Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 236










Gió lặng mưa ngừng, hai người đều có chút mỏi mệt, Tiểu Lan cả người xụi lơ ở trên người ta không muốn động đậy, hoàn toàn thành bại tướng dưới trường thương của ta.



"Đào, có phải anh có ý với Thu Hàn không?" Tiểu Lan mềm yếu nói.



Thật là con trùng trong bụng ta mà, ta chính khí nghiêm nghị nói: "Nhân phẩm của ta nàng còn không tin sao? Nàng đừng nghĩ loạn nữa, cuộc đời này ta yêu nhất chỉ có nàng mà thôi!"



Tiểu Lan trắng mắt liếc ta một cái, nhu mì nói: "Nếu như anh thật sự thích nàng, vậy cũng thu nàng đi!"



"Hả?" Tròng mắt căng ra, nghĩ thầm tỷ tỷ ngươi cũng quá cởi mở chứ? Ta là người rất thuần khiết nha! Tuy rằng trước đây xem nhiều tiểu thuyết YY, thỉnh thoảng cũng làm một giấc mộng ngựa đực, nhưng nào nghĩ tới chuyện này sẽ phát sinh trên người mình chứ!



Tiểu Lan vừa thẹn lại bực nói: "Nhìn bộ dáng ngươi mừng rỡ kìa!"



Ta vội vàng lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Nếu như phải lựa chọn một người giữa nàng ấy và muội, ta nhất định sẽ chọn muội!"



Trong mắt Tiểu Lan hiện vẻ mừng rỡ, lập tức lại u oán liếc ta, nói: "Ngươi không cần nói với ta, ngươi một chút cũng không thích nàng?"




Thấy Tiểu Lan liều chết kéo vấn đề này không bỏ, rất có xu thế bức ta làm ngựa đực, ta lập tức khiêm tốn ho khan một tiếng, nói: "Thích là một chuyện, yêu lại là một chuyện khác, giống như mây bay trên bầu trời, gió thổi giữa khe núi, ta cũng đều thích mà!"



Tiểu Lan trợn mặt, sẵng giọng: "Ta và ngươi nói chính sự, anh đừng có kéo đông chạy tây được không?"



Ta ủy khuất nói: "Oan uổng quá, ta vẫn đang nói chuyện chính mà!"



"Được! Đây là anh nói! Ta đây coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi!" Tiểu Lan hừ nhẹ một tiếng, "Sau khi trở về ta đem đáp án nói cho Thu Hàn!"



"A?" Ta sửng sốt, lập tức phản ứng lại, vô cùng kinh ngạc nói: "Nàng nói là, là Thu Hàn bảo muội tới hỏi ta?"



"Đúng vậy!" Tiểu Lan trợn mắt, buồn bã nói: "Nàng cũng là một nữ tử đáng thương. Ở trong mắt nàng, ngươi là chỗ duy nhất để nàng ấy dựa vào, nếu ngươi hoàn toàn cự tuyệt nàng, không biết nàng sẽ trở nên thế nào? Huống hồ ... các vị lão tông chủ cũng cảm thấy các ngươi ở chung rất tốt."



Dựa vào, ta nói Tiểu Lan sao lại hào phóng như vậy chứ. Lại nguyện ý đem ta ra chia sẻ với người khác! Nguyên lai là mấy lão yêu bà kia nói lung tung!



Vì sao ta có lòng muốn làm Dương Quá, nhưng người xung quanh cứ buộc ta làm Vi Tiểu Bảo chứ? Ai, đều là anh tuấn gây họa mà! Mấy lão tông chủ Lâm Phượng các kia rõ ràng không có hảo tâm, khẳng định là nhìn trúng thân phận Triệu Thu Hàn mà tới.



Trong lòng ta âm thầm cười khổ, nói: "Chuyện này để sau hãy nói, chờ lát nữa chúng ta trở về Lâm Phượng các, Lâm Phượng các không có tông chủ muội tọa trấn thì không tốt lắm."



Tiểu Lan hừ nhẹ một tiếng, nói: "Hiện giờ đã biết giáo huấn ta rồi. Vậy còn anh, lúc anh làm tông chủ, còn không phải đều giao hết sự tình cho ta sao, bản thân mình lại tiêu dao khoái hoạt?"



Ta hiên ngang lẫm liệt nói: "Sao lại nói thế, ban đầu ta hoàn toàn là dụng tâm lương khổ mà! Cố tình bồi dưỡng năng lực xử sự của muội, cùng với đề thăng địa vị trong cảm nhận đệ tử Lâm Phượng các. Mới làm ra hy sinh như vậy, muội sao lại có thể xuyên tạc ý tốt của ta vậy chứ!"



Tiểu Lan vừa bực mình vừa buồn cười, cắn răng nói: "Nói như vậy, ta đây còn phải cảm tạ ngươi bóc lột sức lao động của ta nữa?"



Ta cười hắc hắc, tay lại bắt dầu không an phận chạy loạn trên người nàng.



Thân thể mềm mại của Tiểu Lan run lên, thần sắc ngượng ngùng mang theo cầu xin, nói: "Ta không được, ngươi tha ta đi..."



"Hắc hắc, hiện giờ cầu xin, không phải cảm thấy chậm rồi sao?" Ta cười tà một tiếng, xoay người áp xuống.



Tiếng cầu khẩn của Tiểu Lan càng kích khởi thú tính của ta, ta giống như đại tướng quân đại bại quân giặc, ở trong vùng địch mặc sức rong ruổi, Tiểu Lan bị ta giết đến kêu thấu trời ừ a không ngừng.




Sau một tiếng thét hưng phấn cao vút, Tiểu Lan ôm chặt lấy ta, giống như muốn cùng ta hòa làm một thể, ngay sau đó, thân thể nàng xụi lơ, tay chân mềm nhũn, linh hồn bay bổng, hơi thở yếu ớt. Còn ta rời khỏi thân thể Tiểu Lan, cúi đầu nhìn thứ hùng vĩ dưới khố, xấu hổ thầm than một tiếng, tiền vốn quá lớn, cũng là một loại tội lỗi mà! Huynh đệ dưới khố như tán đồng kiêu ngạo chấn động hai cái.



Tiểu Lan nửa ngày mới hồi phục tinh thần lại, thấy đại gia hỏa của ta vẫn kiên định như trước, trong ánh mắt không khỏi lộ ra thần sắc vừa yêu vừa sợ, nhịn không được nói: "Nam nhân đều lợi hại như anh vậy sao?"



Ta kiêu ngạo cười to, nói: "Lão công của ngươi là nam nhân trong nam nhân! Thế nào, sợ rồi sao!"



Tiểu Lan khẽ gắt một tiếng, xấu hổ nói: "Anh lợi hại như vậy, một mình ta không chịu được... Ta thấy, anh nên thu lấy Thu Hàn đi." Nói xong ngay cả chính nàng cũng cảm thấy thật dọa người, lại chui vào ngực ta không chịu ra.



Dựa vào, nói gì thế, rõ ràng là câu dẫn ta phạm tội mà! Hình như không ít tiểu thuyết ngựa đực đều là nam chính mã tính siêu quần, mới có thể đuổi đám nữ chính ngựa chạy thành đàn kết quần kết đội! Trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Tiểu Lan cùng Triệu Thu Hàn thân thể sạch trơn, bị ta trái ôm phải ấp nhất long song phượng, không ngờ dục niệm lập tức tăng vọt, tiểu Dương Đào nộ phát xung thiên, đẩy thẳng cửa thành, chờ ta ra lệnh một tiếng, liền xông cửa mà vào, đồ thành nửa ngày!



Cảm thụ được vô địch kim cô bổng chống thẳng, thân thể Tiểu Lan run rẩy như con mèo nhỏ sợ hãi, vô cùng xấu hổ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cầu xin.



Ta cười ha ha, trong lòng đắc ý không thôi, không khỏi cảm tạ quang cầu thần bí đưa ta tới đây. Nên nhớ, ở thời không xưa, ta bị hãm vào thời kỳ trổ mã không thiếu luyện vài lần tả thủ công, tuy nói không phải nhanh chóng giao binh, nhưng cũng tuyệt không bi3n thái như hiện tại! Từ lúc đi vào phòng, lăn qua lộn lại ba lần, tổng cộng hơn ba giờ, hiện tại vẫn còn ngẩng cao đầu, tinh lực thực quá dư thừa, đây là trước kia không thể tưởng tượng được. Nghĩ đến quang cầu, ta không khỏi liên tưởng tới muội muội. Hình ảnh muội muội tiều tụy trước kia hiện lên trong đầu ta, trong lòng chợt đau xót, dục niệm đều nháy mắt biến mất không thấy bóng dáng.



Tiểu Lan cảm thụ được tiểu Dương Đào biến hóa, tưởng ta thật không muốn, trong lòng mừng rỡ đồng thời không khỏi có chút hổ thẹn nói: "Đào, anh tức giận?"



Ta khẽ lắc đầu, nén phiền muộn trong lòng, hôn lên cánh môi kiều diễm của nàng, nói: "Nha đầu ngốc, ta yêu ngươi còn không kịp, sao lại tức giận với ngươi?"



Thấy ta không tức giận, Tiểu Lan lập tức trầm tĩnh lại, tựa ở trên ngực ta, lẩm bẩm nói: "Đào, ta nói là thật, nếu như trong lòng anh có ý với Thu Hàn, vậy thu nàng đi, đây không chỉ riêng là ý của các lão tông chủ, bản thân ta cũng nghĩ như thế... Vô luận là vì anh, hay là vì Lâm Phượng các, đây đều là chuyện tốt."



Ta yêu thương cầm lấy tay Tiểu Lan, ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc, đem người yêu chia sẻ với người khác, lẽ nào trong lòng nàng không khó chịu sao?"



Tiểu Lan lắc đầu, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, trong mắt tràn đầy ý nghĩ yêu thương nhìn ta, nói: "Ta chỉ muốn anh vui sướng, không muốn anh có chút mất hứng, thấy anh vui vẻ, ta cũng sẽ vui vẻ."



Ta ngươi vui vẻ, ta cũng đã vui vẻ rồi... Đây là một loại bác ái cỡ nào? So lại, ta lại ích kỷ cở nào, nếu như đứng ở lập trường của Tiểu Lan, đổi lại là ta, ta tuyệt sẽ không ủy khuất cầu toàn, nam nhân thiên hạ còn nhiều, cần gì phải vì một gốc cây mà treo cổ? Đây chỉ có thể nói rõ, Tiểu Lan yêu ta, đã tới mức sâu đậm. Trong lòng ta rất xấu hổ, bởi vì ta thấy mình cũng không phải là nam nhân gì tốt, không đáng để nữ nhân mỹ lệ thiện lương như Tiểu Lan vì ta làm ra hy sinh lớn như vậy. Mà hầu như vô thức, ta nghĩ tới Thủy Hương Vân, tình yêu của Thủy Hương Vân là duy nhất, mà nàng, sẽ khó làm được hy sinh như Tiểu Lan, trong lòng nàng không thể chấp nhận được trong lòng ta còn níu kéo nữ nhân khác, cho nên ta cùng nàng mới biến thành cục diện hôm nay.



Thấy ta trầm mặc không nói rơi vào bộ dáng trầm tư, ánh mắt Tiểu Lan biến ảo vài lần, lập tức hờn dỗi đánh khẽ một cái, nói: "Uy, ta đều nói ra như vậy rồi, anh tuyệt không thấy cảm động sao?"



Ta đột nhiên phát hiện Tiểu Lan hiện giờ rất khả ái, cùng Tiểu Lan trong ấn tượng của ta có vẻ câu nệ lạnh lùng rất bất đồng, nhớ rõ lúc ban đầu nhận thức nàng, trong ấn tượng của ta nàng như một cô gái băng sơn. Còn giờ đây, tuy rằng thân thể so với trước đây thành thục hơn, tính cách lại thêm vào hơi thở thiếu nữ trước kia không có.



Ta nắm tay nàng cười nói: "Ta rất cảm động, nàng muốn ta cảm ơn nàng sao đây."



Tiểu Lan hừ một tiếng: "Không có thành ý!"




Ta lướt nhanh hôn Tiểu Lan một cái, cười quái dị nói: "Hiện giờ thì sao?"



Sắc mặt Tiểu Lan ửng đỏ, trừng mắt không nói lời nào



"Thiếu sao?" Ta lần nữa hôn lên Tiểu Lan, lúc này, là một nụ hôn dài triền miên.



Một lúc lâu sau, cánh môi rời ra.



Ta chăm chú nhìn Tiểu Lan, kéo chặt lấy nàng, nhẹ giọng nói: "Lan nhi, cảm ơn nàng, Dương Đào ta nào có năng lực gì, đáng để nàng hy sinh như vậy..."



Ta hiện giờ, đã hoàn toàn bị Tiểu Lan cảm động, nếu như nói, trước đây ta đối với Tiểu Lan mê luyến thân xác nhiều hơn một chút, nhưng hiện giờ, ta đã biết, ta thật sự yêu nữ nhân này, trong lòng có ý niệm phải bảo hộ nàng suốt đời.



Tiểu Lan lắc đầu, ở trong ngực ta khẽ giọng: "Ở trong lòng Lan nhi, Đào chính là nam nhân tốt nhất thế giới này, ta không hy vọng xa vời có thể thu được toàn bộ tình yêu của anh, chỉ hy vọng trong lòng Đào, sẽ có một chút vị trí, có thể nhận được một chút yêu của Đào, Lan nhi đã thỏa mãn rồi..."



Ta cùng Tiểu Lan ôm lấy nhau, cảm thụ được nhịp tim đôi bên, hưởng thụ im lặng ấm áp này.



...



Tuy rằng Tiểu Lan đã bị ta làm cho cả người nhuyễn ra, nhưng cao thủ thiên giai thượng phẩm cũng không phải nói chơi, thể lực khôi phục rất nhanh, hơi điều tức một chút, liền khôi phục như thường. Nói cho Vân Trần một tiếng, ta liền cùng Tiểu Lan trở về Lâm Phượng các.



Đệ tử trong các thấy ta cùng Tiểu Lan ngang nhiên tay trong tay xuất hiện, kinh ngạc nhìn ta cùng Tiểu Lan đồng thời trong ánh mắt đều mang theo hài hước. So với ta thần sắc vẫn như thường, Tiểu Lan lại có vẻ rất xấu hổ, khuôn mặt tuyệt mỹ nóng như ráng chiều, cánh tay nhỏ bé bị ta nắm lấy đầy mồ hôi.



Thần niệm bao phủ toàn bộ Lâm Phượng các, ta khẽ gì một tiếng, nói với Tiểu Lan: "Nàng đem Dao Viễn Cư cho Thu Hàn ở?" Lập tức trên mặt lộ vẻ cười cổ quái, "Xem ra ngươi thật mong muốn làm tỷ muội với nàng ấy, đã sớm chuẩn bị tốt rồi."



Tiểu Lan đỏ mặt, hừ một tiếng nói: "Ít tự mình đa tình đi, Thu Hàn người ta là Minh thủ Liên bang, là quý khách Lâm Phượng các, ta tự nhiên là phải chiêu đãi tốt rồi!"



Ta ha ha cười to một tiếng, kéo lấy eo của nàng, thân hình khẽ động, vài giây sau đã ở trước cửa Dao Viễn Cư.