Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cực Phẩm Chiến Thần

Chương 129






Buồn bực, ta thầm thở dài, nghĩ: “Xem ra còn phải nhờ lực lượng hỗ trợ tìm kiếm một chút rồi, thật vất vả mới tìm được một người còn lưu lại văn minh Trung Hoa, không thể để cho hắn cứ vậy tiêu thất được....”



Ta về phòng ngủ trước, thấy Hoàng Phủ Phi Long còn đang điều tức, cũng không quấy rầy hắn, tìm lấy một cái nón lớn của Hoàng Phủ Phi Long, đội trên đầu, kéo thấp che đi nửa khuôn mặt, mới ra ngoài khu túc xá.



Đi trên đường, không lộ ra mái tóc trắng, sẽ không bị người khác nhận ra. Bất quá, màu tóc bạc này không còn là độc quyền của ta nữa, ở Ngũ Đạo học viện, có không ít fan cuồng đều nhuộm thành màu tóc trắng, ngay cả việc bắt chước kiểu vuốt tóc cũng học được bảy tám phần, đúng là biến thành một loại trào lưu, lúc ta biết được, thật bất đắc dĩ, dở khóc dở cười, nghĩ thầm chắc là một loại hiệu ứng danh nhân rồi đây.



Trực tiếp tới khu túc xá nữ sinh, dừng lại trước một lầu túc xá, đang chuẩn bị đi vào, lại chẳng biết từ chỗ nào chui ra một đại mụ ngăn cản, vẻ mặt bất thiện nhìn ta chằm chằm, nói: “Đứng lại! Ngươi muốn làm gì? Túc xá nữ sinh, nam sinh miễn vào!”



“Ta tới tìm người.” Lúc nói chuyện, ta cố ý kéo thấp mũ xuống, đại mụ này không hổ là đại mụ, không riêng vóc người “vĩ đại”, ngay cả giọng nói cũng thật lớn, nàng vừa lên tiếng, lập tức có một ít nữ snh nhìn sang bên ta xem náo nhiệt.



“Tìm người? Tìm người ngươi che cả mặt làm gì? Có phải muốn làm chuyện xấu không?” Đại mụ nhìn qua một chút cũng không tin lời ta nói, thấy tiểu động tác của ta, có vẻ càng thêm cảnh giác. “Ngươi là người ban nào, tên gì?”



“Ta-” Ta thật không dám đem danh tính ban sở nói ra, sợ dẫn tới hỗn loạn. Nhiệt tình của các nữ fan hâm mộ trong Ngũ Đạo học viện, hai ngày nay ta đã thể hội đầy đủ, thường xuyên có nữ sinh dưới lầu túc xá khóc hô muốn gặp ta, thật sự là rất phiền toái. Không thể làm gì khác mà nói: “Ta tới tìm Tiểu Lan của Ban Y hộ, phiền a di thông báo một chút.”



Lúc này ta chỉ hận thế giới này sao không có tiền mặt, ta cũng có thể dùng cách hối lộ một chút.



“Ngươi cũng muốn theo đuổi Tiểu Lan?” Đại mụ nói một câu làm ta xém tắt thở, nhưng nhìn qua cũng không còn cảnh giác nữa, có lẽ biết thân thủ của Tiểu Lan không kém, còn bị sắc lang khi dễ sao? Tề mi lộng nhãn nhìn ta cười, đại mụ nói: “Tiểu tử, ngươi cũng sẽ không phải giống như bọn kia chứ, mới xem vòng đào thải hôm nay, mới thích Tiểu Lan sao! Nhưng ta khuyên ngươi nên bỏ cuộc đi, Tiểu Lan đối với các ngươi không có hứng thú.”



Thuận theo ngón tay béo mập của “a di” mà nhìn, chỉ thấy cách đó không xa đang có mấy nam đệ tử, giơ cao tấm ảnh diện mạo nhu tình như nước của Tiểu Lan, sau đó thêm một dòng chữ “Tiểu Lan, ta yêu ngươi!”. Cả đám giống như tế lễ cầu mưa, khát vọng ngẩng đầu nhìn cửa sổ trên lầu.




Cả người ta một trận ác lạnh, không thể tưởng người của thế giới tương lai này theo đuổi nữ hài tử hoa dạng “tiến bộ” như vậy. Nhìn trái phải không có biện pháp đột phá, bất đắc dĩ thừa dịp đại mụ không chú ý, truyền âm nói khẽ với đại mụ: “Đại tỷ, thật ra ta là Dương Đào!”



“Dương Đào?” Đại mụ lớn tiếng kêu to, trong đôi mắt bé như cá chép đột nhiên trừng lớn, như hoài nghi, như kinh hãi.



Thấy vậy ta không khỏi lạnh gáy, thầm nghĩ không phải đại mụ này cũng là fan của ta chứ? Kháo, con mẹ nó ta quả có mị lực quá đi chứ, có thật sự là trẻ không bỏ già cũng không tha?



Nhưng theo tiếng hét sợ hãi của nàng, cơ hồ cả túc xá đều nghe được nàng nói, hai chữ “Dương Đào” vô cùng rõ ràng truyền vào tận tai mỗi nữ sinh trong túc xá.



“Dương Đào đâu? Dương Đào đâu?”



“Dương Đào chỗ nào?”



“Ai nha làm sao bây giờ, ta còn chưa trang điểm mà!”



“Đáng ghét, chờ chút nữa ta còn đang trong wc!”



......



Trong nhất thời vô số đầu người vươn ra ngoài các cửa sổ quét hết xung quanh, may là ta đội nón rộng, mới không bị các nàng liếc mắt là nhận ra. Nhưng dưới ánh mắt không ngừng quét ngang quét dọc của nhiều người như vậy, làm cho áp lực trên người bội tăng.



Ngay khi ta do dự có cần chạy trốn hay không, chỉ thấy trước mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy Tiểu Lan vừa lúc từ túc xá bước ra. Mà Tiểu Lan tựa hồ cũng cảm ứng được ánh mắt của ta, thân hình chựng lại, đứng đó yên lặng nhìn ta.



Quản không được nhiều chuyện, thân hình chợt lóe, trong nháy mắt bắt lấy tay Tiểu Lan, sau đó mang theo nàng cùng nhau bay khỏi khu túc xá.



Mà nương theo kình phong, phần nón trên đầu bị bốc lên, lập tức bại lộ màu tóc bạc của ta.



“Nhìn đi! Dương Đào bắt Tiểu Lan lôi đi rồi!”



“Thật đáng ghét, tại sao không phải là tìm ta chứ?”



“Bạn gái hắn không phải Thủy Hương Vân sao?”



“Dương Đào dám ngoại tình nha!”



“Thật thương tâm, Tiểu Lan còn không xinh đẹp bằng ta mà!”



......



Tốc độ của ta trong nháy mắt tăng lên một mức độ kinh khủng, người trên được ngay cả cái bóng không không thấy, liền lóe cái đã lướt qua, không tới mười giây đã xuất hiện ở một nơi mà các đệ tử khó khăn kinh tế thường tìm tới nói chuyện yêu đương khanh khanh ta ta, trong rừng cây. (bụi cỏ cũng được vậy )




“Ngươi nắm chặt quá.” Lúc dừng lại, Tiểu Lan cau mày nói.



“A? Xin lỗi, ngươi có bị thương không?” Cơ hồ hạ ý thức, ta xoa tay của nàng, cẩn thận xem xét, sau nháy mắt phản ứng lại, gãi đầu cười xấu hổ, buông tay ra, nói: “Không đúng, ngươi không nên hiểu lầm.”



Trong lòng ta có chút buồn vô cớ, sở dĩ ta khẩn trương như vậy, chủ yếu trong lòng mơ hồ cho rằng Tiểu Lan là hậu đại của muội muội ta, hơn nữa ai bảo nàng lớn lên nhìn giống muội muội như vậy, làm trước mắt ta như có ảo giác, trong khoảng khắc mất đi phân tấc.



Tiểu Lan nhìn thoáng hồng ấn trên cổ tay, sau đó nhìn lại ta, nói: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”



Ngữ khí của nàng rất bình lặng, cơ hồ không có một tia ba động, phảng phất như nói chuyện với một người xa lạ - Đương nhiên, chúng ta vốn có thể nói là một người xa lạ, chỉ là dung mạo của nàng giống với muội muội lại dùng ngữ khí lãnh đạm như vậy nói với ta, làm cho trong lòng ta hơi buồn bực.



Chần chờ một chút, ta nhìn chằm chằm đôi mắt đen láy của nàng, nói: “Ta có vài chuyện muốn hỏi ngươi.”



Tiểu Lan chỉ lẳng lặng nhìn ta.



“Ngươi họ gì?” Ta nhẫn nhịn kích động trong lòng, hỏi ra vấn đề mấu chốt.



Tiểu Lan trầm mặc chốc lát, rốt cuộc mở miệng: “Cùng ngươi có quan hệ sao?”



Cõi lòng đầy chờ mong bị câu trả lời của nàng làm ta tắt thở.



“Trong nhà ngươi còn người không?” Ta tiếp tục hỏi.



Tiểu Lan không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn ta trở nên dần cổ quái.



Ta không làm gì hơn được mà hỏi vấn đề chủ chốt nhất: “Tổ thượng ngươi có một người trong tên cũng có chữ Lan không?”



Ta vẫn chú ý tới nét mặt của Tiểu Lan, ngay khi nàng nghe tới chữ “Lan”, vốn ánh mắt không ba động không sợ hãi, trong nháy mắt trở nên vô cùng sắc bén, khí chất cả người chợt biến hóa, phảng phất như một tuyệt thế bảo kiếm tùy thời xuất vỏ, sát khí mơ hồ tản ra!



Thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng ta nhảy lên, thản nhiên nói: “Như thế nào? Tổ thượng ngươi quả thật có một người như vậy sao?”



“Không có.” Giọng Tiểu Lan nhấn mạnh, lạnh lùng nhìn ta.



Mà ta cảm giác được, trong cơ thể nàng, tựa hồ có một loại lực lượng đang chầm chậm lưu chuyển, đem thực lực của nàng bằng một tốc độ cực nhanh đề thăng.



Trong lòng ta cả kinh, vừa định dò xét, nhưng lại phát hiện khí tức của Tiểu Lan chợt thu liễm lại, lực lượng này theo đó cũng biến mất vô tung. Mà loại lực lượng này không hiểu sao làm cho ta có một chút cảm giác quen thuộc thân thiết?



“Trên người ngươi tựa hồ có rất nhiều bí mật.” Khóe miệng ta mang theo vẻ tươi cười, cơ bản đã đem nàng thành hậu nhân của Dương Lan muội muội.



“Mỗi người đều có bí mật, ngươi chẳng phải cũng vậy sao?” Giọng Tiểu Lan rất bình thản, nhưng làm trong lòng ta rùng mình.




Nhìn bộ dáng nàng bình lặng như nước, tâm niệm nhanh chóng đảo chuyển, nàng nói vậy là có ý gì? Chẳng lẻ nàng biết được bí mật trên người ta? Cẩn thận suy nghĩ, cho là không lớn lắm, đoán chừng nàng chỉ thuận miệng nói ra mà thôi.



“Nếu không có chuyện gì để nói nữa, ta phải trở về.” Tiểu Lan cắt đứt trầm tư của ta, hướng phía ngoài rừng đi trước.



Mà ta chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng vô cùng quen thuộc, lẳng lặng nhìn nàng biến mất trong rừng vây. Đứng một lúc, ta thở dài vô cớ. Hôm nay mang Tiểu Lan ra, chủ yếu muốn hỏi nàng vấn đề nguồn gốc gia tộc, mặc dù nàng không thừa nhận, nhưng ta cũng không phải trắng tay.



Dựa theo ta tính toán, nàng rất có thể là hậu nhân của muội muội. Cho rằng như vậy, bởi trước đó ta mơ hồ hoài nghi, “Lan Vọng Ca” trong cuộc chiến Đại diệt tuyệt rất có thể là muội muội ta! Nếu giả thuyết ấy thành lập, vậy chuyện vừa rồi ta hỏi Tiểu Lan chuyện tổ thượng, nàng phản ứng mãnh liệt như vậy đã có thể giải thích. Bởi chuyện tổ thượng là Lan Vọng Ca, đối với nàng là bí mật lớn nhất, cho nên nghe ta nói mới mẫn cảm như thế.



Mà giả thuyết nàng thật sự là hậu nhân của muội muội – hoặc là nói hậu nhân của Lan Vọng Ca, vậy loại võ học cao thâm như “Linh tê nhất chỉ”, cũng không cần giật mình nữa.



Nhưng mà, hết thảy chỉ là ta đoán. Đối với Lan Vọng Ca đến cùng có phải muội muội hay không, kỳ thật ta cũng không có chứng cớ xác thực được, hơn nữa cũng hiểu việc này cũng rất không có khả năng, bởi giữa Dương Lan và Lan Vọng Ca trong đó khác biệt thật sự quá lớn. Tính tình muội muội nhu hòa, lại là cao thủ thần giai, còn đánh nhau với Thú Hoàng đến đảo loạn đại địa yên diệt văn minh?



Ngẫm lại cũng nghĩ hơi hoang đường, nhưng mà, nếu phán đoán của ta sai, vậy Tiểu Lan có phải là hậu nhân của muội muội không?



Cái này hơi khó tra đây, hơn bảy ngàn năm đã qua, trong biển người xuất hiện một người có dung mạo giống muội muội, cũng không phải không thể. Mà cho dù nghiệm chứng DNA, thời gian dài như vậy, ai biết trong đó đã có biến hóa gì, thử nghiệm DNA cũng không thể tin chắc được. (@ nó quên một chuyện nữa, mẫu DNA đâu mà xác nhận, hai đứa nó cũng không phải anh em ruột mờ, )



“Ai,hay để sau này có cơ hội hỏi cho rõ ràng đi!” Trong lòng nghĩ vậy, ta bay nhanh khỏi rừng cây. Đẩy nhanh tốc độ, bóng người chợt lóe, đã trở lại phòng túc xá, đẩy cửa đi vào phòng ngủ.



Vừa mở cửa, sắc mặt ta liền biến đổi, bởi nghe thấy không khí mang theo mùi máu tươi!



Lắc mình đi vào, chỉ thấy trên giường tràn đầy vết máu, Hoàng Phủ Phi Long sắc mặt tái nhợt tựa trên đầu giường, toàn cánh tay đầy máu, bởi mất máu quá nhiều mà hô hấp trở nên dồn dập.



Trong phòng rõ ràng có dấu vết chiến đấu, thấy ta tiến vào, mặt Hoàng Phủ Phi Long giãn ra, lộ ra vẻ tươi cười, nói: “Lão Đại, ngươi về rồi sao?”



“Là ai làm?” Ta lạnh giọng hỏi, lập tức trong lòng vừa động, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: “Lục Đỉnh?”



“Không phải hắn thì còn ai vào đây?” Hoàng Phủ Phi Long lộ ra tia cười khổ: “Người đó võ công lợi hại, tu vi địa giai thượng phẩm, hơn nữa am hiểu kỹ thuật ám sát, hắn đột nhiên xuất chiêu, ta nhất thời trúng một chưởng, sau đó ta liều mạng dùng lại ‘Phá thiên nhất quyền’, mặc dù đả thương nặng hắn, nhưng tay phải cũng đã bị phế...”



26-12-2009, 12:17 PM



Cực Phẩm Chiến Thần