Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 157






"A! Đây là Thanh Minh bài, giống y như ghi chép!" Một lão giả kinh hô, ngoại trừ Tình Không không rõ nguyên cớ, bốn lão giả khác đều nhao nhao, sắc mặt cực biến, quỳ xuống đất, hô: "Vãn bối xin ra mắt hai vị tiền bối!"



Trong Lâm Phượng các, đệ tử bối phận bất đồng, cũng mang theo lệnh bài khác nhau. Mà Thanh Minh bài này, chỉ có các đệ tử đồng lứa với tông chủ cất giữ, mà trong những người này, cơ bản đều có tu vi thiên giai trung phẩm, luận niên kỷ, tất nhiên là còn cao tuổi hơn mấy lão giả này. Trước đó mấy người bọn họ thấy hai nàng còn trẻ tuổi, còn tưởng chỉ là đệ tử phổ thông của Lâm Phượng các, luận niên kỷ sẽ không lớn hơn họ, vừa rồi xuất ra Thanh Minh bài, cũng lập tức thể hiện thân phận của hai nàng, nhanh chóng quỳ lạy trên mặt đất.



Thanh Minh bài xuất hiện, trong lịch sử Phương gia, cũng chỉ là vài lần ít ỏi, mỗi một lần xuất hiện, không lần nào không phải vì chuyện quan hệ trọng đại. Mà không ngờ lúc này có thể nhìn thấy Thanh Minh bài, chẳng lẽ Lâm Phượng các có chuyện trọng đại phát sinh? Mấy gã lão giả suy đoán.



Duy chỉ có Tình Không, gần đây mới biết được tổ tông mình phục vụ chính là Lâm Phượng các, đối với tình huống Lâm Phượng các không rõ ràng lắm, cho nên mới đối với chuyện này rất thờ ơ. Nhất là nữ nhân đều có tâm đố kỵ, nàng nhìn hai nàng vô luận dung mạo khí chất đều cao hơn nàng không chỉ một bậc, khó tránh khỏi đố kỵ trong lòng cùng cảm giác không phục, vì vậy trong tiềm thức không muốn quỳ xuống trước các nàng.



"Nha đầu ngươi! Điên rồi phải không! Còn không mau quỳ xuống!" Lão giả cao niên nhất thấy Tình Không đứng yên bất động, nhất thời giận dữ, kéo ngay Tình Không quỳ xuống.



Trong lòng Tình Không không chịu phục, thầm nghĩ hai nàng ta nhìn còn trẻ hơn cả ta, dựa vào cái gì bảo ta quỳ các nàng? Nhưng thấy sắc mặt gia gia âm trầm đáng sợ, trong ấn tượng của nàng, gia gia chưa bao giờ dùng sắc mặt đó đối đãi với mình như vậy, trong lòng nhảy dựng lên, không dám nói thêm gì nữa.



"Đều đứng lên đi." Vân Trần thản nhiên nói, cánh tay trắng như bạch ngọc nhẹ đỡ, bọn người Tình Không chỉ cảm thấy có một cổ lực lượng nhu hòa nâng mình lên.



Tình Không mặc dù không thích luyện võ, say mê buôn bán, nhưng trong gia tộc tự mình cũng có tu vi địa giai trung phẩm. Bình thường dùng liễm tức pháp ẩn giấu, mới nhìn nàng không tới được địa giai, lúc này nổi tính so đo, ngầm vận công chống lại, nhưng kinh hoàng phát hiện không thể lay động cổ lực lượng nhu hòa được nửa phần, thân thể không khống chế được nâng thẳng lên.




Trong lòng cũng nghiêm túc hẳn, ánh mắt nhìn hai nàng cũng trở nên kinh nghi bất định, nghĩ thầm Lâm Phượng các quả nhiên không phải tầm thường. Hai nàng nhìn không trẻ hơn mình, tu vi có thể lại cao như vậy được?



Không để ý đến nàng đang suy nghĩ, bốn lão giả kia thần sắc cung kính, lão nhân cao niên nhất cẩn thận hỏi: "Chẳng hay hai vị tiền bối giá lâm, triệu tập chúng ta là vì chuyện gì?"



Vân Ý thản nhiên nói: "Lần này có một việc cần báo cho các ngươi biết, Lâm Phượng các đã thay đổi tông chủ."



"Cái gì?" Bốn lão giả nhìn nhau, trong ấn tượng của bọn họ, tông chủ Lâm Phượng các, đều là ngàn năm mới hoán đổi một lần. Thế nhưng hiện tại lễ kế tông chủ mới cách mấy trăm năm, sao lại đổi chức nữa? Chẳng lẽ trong Lâm Phượng các xảy ra biến cố?



Câu kế tiếp của Vân Ý, càng làm bốn lão giả nhảy dựng lên, chỉ nghe nàng quát khẽ: "Tông chủ ở ngay đây, ngươi còn không mau bái kiến?"



Tông chủ ở chỗ này? Ánh mắt bốn lão giả đảo qua, lập tức dừng trên người ta, lộ ra kinh ngạc không thể tin được. Hiện tại danh tiếng ta vang xa, trong liên bang không ai không biết được ta, bọn họ lần đầu nhìn thấy ta cũng đã nhận ra được, tuy giật mình lại nghi hoặc vì sao ta lại ở chỗ này, nhưng bởi vì hai nàng xuất hiện mà dời lực chú ý, cho nên quên mất. Mà hiện tại Vân Ý nói tông chủ lại ở chỗ này, vậy rất hiển nhiên, ngoại trừ hai nàng chỉ có ta là một ngoại nhân.



Không phải chứ, tên tiểu tử trẻ tuổi này, thời gian trước liên tục dấy lên mấy cơn lốc ở Tân liên bang, không ngờ lại là tân nhậm Tông chủ Lâm Phượng các? Điều này không phải đùa chứ? Chưa từng nghe tông chủ Lâm Phượng các do nam nhân đảm đương nha!



Vẻ mặt Tình Không khó tin nổi trừng mắt nhìn ta, hoài nghi hỏi: "Ngươi là tông chủ Lâm Phượng các? Không thể nào!"



"Hừ!" Ngay từ đầu Vân Trần đối với Tình Không rất bất mãn, lúc này thấy Tình Không hoài nghi thân phận của ta, trong lòng phát nộ, hừ lạnh một tiếng.



Tiếng hừ nổ bên tai Tình Không, trong đầu nàng ông một tiếng, tâm thần chấn động, sắc mặt chợt tái nhợt, thân hình lung lay muốn ngã, khóe miệng chảy ra một tia máu.



Bốn lão giả lập tức phản ứng lại, quỳ trên mặt đất, nói: "Hậu nhân Phương gia bái kiến tông chủ!"



Trưởng lão cao niên kia kéo Tình Không đang lung lay sắp ngã, ấn đầu nàng xuống mặt đất, run giọng sợ hãi nói: "Tông chủ bớt giận, Tình Không vô ý mạo phạm, tông chủ đại nhân đại lượng, xin tha cho nó lần này!"



Sắc mặt ta vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Đứng lên đi."



"Đa tạ tông chủ! Đa tạ tông chủ!" Mấy tên lão giả liên thanh cảm tạ, trưởng lão kia mới thở phào nhẹ nhỏm, thả Tình Không ra, quát bảo: "Tình Không, còn không mau tạ ơn tông chủ khai ơn tha mạng?"



Sắc mặt Tình Không đủ màu sắc, ngẩng đầu lên, trong mắt có không thể tin nổi và không phục. Cho tới nay trong mắt của nàng, tu vi ta mặc dù cao, nhưng cũng chỉ là một công cụ kiếm tiền cho nàng lợi dụng mà thôi. Ngay từ đầu, biết được ta là bạn trai Thủy Hương Vân chỉ có tướng mạo tầm thường, nàng còn hoài nghi ta hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt phương tâm Thủy Hương Vân, đối với ta không có ấn tượng tốt. Vì suy nghĩ hạnh phúc của bạn thân, mấy lần âm thần cổ động Thủy Hương Vân ly khai ta, nhưng đều bị Thủy Hương Vân cự tuyệt, cuối cùng thiếu chút nữa bởi vì chuyện này mà làm náo loạn quan hệ giữa hai người, càng làm nàng đem nợ này tính lên đầu ta. Nhưng nàng kinh nghiệm thương trường, ẩn dấu rất khá.




Tuy rằng ta viết bản "Thất Giới Truyền Thuyết" có chút thành công, nhưng Phương gia nàng kinh doanh mấy nghìn năm, tài đại thế lớn, cũng không đem một quyển tiểu thuyết của ta để vào mắt. Nàng tuy gầy dựng Thiên Đình ngu nhạc, chỉ bởi vì hứng thú, cũng để che đậy tai mắt thế nhân, trong lòng nàng, cùng lắm chỉ đặt ta ngang hàng mà thôi. Nàng cũng nghĩ tới muốn mượn hơi ta, nhưng vì tính bí mật của Phương gia nàng, tuyệt không cho phép Phương gia dựa vào một người được công chúng quan tâm. Sau đó từng tin tức giật gân của ta xuất hiện liên tiếp, cũng làm cho nàng kinh ngạc không ngừng, nhưng cũng chỉ đem ta thành đối tượng kiếm tiền mà thôi.



Thế nhưng hiện tại, hơn một tháng không gặp, ta biến hóa nhanh chóng, lại trở thành tông chủ Lâm Phượng các. Chuyện này cũng không có gì, ta có trở thành tông chủ hay không liên can gì tới nàng chứ? Vấn đề là, một khi ta trở thành tông chủ, cũng vượt lên trên Phương gia, thành chủ nhân của Phương gia! Từ một trình độ nào đó mà nói, Phương gia nàng khổ cực kiếm tiền, chỉ là kiếm cho ta mà thôi!



Trước sau tương phản quá lớn, làm sao nàng không thể tin được và sinh lòng bất phục? Người có bản tính riêng, dù cho Tình Không là nữ cường nhân thương trường cũng không ngoại lệ. Ánh mắt ta nhìn Tình Không, khóe miệng lộ một vẻ tươi cười như châm chọc.



Sắc mặt Tình Không khẽ biến mấy lần, cúi đầu, nói: "Đa tạ tông chủ!"



"Ân, đứng lên đi!"



Ta không hề động, Tình Không cũng đã bị đẩy lên, một cổ hắc sắc chân khí trong nháy mắt chui vào cơ thể của nàng, giúp nàng điều trị thương thế, trong nháy mắt tốt hơn tám chín phần.



Một chiêu này, Tình Không lập tức nhận thức sơ bộ thực lực của ta, trong lòng không khỏi phát lạnh. Vừa rồi nàng vẫn cố cảm giác dao động chân khí trên người ta, trong lòng không khỏi kỳ quái, giờ xem ra tu vi của ta còn cao minh hơn hai nữ tử Lâm Phượng các kia, hơn nữa liễm tức càng tuyệt đỉnh.



Thế nhưng, nàng lại không biết, ta tuy rằng trị thương cho nàng, hắc điện chân khí này lại lưu trong cơ thể nàng một quả bom hẹn giờ, chỉ cần ta muốn, tùy thời đều có thể nắm lấy tính mạng nàng ngay.



Bốn lão nhân trong mắt cũng thoáng hiện kinh sắc, sau đó lão giả cao niên nói: "Tông chủ mời ngồi!"



Ta ứng tiếng, liền ngồi xuống chỗ cao nhất, hai nàng Vân Trần Vân Ý đứng ở phía sau ta.



"Các ngươi đều ngồi đi." Ta thấy bọn họ đều, liền ra lệnh.



Bốn lão giả sợ hãi nói: "Trước mặt Tông chủ, nào có chỗ cho bọn thuộc hạ ngồi được."



Tiếp theo, bốn lão giả liền thông báo thân phận và tính danh, phân biệt là Phương Văn, Phương Võ, Phương Nhàn, Phương Bác. Trong đó Phương Văn Phương Võ Phương Nhàn đều là bối phận gia thúc, cũng tính là nhóm có bối phận cao nhất, mà Phương Bác còn là đương đại gia chủ Phương gia, Tình Không còn là nữ nhi của Phương Bác, người thừa kế Phương gia.



Kế tiếp, Phương Bác liền giới thiệu một chút tình huống sản nghiệp hiện nay của Phương gia. Vừa nói ra, liền đủ một tiếng đồng hồ, Phương Bác mới trình bày xong tình hình chung các mặt sản nghiệp Phương gia kinh doanh mấy nghìn năm qua. Ta lần đầu tiên tiếp xúc kết cấu đầu dây mối nhợ của sản nghiệp đại gia tộc, nhưng đối với sản nghiệp Thủy gia cũng từng phân tích tỉ mỉ qua, hiện tại nghe Phương Bác giới thiệu một lần, ta không khỏi sợ hãi, thầm líu lưỡi không thôi, không hổ là đại gia tộc kinh doanh mấy nghìn năm, chỉ sợ so với sản nghiệp Ngũ đại thế gia, tuyệt không có chỗ thua kém.



Sản nghiệp Phương gia hiện tại, hầu như bao gồm tất cả ngành nghề của Tân liên bang, tổng tài sản vượt quá vạn ức Liên bang tệ, thật sự quá là kinh khủng!




Nghe xong báo cáo, ta gật đầu, cười nói: "Các ngươi làm rất khá, tuy rằng các ngươi là phục vụ vì Lâm Phượng các, nhưng cũng chỉ là nhu cầu tài chính mà thôi, Lâm Phượng các cũng không cần nhiều lắm, đại bộ phận tài sản, Phương gia các ngươi có thể tự hành vận dụng, không cần câu nệ."



Phương Bác lập tức cuống quít thưa: "Tông chủ vạn lần không thể nói như vậy, không có Lâm Phượng các sẽ không có Phương gia, ngay từ đầu, sản nghiệp Phương gia, là sản nghiệp Lâm Phượng các, tất cả của Phương gia, đều thuộc về Lâm Phượng các, có thể vì Lâm Phượng các phục vụ, đó là vinh hạnh của Phương gia!"



Ta cười cười, không nói nữa. Vừa rồi sở dĩ ta nói vậy, chỉ là thử một chút độ trung thành của Phương gia hiện tại với Lâm Phượng các mà thôi, bây giờ xem ra thế hệ trước không thể chê được, thủy chung vẫn trung thành và tận tâm với Lâm Phượng các. Nhưng mà... ánh mắt của ta đảo qua Tình Không vẫn trầm mặc một bên không lên tiếng, đối với người thừa kế Phương gia này, ta thật không yên tâm...



Tình Không thấy ta nhìn nàng, sắc mặt lại khó coi hơn một chút, lập tức bình tĩnh lại, nói: "Tình Không sau này chắc chắn vì Lâm Phượng các cúc cung tận tụy, đem điền sản Lâm Phượng các phát dương quang đại!"



Hay cho một nữ nhân thông minh... Ta thầm cười lạnh, cũng không tin được lời của nàng, nữ tử này tâm cơ quá thâm trầm, nghĩ nàng cũng rõ ràng, bằng thân phận hiện tại của ta, nếu muốn lấy lại thân phận người thừa kế Phương gia của nàng, có các lão bối đi trước ủng hộ Lâm Phượng các, nàng tuyệt không thể phản kháng. Phương gia lớn như vậy, trong hậu bối của ba người Phương Văn, tất nhiên có người thừa kế chi thứ, tìm một người trung tâm với Lâm Phượng các không có gì khó. Cho nên nàng trực tiếp nói rõ, bên ngoài biểu hiện trung tâm với Lâm Phượng các, thực tế cũng là nói cho các trưởng bối Phương gia nghe, cứ như vậy, ta không có lý do gạt bỏ quyền thừa kế của nàng nữa!



Nhưng mà, nàng thật lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử rồi, ta cũng không dự định đoạt sản nghiệp Phương gia của nàng, Phương gia tuy nhiều tiền, ta cũng không để vào mắt. Hơn nữa, như lời ta nói trước kia, Lâm Phượng các bị vây trong dị không gian, mấy nghìn năm qua hầu như là tự cấp tự túc, không cần nhiều tài chính trợ cấp cho lắm.



Ta nhớ tới chuyện Bạch Hồng, nhân tiện hỏi: "Chuyện Bạch Hồng các ngươi tra thế nào rồi? Có tin tức không?"



Chúng lão Phương gia liếc nhìn nhau, Phương Bác nói: "Bẩm tông chủ, còn chưa có. Hai ngày trước mệnh lệnh vừa truyền tới,ta lập tức hạ lệnh bên dưới truy xét toàn diện, cho tới bây giờ vẫn chưa tìm được thiếu niên tông chủ muốn tìm."



Ta gật đầu, nói: "Các ngươi tiếp tục tra, nhưng cần phải bí ẩn, bởi hiện tại Ngũ đại thế gia cùng Chính phủ liên bang đều bắt đầu truy tìm hạ lạc của hắn, nghìn vạn lần không để cho người hữu tâm chú ý, bại lộ thân phận."



"Điều này thuộc hạ đã minh bạch."



22-02-2010, 02:24 PM



Cực Phẩm Chiến Thần