũng không phải người dễ ở chung, áp lực thật lớn nha!

An Nhạc xoay người, cũng không dám nhìn xem mẹ Cố Tử Mặc trông như thế nào, cúi đầu giải thích “Bác gái đừng hiểulầm, tụi cháu đi ra ngoài là vì chuyện quà sinh nhật, bởi vì trước đócháu không biết là sinh nhật bác gái, nên không có chuẩn bị quà, như thế là quá thất lễ, vì vậy…..”

An Nhạc nói tới đây cũng không tiếptục, có vài lời cần dừng đúng lúc mới tốt, cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìnmẹ hắn, chỉ một cái liền khiến cô kinh động tại chỗ.

Đứng ở đó là một đại mỹ nhân mặc lễ phục màu đỏ duyên dáng sang trọng, nếu khôngphải Cố Tử Mặc gọi bà là mẹ, không chừng An Nhạc sẽ cho rằng người phụnữ ở đối diện chưa tới 40 tuổi. Nói thế nào nhỉ, bà ấy bảo dưỡng khá làtốt, cùng vị kia nhà cô hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau, khó trách Cố Tử Mặc lại đẹp trai như vậy, xem ra là di truyền từ mẹ.

An Nhạcnhìn Tần Hồng Ngọc, đồng thời bà cũng đánh giá An Nhạc, vừa đánh giá vừa cho điềm trong lòng, lớn lên mi thanh mục tú, có điều không phóngkhoáng cho lắm. Nhưng mà con trai luôn luôn soi mói lại nhìn trúng conbé, chẳng lẽ còn có chỗ khác hơn người?

Tần Hồng Ngọc thu hồi ánh mắt đánh giá, mỉm cười nói “Cháu là An Nhạc phải không, thật ra thì cómang quà hay không cũng không quan trọng, cháu có lòng, vậy là đủ rồi.”

An Nhạc Không nghĩ tới, Cố Tử Mặc ngay cả tên của cô cũng đã nói cho người trong nhà biết rồi, cô rất vui vì hắn thẳng thắn như vậy, với ai cũnggiới thiệu cô là bạn gái của hắn, nhưng là phương diện ba mẹ thì có hơisớm một chút.

An Nhạc cảm thấy tức ngực đau dạ dày, nhưng lúc này cũng không có biện pháp rời đi, cho nên đối với lời của Tần Hồng Ngọc,cô chỉ có thể gật đầu phụ họa nói “Vâng.”

“Đi, mau vào trong.” Tần Hồng Ngọc vừa nói vừa xoay người vào trước.

An Nhạc trừng mắt nhìn Cố Tử Mặc một cái, theo phía sau đi vào, Cố Tử Mặcthấy cô trừng mắt cũng không ân hận, trong lòng hắn biết người nhà sẽkhông dễ dàng tiếp nhận An Nhạc như vậy, cho nên cần có chút thời gianhòa hợp.

Lần này An Nhạc đi vào, cô có cảm giác mình giống nhưmấy con khỉ trong sở thú, bị đông đảo mọi người vây xem, một chút hạnchế cũng không có, cô cảm thấy mình sắp cười đến cứng cả mặt rồi.

Chỉ từ một bữa tiệc sinh nhật này cũng có thể nhìn ra nhà hắn tiền tàiquyền thế rất lớn, mặc dù cụ thể cô không biết rõ lắm, nhưng cô nghĩ đại khái của cải trăm vạn là có. Điều này làm cho lòng An Nhạc sinh ra mộtcảm giác khó xử, mặc dù nhà cô cũng không kém, so ra còn hơn những giađình bình thường chút ít, đáng tiếc, cùng nhà hắn lại chênh lệch khálớn.

An Nhạc theo Cố Tử Mặc đi một vòng, cuối cùng bắt được mộtcơ hội thoát thân, lúc đi ra khỏi phòng rửa tay, chỉ có một mình cô trốn ở góc phòng ăn bữa ăn miễn phí.

Cố Tử Mặc có nhìn thấy cô, nhưng quyết định cho cô chút thời gian buông lỏng.

An Nhạc đang ăn đến thích thú, cũng đã vơi đi ba phần buồn bực, có mấy vịmỹ nữ đi ngang qua người cô mang theo mùi nước hoa nồng nặc, một mỹ nữtrong đó che miệng cười nói “Có người cho dù mặc vào quần áo xinh đẹpđến cỡ nào cũng không thể che khuất hơi thở quê mùa dày đặc, buồn cườinhất chính là lễ nghi trang điểm khi ra cửa cũng không biết mà còn muốnchim sẻ hóa phượng hoàng.”

Mỹ nữ số 2 tiếp lời “Tôi thấy chắc là mua không nổi đồ trang điểm cao cấp rồi.”

Mỹ nữ số 3 nói “Hay là chưa bao giờ tới những chỗ như thế này?”

An Nhạc còn chưa ngu ngốc tới mức không biết mấy lời này là châm chọcmình, lại còn nói đến lễ nghi. Cô cũng không phải là hoàn toàn khôngtrang điểm có được hay không? Chỉ là An Nhạc rất ghét trang điểm đậm,cũng ghét thoa phấn, mặt mộc thì có cái gì không tốt?

An Nhạccũng không tức giận, cô hoàn toàn không có chút tức giận nào, cô chỉ đingang qua người các cô ấy, cười híp mắt lẩm bẩm “Có phải ánh mắt củamình kém đi không nhỉ, ở nơi này lại nhìn thấy cương thi mặt trắng, mộtđống phấn trắng thật là khủng khiếp, hai con mắt ở phía trước cũng không nhìn thấy.”