Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 23




Ta không có chú ý tới sự biến hóa của Thủy Thanh Hoa, hồi lâu mà chưa đả Thái Cực cho nên ta đã hoàn toàn chìm đắm vào trong đó, bất tri bất giác đã vận chuyển chân khí. Rất chậm rãi, nước mưa ở xung quanh phảng phất như bị chiêu quyền của ta ảnh hưởng, nhẹ nhàng bắt đầu chuyển động, một lực hút quái lạ tụ tập tới song chưởng của ta, dần dần biến thành một quả cầu nước trôi nổi giữa hai bàn tay ta, mà quả cầu đó không ngừng xoay tròn hấp thu nước mưa ở xung quanh, càng ngày lớn hơn. Lấy ta làm trung tâm, chu vi khoảng hai mươi mét nước mưa ở xung quanh ta đang bắt đầu rung động dần dần vận chuyển, nước mưa từ từ thoát ly khỏi sàn nhà, không ngừng hội tụ ở thủy cầu trong song chưởng ta, làm cho tốc độ biến lớn của quả cầu nước càng ngày càng nhanh.

Thủy Thanh Hoa nhìn cái cảnh này, không tự giác dừng tay lại, con mắt suýt nữa rớt ra.

Trong vòng thời gian ngắn, chu vi hai mươi mét sàn nhà đã khô ráo một mảnh, phạm vị khô ráo đang không ngừng khuếch đại ra bên ngoài. Mà đường kính quả cầu đã hơn một mét.

Lúc này bộ Thái Cực Quyền ta đã đả tới hồi cuối cho nên chậm rãi thu hồi tư thế, quả cầu vẫn còn lơ lửng trước ngực, ngã thét lên một tiếng đau đớn, cả quả cầu nhất thời nổ tung phân tán thành hạt mưa nhỏ, trong nháy mắt không gian khuếch đại lên gấp mười lần, một cỗ năng lượng b ắn ra tứ phía, nước mưa ở trên bầu trời và mặt đất dừng lại trong nháy mắt rồi như những viên đạn b ắn ra tứ phương tám hướng. Thủy Thanh Hoa kinh hãi vội vàng vận chuyển chân khí ngăn cản, mới tránh được tác động.

Mà ngay sau đó, Thủy Thanh Hoa ngây ngốc nhìn khoảng không gian ở xung quanh ta, chỉ thấy hơi nước chưa tán đi, lấy ta làm trung tâm, huyễn hóa thành một hình Thái Cực đồ cực cực lớn.

Đắm chìm trong cảm giác thoải mái, cho tới khi hơi nước hoàn toàn tán đi, nước mưa lại rơi trên người ta. Lúc này ta mới chậm rãi mở mắt ra, trong tâm chỉ có sự an bình thư thái.

Nhìn xung quanh chỉ thấy phạm vi một trăm mét sàn nhà kim loại giống như bị một quả cầu sắt lớn đập xuống, xuất hiện một cái hố, mà ta đang đứng ở trung tâm cái hố đó.

Ta đi ra khỏi cái hố, thấy Thủy Thanh Hoa đang đứng xuất hiện ở nơi đó, nhíu mày, một bộ dáng trầm tư. Ta mỉm cười, quay lại phòng trà, không chú trọng đến việc trình tự pha trà chỉ bỏ một ít lá trà vào nước rồi trực tiếp uống.

Uống tới chén thứ ba thì Thủy Thanh Hoa đã tiến vào, sau khi ngồi xuống thì lộ ra vẻ mặt quái dị nhìn ta, một hồi lâu mới nói:”Đây thật sự là do sư phụ ngươi sáng tạo ra?”

Ta biết hắn là đang hoài nghi ta đang bịa chuyện, dù sao ta không phải diễn bộ Thái Cực Quyền của Trương Tam Phong lúc sáng tạo ra mà là trải qua mấy ngàn năm trải qua vô số cao thủ Thái Cực cải biến mà thành, một bộ quyền pháp đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ, bão hàm trong đó trí tuệ cùng tâm huyết, thật sự không phải một người hơn mười năm mà có khả năng ngộ ra được.

Ta mỉm cười nói:”Có phải do sư phụ ta sáng tạo ra hay thì không phải là điều trọng yếu, chỉ cần biết rằng trên thế giới có một bộ quyền pháp là được rồi.”

Thủy Thanh Hoa sửng sốt, lập tức có chút sở ngộ, gật đầu một cái rồi cười ha ha:”Ngươi nói đúng, thật ra ta quá cố chấp rồi, khó trách chỉ có thể chỉ ngộ ra bộ quyền pháp chả ra ngô khoai gì cả, nếu so với bộ quyền pháp của ngươi thì thật sự mặt đất mà so với bầu trời! Không biết bộ quyền pháp của ngươi gọi là gì?”

Ta chấm ít nước trà rồi vẽ ra Thái Cực đồ án, nhẹ giọng nói:”Thái Cực.”

“Thái Cực…….Thái Cực….” Thủy Thanh Hoa thì nhào niệm, thần quang trong mắt chợt lóe, gật đầu nói:”Tên rất hay, danh xứng với thực, thập phần chuẩn xác.”

Ta cười cười, không nói gì nhưng trong lòng cảm khái có chút buồn bả, hai chữ Thái Cực ở thời đại ta cũng được tính là mọi nhà đều biết, lại không nghĩ rằng bảy ngàn năm sau mà hai chữ Thái Cực này đến một người cũng không biết…..Cuộc chiến đại diệt tuyệt, thật sự diệt tuyệt rất nhiều thứ….

Tiếp theo chúng ta bắt đầu thảo luận về Thái Cực Quyền. Bây giờ Thủy Thanh Hoa đã hoàn toàn tin phục vào Thái Cực Quyền, câu hỏi thao thao bất tuyệt, mặc dù ta đã học qua vài năm Thái Cực, nhưng rất nhiều thứ bản thân không có hiểu hết, cũng chỉ nhờ lý giải của mình là giải đáp, bộ dáng của Thủy Thanh Hoa lúc này giống như một học sinh đang giải quyết một đề khó, thật sự làm cho ta cảm thấy rất buồn cười. Cuối cùng ta chỉ có thể nói rõ khẩu quyết Thái Cực Quyền cho hắn, tuy Thủy Thanh Hoa đã già nhưng trí nhớ vẫn còn tốt lắm, ta niệm hai lần là hắn nhớ kỹ một chữ cũng không quên.

Lúc sau Thủy Thanh Hoa cảm kích nói:”Phân tình hôm nay lão ca nhớ kỹ, sau này có cái gì cần hỗ trợ chỉ cần mở miệng, nếu có thể làm được thì nhất định không có thoái thác.” Người khác còn không rõ chứ hắn đã nghiên cứu hơn mười năm Thái Cực Quyền mà chưa ngộ rõ ràng được cái huyền ảo tinh thâm, mà ta có thể vô tư nói cái tinh yếu của bộ quyền pháp này cho hắn, quả thật làm hắn rất cảm kích.

Ta khoát tay nói:”Thủy lão ca sao lại nói những lời ấy, như ta đã nói thì bộ Thái Cực Quyền này ta đã có ý định truyền khắp thiên hạ, nói cho Thủy lão ca thì cũng bất quá là học trước một bước mà thôi, nếu Thủy lão ca thật sự muốn cảm ơn ta thì giúp ta truyền bá bộ quyền ra bên ngoài.”

Thủy Thanh Hoa kinh hãi nói:”Như thế làm sao được, bộ Thái Cực Quyền của ngươi bác đại tinh thâm, bao hàm đạo lý chí cực võ học, thật sự là một môn võ công đứng đầu, nếu là truyền bá ra ngoài, để cho người xấu hoặc dị tộc học được rồi dùng nó làm điều ác thì chẳng phải là tai họa về sau vô cùng?’

Ta cười đạm:”Thủy lão ca lo lắng nhiều rồi. Trước không nói về uy lực của Thái Cực Quyền, đầu tiên nó chỉ là một bộ quyền pháp để cường thân. Theo lời Thủy lão ca nói thì thực lực của loài người ta không đồng đều, mạnh thì rất mạnh, yếu thì lại rất yếu, Thái Cực Quyền chính là một môn quyền pháp lấy yếu thắng mạnh, nhập môn cũng không khó lắm, nếu vậy thì mọi người đều học được Thái Cực, người yếu biến thành mạnh, người mạnh thì càng mạnh hơn, có thể đưa thực lực của nhân tộc tới một tầng cao hơn. Về phần ác nhân mà ngài nói thì thời đại nào không có người xấu? Căn nguyên của võ học cũng không là cái ác, người xấu học được, ngươì tốt cũng học được, nếu mọi người đều học được rồi thì người xấu có học được hay không thì có gì khác nhau đâu? Nhìn lại thực lực nhân tộc yếu như vậy, cao thủ thì có đấy, nhưng người yếu lại càng nhiều hơn, cho tới bây giờ nhân tộc không có thiếu tuyệt học, tình huống hiện giời thì tất cả môn công phu gì lợi hại thì đều bị các môn phái cất giấu nhưng lại không nghĩ qua là bị thất truyền rất nhiều. Huống hồ chi Thái Cực Quyền nặng nhất là ngộ tính, tu vi của một người luyện Thái Cực liên quan trực tiếp tới tâm tính của người đó, lão ca nghĩ xem một người xấu có thể lĩnh ngộ ra chân chính tinh diệu của Thái Cực sao chứ? Đồng dạng như vậy, dị tộc bên kia, những người dị tộc xấu không thể ngộ ra tinh túy của Thái Cực, mà những người trong dị tộc chân chính tìm hiểu Thái Cực thì nhất định có tâm tình hòa nhã chán ghét chiến tranh, cho nên không tùy tiện tham gia chiến tranh. Cho nên Thủy lão ca không cần phải lo lắng nhiều như vậy.”

Thủy Thanh Hoa bị một phen lời nói làm cho im lặng, hắn không phải không thừa nhận lời của ta rất có đạo lý, cũng không tìm ra được lý do phản bác, thất vọng thở dài:”Nếu ngươi có thể nói ra những lời như vậy thì có thể so sánh với sư phụ ngươi, tấm lòng và kiến thức của ngươi không thể ít so với hắn!”

“Làm gì có, ta nghĩ đâu thì nói đó thôi.” Ta vội vàng tỏ vẻ khiêm tốn.

Đang lúc này thì bên ngoài có người gõ cửa, Thủy Thanh Hoa kêu người bên ngoài tiến đến. Là Liên Nhi, nàng báo cho chúng ta là đám thỏ tể tử mà Thủy Thanh Hoa nói thì đã đến đông đủ. Ta nhìn đồng hồ trên vách tường thì phát hiện không biết thế nào đã trải qua ba giờ rồi.

Thủy Thanh Hoa kêu ta một tiếng rồi dẫn ta tới tầng một biệt thự ở trong đại sảnh. Thấy trong đại sảnh người đứng đông nghẹt, ta không khỏi hoảng sợ, những người này nhìn qua còn già hơn so với Thủy Thanh Hoa, trẻ nhất cũng bất quả chỉ hơn mười tuổi, duy nhất việc giống nhau thì chính là những người này đều dùng một ánh mắt sùng kính nhìn Thủy Thanh Hoa, còn ánh mắt xem ta phần nhiều là nghi hoặc.

Thủy Thanh Hoa không có nói dư thừa, trực tiếp nói ta là bằng hữu hắn mà kết giao, kêu mọi người tới nhận biết, sau này nếu ta có gì khó khăn thì cái gì phối hợp thì nên phối hợp, cái gì cần hỗ trợ thì phải hỗ trợ, cuối cùng mới hỏi một câu:”Trong các ngươi ai có ý kiến?”

Tại Thủy gia thì Thủy Thanh Hoa có quyền uy tuyệt đối, mặc dù đại bộ phần người nghi hoặc lão tổ tông tại sao lại trịnh trọng giới thiệu một thiếu niên nhưng không ai dám trái ý của lão tổ tông, tất cả không có lên tiếng, trong lòng rất rõ ràng, bây giờ thiếu niên này là người tâm phúc bên cạnh lão tổ tông, sau này phải nịnh hót nhiều một chút.

“Hôm nay gọi các ngươi tới đây là vì chuyện này, bây giờ các ngươi nên làm cái gì thì cứ làm, đều cút ngay cho ta!” Thủy Thanh Hoa quát một tiếng uy nghiêm liền đuổi hết đám con cháu của Thủy gia ra ngoài, đối với việc này ta chỉ có thể thầm cười khổ, làm hậu bối của lão nhân này thật xui xẻo, từ nơi thật xa bị gọi tới, ngay cả nước còn chưa kịp uống một hai ngụm, nói vài câu xong thì lại bị đuổi đi.

Thấy đã đến lúc, Thủy Thanh Hoa kêu ta tới dùng cơm. Bàn ăn thì có ba người, ngoại trừ ta cùng Thủy Thanh Hoa thì cũng chỉ có Thủy Hương Vân. Thủy Thanh Hoa ngồi ở vị trí chủ tọa, ta cùng Thủy Hương Vân ngồi ở hai bên, đối diện với nhau mà ngồi. Ta mà phát hiện thức ăn ở đây đều là món ăn thiên nhiên, chỉ có vài món ăn gia đình đơn giản, còn có một thứ nhìn qua giống cái lẩu, mùi vị không tệ lắm, thật sự làm ta ăn một bữa no nê.

Thủy Thanh Hoa thấy ta ăn khai vị rất ngon, hắn cũng thập phần cao hứng, rót cho ta cùng Thủy Thanh Hoa một chén rượu trắng, nói:”Tiểu Dương, thương thế của vị bằng hữu ở Thanh Lan thế nào? Ngươi đưa địa chỉ cùng tên của hắn cho ta biết, ta có thể người Thủy gia ở Thanh Lan chiếu cố giúp ngươi một chút, miễn chậm trễ sự tình.”

Trong lòng ta cảm kích, nói:”Thật cảm tạ, vị bằng hữu kia của ta tên là Mộc Y Linh, hiện đang làm việc ở cục cảnh sát, chỗ ở cụ thể thì ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá có lẽ rất dễ tìm!”

“Mộc Y Linh?” Thủy Hương Vân đột nhiên trừng to đôi mắt, thất thanh nói.

“Cái tên này nghe có chút quen, hình như đã nghe qua ở nơi nào rồi.” Thủy Thanh Hoa hơi nhíu mày, tay thì đang vuốt chòm râu, nhìn Thủy Hương Vân nói:”Ngươi nhận biết nàng không?”

Thủy Hương Vân cổ quái liếc nhìn ta một cái rồi nói với Thủy Thanh Hoa:”Nàng chính là vị tỷ tỷ thoát lý khỏi Mộc gia mà lần trước con đã nói với ngài.”