Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 200






Thở dài một tiếng, ta nói: "Vốn vì nhân loại nên ta cũng không muốn nhắc lại chuyện này, hà khổ gì lại tự giết lẫn nhau? Nhưng sự tình đã tới mức này, ta muốn để yên chuyện kia e rằng cũng không được nữa... Không sai, lúc đầu ta cùng các đệ tử thế gia đi sứ sang Hải tộc, vốn là vì chuyện khuyên Hải tộc lui binh, không liệu được xảy ra biến cố bị người ta ám hại, may là tu vi ta cũng được, không thì lúc đầu đạn hạt nhân phát nổ, chỉ chậm một chút thôi, ta và Kim gia chủ hiện giờ không thể đứng đây nữa, chỉ đáng tiếc những quân nhân trên phi năng kia, lại hồ đồ bị kéo vào vòng xoáy, chết không nhắm mắt, thật làm cho người ta đau xót." Trong khi nói, khóe mắt ta hiện ra một giọt nước mắt trong suốt, vẻ mặt bi thương không thôi.



Nghe được chính miệng tông chủ Lâm Phượng các thừa nhận, các quan viên ký giả trong Đại hội đường Liên bang đều khiếp sợ không thôi, ý kiến cũng có bất đồng. Trong đó nhiều người không phải giật mình vì sự việc kinh khủng kia, mà lại đang nghĩ: tiểu tử này luyện võ công gì vậy chứ, mẹ nó sao mà biến thái quá vậy, ngay cả vũ khí hạt nhân cũng không nổ chết hắn?



Mà những khán giả bên ngoài đa số sau khi khiếp sợ liền hoàn toàn phẫn nộ rồi, Lâm Phượng các, ở trong lòng bọn họ chính là tượng trưng cho cứu thế chủ, năm đó "Nội loạn 79" nếu không phải thời khắc mấu chốt Lâm Phượng các đứng ra, trong Liên bang chỉ sợ máu chảy thành sông thây phơi đầy đường! Lúc này, bọn họ biết được Chính phủ Liên bang không tiếc vận dụng cả vũ khí hạt nhân đối phó với công thần cả nhân loại Lâm Phượng các, đều bạo nộ hết cả! Nhất là hơn 2 ức fan của Dương Đào, càng nổi điên hết mức, ngay cả tiểu vũ trụ cũng sắp nổ tung!



Bọn họ thật không hiểu, cuối cùng là nguyên nhân nào chứ, có cừu hận gì lại khiến cho Liên bang không tiếc bất cứ cái giá nào, thậm chí cấu kết với ngoại tộc, cũng phải diệt trừ Ngũ đại thế gia và Lâm Phượng các khỏi thế giới này!



Một phần lớn trong bọn họ cũng hiểu được ý trong lời ta nói, hiển nhiên dù là gặp phải đối đãi bất công như vậy, nhưng vị tông chủ Lâm Phượng các tâm địa thiện lương, luôn đem đoàn kết của nhân loại lên trên hết, không tính đến chuyện truy cứu. So với an nguy của chính mình, hắn càng thêm quan tâm tới những quân nhân vô tội gặp tai vạ trên phi năng. Đây là tình cảm sâu sắc cỡ nào, phẩm cách cao thượng bao nhiêu! Vô số người nhìn Dương Đào lóng lánh quang huy mẫu tính, viền mắt cũng dần ươn ướt.



Thật là một thanh niên tốt, có con gái thì nhất định phải gả cho đứa nào tốt như Dương Đào mới được!



Mấy tên Nghị viên biết được ngọn nguồn sự tình trợn mắt há mồm, đều thầm nghĩ: mẹ nó tiểu tử kia thật biết đóng kịch, vốn tưởng mình đã đủ vô sỉ rồi, thật là không ngờ, không có vô sỉ nhất, chỉ có vô sỉ hơn mà thôi! Tiểu tử này không đi đóng phim thật là một tổn thất lớn cho giới giải trí mà!



"Phụ thân, người còn chưa biết sai sao?" Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, tất cả mọi người chuyển ánh mắt tới người vừa nói chuyện, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất như băng hà, khiến cho mọi người vừa gặp nàng liền sinh ra cảm giác kinh diễm.




"Thu Hàn..." Triệu Vô Cực lộ ra một tia cười khổ.



Cô nàng kia chính là nữ nhi Minh thủ Triệu Thu Hàn? Tất cả mọi người nhanh chóng phản ứng lại.



Triệu Thu Hàn thản nhiên nhìn Triệu Vô Cực, lạnh nhạt nói: "Năm đó ngươi vì đạt được mục đích của mình, tự thân chọc mù mắt ta, làm hỏng cả tai, hiện giờ ngươi càng vì lưu danh thiên cổ, lại thi triển âm mưu quỷ kế khiến vô số người vô tội bị hại, lẽ nào ngươi không có một chút hối hận nào?"



"A!"



Tất cả mọi người bị lời Triệu Thu Hàn chấn động, thấp giọng xôn xao.



Triệu Vô Cực đã tự tay mang con gái mình trở thành một người mắt mù tai điếc? Ánh mắt mọi người nhìn về phía Triệu Vô Cực tràn ngập kinh hãi cùng chán ghét. Chính là hổ dữ không ăn thịt con, Triệu Vô Cực lại làm ra chuyện này với con gái thân sinh của mình, nếu nói hắn còn không phải là hạng người lòng dạ độc ác, đánh chết cũng không tin được.



Triệu Vô Cực sững sờ nhìn Triệu Thu Hàn, chợt chuyển mắt, dừng trên gương mặt không chút biểu tình của ta, trong ánh mắt tràn ngập oán độc lạnh băng.



Ta vẫn không chút đổi sắc nhìn hắn.



"Phụ thân, thật do người làm sao? Không! Không phải, phụ thân ngài tuyệt không phải là người như vậy, người nói đi, người nói cho bọn họ, chuyện này không phải do người làm!" Triệu Cương vẫn trầm mặc đột nhiên kích động lớn tiếng quát Triệu Vô Cực.



Khóe miệng ta khẽ nhếch, biết buông tha, biết hi sinh, đây là tố chất của kẻ chân chính làm được đại sự phải có! Hiện giờ, Triệu Cương có thể ở lúc này nói ra những lời kia, không cần phải nghĩ hắn đã vạch rõ giới tuyến với Triệu Vô Cực, chứng tỏ chuyện trong này mình đều không biết, xem ra tiểu tử này cũng không phải là một tên ngu ngốc.



Triệu Vô Cực không trách Triệu Cương, nhìn thấy ánh mắt âm lãnh tuyệt tình của con trai, hắn ngược lại cảm thấy vui mừng an ủi, rõ ràng con trai đã khôn lớn rồi. Con trai ơi, để lão cha già ta làm cho ngươi một chuyện cuối cùng đi... Muốn đấu với Dương Đào, hiện giờ ngươi phải làm, chính là che binh yếm tướng...



"Ha ha ha ha..."



Triệu Vô Cực sau khi nhìn Triệu Cương thật sâu, bắt đầu cười thê lương, càng cười càng lớn tiếng.



Trong Đại hội đường đều yên lặng, ngoại trừ tiếng cười của hắn ra, không còn một âm thanh nào khác nữa, tất cả mọi người dùng ánh mắt kinh hãi nhìn tên mặt ngoài nhân từ nhưng thực tế bên dưới lại là một kẻ thủ đoạn độc ác.



Tiếng cười Triệu Vô Cực đột nhiên dừng lại, ánh mắt đảo qua mọi người trong Đại hội đường, lạnh lùng nói: "Không sai, kế hoạch trong tất cả những chuyện này, vũ khí hạt nhân cũng là ta an bài! Trong Liên bang, vốn không nên tồn tại một thế lực khác thoát ly sự quản chế, vì Liên bang, vì nhân loại, Triệu Vô Cực ta làm vậy thì sao nào?"




Khổng Anh than thở một tiếng thật dài, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Triệu Vô Cực, chậm rãi nói: "Mặc kệ là nguyên nhân gì, ngươi tự mình vận dụng vũ khí hạt nhân cùng với ý đồ sát hại đệ tử hậu bối Ngũ đại thế gia và Lâm Phượng các Dương tông chủ là sự thật, chính vì ngươi cả gan làm loạn, khiến cho hơn 10 vạn Hải tộc mất mạng, tội càng không thể tha, dù ngươi là Minh thủ Liên bang, cũng không thể nằm ngoài quản chế pháp luật Liên bang, Triệu Vô Cực, ngươi đã biết tội!"



Triệu Vô Cực cười to, lạnh lùng nói: "Ta có tội gì? Tất cả ta làm đều vì tương lai nhân loại, bằng ánh mắt thiển cận của các ngươi, hiện giờ Di Hồn điện đã không còn, không còn người áp chế Lâm Phượng các, sớm muộn có một ngày Lâm Phượng các sẽ mang tới Liên bang hủy diệt cùng tử vong! Trở thành đại họa Liên bang!"



Nghe vậy những quan viên Liên bang ở đây đều biến sắc, ánh mắt liền chuyển phía ta vẻ mặt vẫn luôn trầm tĩnh.



Trong lòng ta giận dữ, lão gia hỏa này chết đã đến nơi còn không quên đả kích Lâm Phượng các một cú, cười lạnh một tiếng nói: "Triệu Vô Cực, ngươi đừng mong ngụy ngôn đe dọa, những chuyện Lâm Phượng các đã làm, hơn 7000 năm qua tất cả mọi người đều nhìn vào mắt, sự thật thế nào, lịch sử tự sẽ có phán xét!"



Khổng Anh tất nhiên là không tin Lâm Phượng các luôn luôn phò nguy tế thế lại sinh ra uy hiếp với nhân loại, hiện giờ mặc kệ có phải thật sự chỉ một mình Triệu Vô Cực bày ra chuyện này hay không, đều phải có một chấm dứt, bằng không việc này tiếp tục truy cứu tiếp, chỉ sợ sẽ thật sự dính dáng tới những nhân vật trọng yếu, việc này đối với Liên bang cũng không phải chuyện tốt lành gì.



Thở dài một tiếng, Khổng Anh nói với hai gã hắc vụ kia: "Hại vị tiền bối Hải tộc, sự tình đã rõ ràng, tất cả đều là mưu đồ của một mình Triệu Vô Cực, đối với sự tổn hại bên phía Hải tộc trong sự kiện này, Khổng Anh bày tỏ sự đáng tiếc sâu sắc, nhân tộc cũng sẽ có bồi thường ổn thỏa! Chỉ là Triệu Vô Cực đã phạm vào tội tày trời, cũng là người trong nhân tộc chúng ta, mong hai vị tiền bối có thể thả Triệu Vô Cực cùng tân Minh thủ giao chúng ta xử trí, Khổng Anh chắc chắn đưa cho Hải tộc một câu trả lời thỏa mãn!"



Tên hắc vụ giữ Triệu Cương vung tay lên, Triệu Cương liền bay vọt ra ngoài, mấy tên quân nhân Liên bang nhanh chóng tiếp lấy.



Tên hắc vụ giữ Triệu Vô Cực lại phát ra giọng nói khó nghe: "Hắc hắc! Bồi thường gì đó, các ngươi đi tìm tộc trưởng Hải tộc đương nhiệm mà nói! Hai huynh đệ chúng ta không đại biểu Hải tộc tới đây, mà chỉ bằng thân phận cá nhân tìm kẻ chủ mưu tính sổ! Nếu đã biết kẻ chủ mưu chính là Triệu Vô Cực, huynh đệ chúng ta đây cũng phải cáo từ rồi!"



Nói xong, oanh một tiếng, trên đỉnh Đại hội đường liền xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, Triệu Vô Cực cùng hai tên hắc vụ kia đã biến mất không thấy bóng nữa!



Kế tiếp, toàn bộ kiến trúc Đại hội đường liền hóa thành một đống bụi phấn, ào ạt đổ xuống, bốc lên một trận mưa bụi! Người trong Đại hội đường đều là phơi mình dưới ánh sáng mặt trời!



Chúng quan viên Liên bang cùng với những ký giả trợn mắt không nói nên lời.



Thực lực thiên giai thượng phẩm, quả nhiên kinh khủng!



Sắc mặt Khổng Anh đại biến, rồi cũng hết cách, ngay cả lệnh truy đuổi cũng chẳng muốn phát xuống, thực lực cao thủ thiên giai thượng phẩm, không phải những quân nhân Liên bang phổ thông kia có thể so sánh, coi như là trang bị vũ khí cực đoan, cũng chỉ là đi chịu chết.



"Dương tông chủ, vì sao vừa rồi ngài không ngăn cản bọn họ?" Trong giọng có chút không vui, nhìn chằm chằm ta hỏi.



Ta cười cười, nói: "Hai tiền bối kia lúc ta đi sứ Hải tộc đã ra mắt, đều là siêu cấp cao thủ bước vào cảnh giới thiên giai thượng phẩm hơn mấy ngàn năm, tuy ta cũng có tu vi thiên giai thượng phẩm, nhưng thời gian quá ngắn, chống lại một người cũng không phải là đối thủ, càng không cần nói hai người, dù là ta đuổi theo, thật sự động thủ, ta cũng chỉ chịu chết mà thôi."




Khổng Anh gật đầu, ta nói hợp tình hợp lý, hắn cũng không thể nói gì hơn, cũng không thể vì đoạt lại Triệu Vô Cực mà đem mạng của tông chủ Lâm Phượng các cũng tống theo được?



Than một tiếng, Khổng Anh nói: "Thật là không ngờ, Triệu Vô Cực lại làm ra chuyện như vậy, mong Dương tông chủ cùng với các vị gia chủ đừng vì chuyện này mà giữ khúc mắt với Liên bang."



"Đúng đúng! Khổng quân phán nói cực đúng!" Mấy tên Nghị viên vội vã phụ họa tán thành, hiện giờ bọn họ chỉ hy vọng chuyện này có thể qua nhanh một chút.



Lúc này Triệu Cương được sự hộ vệ của mấy tên quân nhân đi tới.



"Minh thủ, ngài không sao chứ?" Khổng Anh thân thiết quan tâm.



"Ta không sao." Triệu Cương lắc đầu, lơ đãng liếc mắt sang ta, trong mắt thoáng hiện oán độc, liền chuyển sang vẻ đau đớn, thở dài một tiếng: "Ta cũng không ngờ tới, phụ thân lại làm ra đại sai như vậy, Ngũ đại thế gia chính là trụ cột lương đống của Liên bang, Lâm Phượng các lại cùng Liên bang trường tồn gắn bó, ý nghĩ của ông ấy thật sai lầm."



Mấy người gia chủ đều gật đầu, Hoàng Phủ Đường khuyên giải: "Minh thủ không cần lo lắng, sau chuyện này, Ngũ đại thế gia vẫn là Ngũ đại thế gia trước đây."



"Đúng vậy!" Mấy tên gia chủ cũng phụ họa theo.



"Lâm Phượng các cũng vẫn là Lâm Phượng các trước đây." Ta mỉm cười nói.



Nhưng bọn họ cũng biết rõ, lời này thật là dối trá, Ngũ đại thế gia tuyệt đối không thể là Ngũ đại thế gia trước kia nữa, Lâm Phượng các cũng tuyệt không còn là Lâm Phượng các trước kia.



Tuy trong lòng mọi người đều biết rõ, nhưng ở nơi này, lại không cần phải nói ra khỏi miệng, vì ở một bên, những khán giả đang theo ống kính máy quay mà tròn xoe mắt nhìn chỗ này.



20-05-2010, 02:01 PM



Cực Phẩm Chiến Thần