Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 167






"A! Ta vào rồi! Cuối cùng ta cũng vào được rồi!" Vẻ mặt Hoàng Phủ Phi Long Yd bạo sảng.



Một quân nhân dáng trung niên mang theo hai gã sĩ quan phụ tá ra đón, kính một nghi thức chào quân đội, mỉm cười nói: "Xin chào, ta gọi Quân, là tổng lái chiến thuyền phi năng này, hai người bọn họ là phó lái, hắn gọi Trương Lương, hắn gọi Lý Bạch!"



Vừa nghe tên Trương Lương Lý Bạch, hổ khẩu ta liền chấn động, vội bắt tay chào hỏi ngưỡng mộ đã lâu, khiến cho hai gã phó lái đầu đầy sương mù lại kích động vạn phần.



Tên phó lái Trương Lương niên kỷ còn trẻ nói: "Dương Đào, ngươi chính là thần tượng của ta, lát nữa ngươi phải ký tên cho ta!"



"Đúng vậy đúng vậy! Ta cũng muốn, hey!" Lý Bạch cũng vội vã phụ họa, khẩu âm hơi cổ quái, không chừng là tiếng địa phương nơi nào đó trong Tân liên bang.



Quân đối với việc hai gã phó lái thất lễ cũng không bất mãn, trái lại cười ha ha: "Nói tiếp, ta cũng có thể là người sùng bái Dương Đào ngươi, trước đây chúng ta cũng từng giao thủ trong Cực đạo chiến võng, không biết ngươi còn nhớ được không?"



"Nga, chúng ta từng giao thủ sao? Ngươi trong Cực đạo chiến võng gọi là gì?" Ta không khỏi hiếu kỳ.



"Đại Quân."



Ta lập tức nhớ ra người này, lúc trước, chính nhờ chiến đấu với hắn mới dẫn đến việc ta dần ngộ ra Hoàn mỹ chiêu, bừng tỉnh: "Nhớ chứ nhớ chứ, nguyên lai là ngươi! Lúc giao thủ ta cảm giác ngươi rất có phong thái quân nhân, không ngờ hôm nay chúng ta cũng có thể gặp mặt nhau, xem ra hai người chúng ta cũng thật là có duyên!"




Quân nhìn thoáng qua Vân Trần Vân Ý, ngây người hai giây liền hồi thần lại, chần chờ một chút, hỏi ta: "Trên TT đang thịnh truyền Dương Đào ngươi là tông chủ Lâm Phượng các, không biết là?"



Trương Lương và Lý Bạch lập tức dựng tai lên.



Ta vuốt mũi, mỉm cười nói: "Ta là tông chủ Lâm Phượng các thì không giả, nhưng ta cũng không thích người khác lúc nào cũng gọi tông chủ này tông chủ nọ, lúc bình thường cứ gọi ta là Dương Đào được rồi."



Vừa nghe ta thừa nhận, ba người Quân đều lộ vẻ khiếp sợ, cũng nhanh chóng phản ứng lại. Quân vội nói: "Nào dám nào dám, lúc nãy gọi thẳng tên húy của Dương tông chủ, thật sự là quá lỗ mãng, mong Dương tông chủ không phiền lòng!"



Ta nhất thời cười khổ, thấy bọn họ trong sợ hãi còn mang vẻ kiên quyết, biết không có cửa khuyên giải, chỉ còn để họ tự quyết định mà thôi.



Dưới sự dẫn đường của ba người Quân, chúng ta đi tới gian phòng của hai gã Hải tộc sứ giả. Lúc này, phi năng đã cất cánh. Trên đường, ta dùng phương pháp truyền âm báo cho ba người biết tình huống của Triệu Thu Hàn, để ba người bọn họ sau này nói chuyện đều dùng truyền âm, ba người Quân dù giật mình làm sao mà nữ nhi của Minh thủ cũng ở chỗ này, nhưng cũng đồng ý ngay, cảm giác trọng trách trên vai nặng thêm rất nhiều.



Dọc theo đường đi Quân giới thiệu giản đơn một ít tình huống của chiến thuyền phi năng. Sau đó nói: "Hành trình lần này là hơn ba mươi bốn giờ, cho nên đã an bài các gian phòng cho các vị, mỗi phòng hai người, mời các vị nghỉ ngơi."



Cửa mở sang hai bên, mọi người bước vào phòng của Hải tộc sứ giả, gian phòng này cũng không lớn, mọi người đi vào đã chật kín không gian. Mà lúc chúng ta vào, hai gã Hải tộc sứ giả đang cùng ngâm mình trong một cái thùng kim loại lớn ra vẻ như bồn tắm.



"Xì!" Thủy Hổ thấy tình hình này, nhịn không được cười ra tiếng, cười đùa: "Thật không tốt, quấy rầy hai vị tắm phu thê rồi!"



Mọi người nhìn lại, tình hình này thật đúng là giống, không khỏi liên tưởng hình ảnh kia mà cười thầm, ngay cả hai nàng Vân Trần Vân Ý ở chỗ có ngoại nhân đều lãnh nghiêm sắc mặt, cũng không nhịn được nhếch mép lên.



Hoàng Phủ Phi Long càng không cố kỵ cười ha ha, nói: "Trước giờ đều là trên thiên tấn, TT thấy hình dạng Hải tộc, không ngờ lần đầu chân chính thấy Hải tộc, lại là bộ dáng này?"



"Hừ!" Tự dưng bị người ta cười nhạo là thủy tinh, cho dù là người tâm cơ trầm ổn như Quy Hành Liệt, lúc này cũng không khỏi nổi giận, nghĩ tới hắn ở Hải tộc cũng là người có thân phận, trong nhà mẫu quy thành đàn, sao lại quấn cùng con cua này một chỗ chứ? Còn lại là hùng cua nữa? Liền hừ lạnh một tiếng, tiếng hừ nổ vang bên tai mọi người, thứ này đối với ta và hai nàng Vân Trần Vân Ý cũng không có gì, nhưng những người khác lại bất đồng, trừ Thủy Hương Vân được ta dùng chân khí bảo vệ không chịu ảnh hưởng gì, còn lại mọi người đầu đều vang ông ông.



Quy Hành Liệt có thể đứng ra làm Hải tộc sứ giả, bản thân tu vi cũng không tầm thường, đã là thiên giai hạ phẩm, trong mọi người trừ ta và Vân Trần Vân Ý, tu vi những người khác đều thấp hơn hắn, vì vậy tâm thần bọn họ đều bị chấn động, không khỏi giật mình, không ngờ lão ô quy mặt đầy nếp nhăn này cũng là một cao thủ?



Nhưng may là Quy Hành Liệt cũng chỉ muốn một cái nho nhỏ giáo huấn mấy người một chút, cũng không có ý đả thương người, chính vì vậy ta mới không ngăn cản hắn. Bằng không, với tu vi của ta, đừng nói hắn hừ nhẹ một tiếng, dù là dùng hết công lực rống lên, gào tới viêm xoang viêm họng, cũng tuyệt không có nửa điểm động tĩnh.



Võ sĩ cua Hoành Hành kia cũng tức giận không thôi, nhưng thấy ta đứng giữa tràng, lập tức nhớ lại tình huống hôm qua, nỗi sợ hãi lập tức đè bẹp cục tức.



Ta cười cười, nói: "Thanh niên không hiểu chuyện, hai vị sứ giả chớ trách." Sau đó mắng hai tên đầu sỏ gây chuyện Thủy Hổ và Hoàng Phủ Phi Long: "Hai tiểu tử các ngươi, còn không mau xin lỗi hai vị sứ giả."



Lời ta nói Thủy Hổ và Hoàng Phủ Phi Long tất nhiên không dám không nghe, hơn nữa đã kiến thức tu vi Quy Hành Liệt bất phàm, không dám chậm trễ, thành thật xin lỗi, Quy Hành Liệt lúc này mới lắng được cơn giận.




Sau đó ta đem thân phận mọi người giới thiệu một lần, biết được những người này đều là con cháu Ngũ đại thế gia và nữ nhi Minh thủ, cơn giận còn sót lại của Quy Hành Liệt tiêu hết, không dám chậm trễ, hàn huyên một trận. Mà do Triệu Thu Hàn, cho nên mọi người đã thương lượng, lúc nói đều dùng phương pháp truyền âm, khiến cho tình cảnh là mọi người mi mục truyền tình, vô thanh thắng hữu thanh.



Gặp hai vị sứ giả Hải tộc xong, mọi người bắt đầu chia phòng, sau khi trải qua một phen thương nghị, ta và Hoàng Phủ Phi Long một gian, Kim Thành và Mộc Long một gian, Thủy Hương Vân và Hỏa Vân Yến một gian, Vân Trần Vân Ý hai nàng một gian, Thủy Hổ và Triệu Thu Hàn ở một gian.



Vốn ý ta muốn cùng Thủy Hương Vân một gian, để Hoàng Phủ Phi Long và Thủy Hổ một chỗ, nhưng mà Thủy Hương Vân da mặt quá mỏng, cuối cùng không thể như nguyện, chỉ còn ta một người than thở đường dài đằng đặc...



Xử lý xong chuyện này, ta vào phòng Triệu Thu Hàn, đem pháp môn dùng dụng thần niệm thay đôi mắt quan sát sự vật truyền cho nàng.



Nói phổ biến, thường thì võ giả dùng thần niệm do thám tình hình, thám thính được đều là cảm ứng về mặt năng lượng, nhận biết hình ảnh giống như dùng kính cảm ứng nhiệt. Cho nên hình ảnh nhận được như hình ảnh trong đôi mắt rắn, không thể nhìn được cảnh vật thực tế, so với trực tiếp dùng mắt khác hẳn về bản chất. Mà ta dùng phương pháp thần niệm thay đôi mắt nhìn đồ vật này, có thể bù đắp chỗ thiếu hụt kia, không chỉ có thể nhận biết được sự vật tỏa ra năng lượng, hơn nữa còn có thể giống như đôi mắt, đem nguyên bản đồ vật vẽ ra, sau đó truyền đến não bộ.



Triệu Thu Hàn ngộ tính bất phàm, rất nhanh nắm giữ thành thạo, tuy rằng so với dùng mắt chân chính vẫn còn khác biệt, ít nhất ở một góc độ nào đó Triệu Thu Hàn có thể thấy được, trên dưới trái phải trước sau nắm giữ toàn phương vị, khó tránh khỏi cảm giác không thích ứng, nhưng có thể nhìn thấy đồ vật, vẫn làm cho Triệu Thu Hàn vui vẻ hơn.



Nhưng nàng cũng chỉ có chút vui vẻ mà thôi. Ta thầm thở dài, nếu người bình thường sau mấy chục năm không thể nhìn thấy mọi vật, đột nhiên có thể nhìn được, chắc chắn mừng rỡ như điên, mà Triệu Thu Hàn này, lại có vẻ quá mức bình thản. Mà ta tin tưởng nàng kỳ thực rất cao hứng, chỉ là phong bế nhiều năm qua, làm nàng không biết biểu đạt tình cảm như thế nào mà thôi.



Đầu sỏ gây nên tất cả, là phụ thân của nàng, Triệu Vô Cực.



"Cảm tạ ngươi." Triệu Thu Hàn nói ra, tuy ngữ khí trước sau như một đều bình đạm, nhưng ta vẫn nghe ra, trong đó tràn ngập cảm kích chân thành.



Ta mỉm cười, truyền âm: "Không cần nói tạ ơn, ta chỉ làm một việc mà bằng hữu phải làm thôi."



Thần sắc Triệu Thu Hàn khẽ động, trầm mặc một hồi mới nói: "Ngươi đem ta trở thành bằng hữu sao?"



Ta cười ha ha, truyền âm nói: "Yên tâm là được, ta cũng không dễ biến mất như vậy."



Triệu Thu Hàn hơi sửng sốt, khóe miệng nhếch lên, cuối cùng lộ ra dáng tươi cười. Đây là lần đầu tiên ta thấy cười, dáng cười này, như tuyết liên yếu ớt trên băng sơn, đẹp đến tinh thuần, đẹp đến nổi người ta không dám tiết độc.



Trong một khoảng khắc, ta nhìn chằm chằm mặt nàng, ngây ra.



Gương mặt Triệu Thu Hàn nổi lên một tia hồng nhuận, nói: "Ngươi sao nhìn ta như vậy?" Trong giọng nói đã dấy lên một tia sóng gợn không bình thường.



Ta mạnh mẽ hồi thần lại, nhớ tới phương pháp thần quan vừa truyền cho nàng, làm nàng đã có thể nhìn được sự vật. Nghĩ tới dáng vẻ si ngốc vừa rồi bị nàng thu hết vào đáy mắt, lúc này cũng không khỏi một trận xấu hổ, sau xấu hổ lại có chút tự trách, nghĩ thật có lỗi với Thủy Hương Vân.



"Khái!" Ta vội ho khan một tiếng, truyền âm: "Không có chuyện gì nữa, vậy ta đi trước!" Nói xong định ly khai chỗ xấu hổ này.




"Chờ một chút." Triệu Thu Hàn gọi lại, chần chờ một chút, nhẹ giọng nói: "Cảm tạ ngươi."



Ta ngạc nhiên, liền mỉm cười: "Sao còn nói cảm tạ nữa."



Triệu Thu Hàn nhẹ lắc đầu, nói: "Ta không phải vì chuyện vừa rồi mà cảm tạ, mà cảm tạ ngươi dẫn ta khỏi Minh thủ phủ."



Trong lòng ta khẽ nhảy, mặt ngoài lại cố tình nghi hoặc hỏi: "Nga? Ngươi không thích ở Minh thủ phủ sao?"



Triệu Thu Hàn lắc đầu lần thứ hai, chậm rãi nói: "Không phải thích ở Minh thủ phủ, mà là không thích ở bên cạnh Triệu Vô Cực."



Ta thần sắc khẽ động, lộ ra dáng giật mình, dừng vài giây, sau đó mới truyền âm nói: "Hình như ngươi rất ghét Minh thủ?"



Đây là phế thoại, tuy rằng ta từ nhỏ là cô nhi, lớn lên ở cô nhi viện, trong một thời gian dài cảm thấy mình hết sức thương cảm, nhưng nếu để ta có một lão ba như Triệu Vô Cực, ta tình nguyện vẫn làm cô nhi, trừ phi ta là một kẻ thích SM, hơn nữa còn thích tự ngược đãi... (0_o!)



"Phải." Triệu Thu Hàn trả lời không chút do dự, thấy ta không nói gì, nàng nói tiếp: "Ngươi không muốn biết vì sao ta hận hắn?"



"Ta biết."



Ta trả lời làm Triệu Thu Hàn thất kinh, cho dù quen với biểu tình đạm mạc. lúc này cũng không khỏi lộ vẻ khiếp sợ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi biết?"



Ta cười cười, không trả lời, mà truyền âm hỏi ngược lại: "Ngươi có tin ta hay không?"



[T]ony[K]



20-03-2010, 01:43 PM



Cực Phẩm Chiến Thần