*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quỳnh Đại Phương thừa dịp Chân Hiểu Khí giúp hắn treo quần áo trong phòng, bắt đầu âm thầm hủy đi cái lều vải quái dị kia.
Rèm cửa, màn cản sáng, từng cái từng cái bị vứt xuống, giá đỡ bằng inox bị dỡ ra lăn long lóc. Chẳng mấy chốc, gian phòng khách lại trở về diện mạo vốn có của nó.
Ở riêng? Có muốn cũng đừng hòng.
Đến khi Chân Hiểu Khí sửa sang xong xuôi tủ quần áo đi ra, Quỳnh Đại Phương đã dỡ xong lều vải, vứt lung tung trên sàn nhà, bắt chéo hai chân ngồi phịch trên ghế sô pha.
“Anh.. cái tên này, dỡ xuống rồi thì phải dọn dẹp chứ!” Chân Hiểu Khí chỉ hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó cúi đầu nhặt tất cả những thứ vươn vãi trên sàn rồi xếp lại bỏ vào tủ.
Quỳnh Đại Phương vốn đang xụ mặt định bụng dỗi Chân Hiểu Khí một trận, nhưng nhìn cậu như vậy, hắn ngồi xuống, không giúp đỡ mà tí tởn cười đùa chọc ghẹo: “Có phải em đang đợi anh hủy nó đi không?”
Quỳnh Đại Phương nhìn bộ dạng cậu như vậy, vui vẻ ra mặt, bắt đầu lẽo đẽo theo sau đi ra đi vào: “Hiểu Khí à, em đừng có thẹn thùng nữa mà, anh vẫn chưa hỏi em, từ khi nào thì bắt đầu yêu anh đấy?”
“Cấp ba? Đại học? Oa, không lẽ là từ cấp hai luôn sao?”
Hắn càng nói càng hăng: “Anh nhớ hồi cấp hai mình vẫn chưa quen nhau, lên cấp ba mới bắt đầu thân thiết, anh làm sao mà lại thân với em vậy hả? Có phải là do em đã có ý tiếp cận anh từ trước không?”
“Nói gì đi mà, Chân Hiểu Khí, anh thật muốn biết đó!”
Chân Hiểu Khí bị hắn làm phiền đến chịu không nổi, càng nghe càng thấy bực mình, nên quyết định chạy thật nhanh vào phòng ngủ, “rầm” một cái đóng sầm cửa, nhốt Quỳnh Đại Phương ở bên ngoài.
“Anh xong chưa!” Chân Hiểu Khí gào lên với cánh cửa, “Cứ làm phiền em như vậy em sẽ phạt tiền anh đấy!”
Quỳnh Đại Phương sờ sờ cái mũi xém chút bị đập trúng, cười cười: “Nhanh vậy đã chê anh phiền rồi sao?”
Bị Chân Hiểu Khí bỏ mặc trốn trong phòng, Quỳnh Đại Phương chắp tay sau mông đi qua đi lại. Tuy đã tới nhà Chân Hiểu Khí hàng chục lần nhưng lần này đã hoàn toàn khác trước. Hắn như con sư tử lần đầu tiên trông thấy lãnh địa của mình, giống như không muốn buông tha bất kỳ một góc nhỏ nào, từng nhánh cây cọng cỏ ở đây hắn đều muốn đích thân xem qua, sờ qua hết thảy.
Quỳnh Đại Phương phát hiện, trước đây hắn chưa bao giờ xem thật kỹ nhà của Chân Hiểu Khí, bây giờ quan sát mới thấy cậu đã dồn rất nhiều tâm tư cho nó.
Trên ban công đầy nắng có ba cái chậu, bên trong trồng rất nhiều hành hẹ, bên cạnh còn treo túi gừng và mấy chùm ớt to.
Nơi này có chỗ nào giống nhà của thanh niên chứ, rõ ràng là kiểu nhà điển hình của người già.
Quỳnh Đại Phương thầm nghĩ, Chân Hiểu Khí chẳng giống hề ba mẹ mà cực kì giống bà nội của mình.
Hắn kéo chùm ớt lại gần, mùi rất thơm, giống như con người của Chân Hiểu Khí vậy, trông như là một vật bình thường nhưng lại mang một hương vị cay nồng đặc biệt.
Đi dạo thêm vài vòng, Quỳnh Đại Phương lại tới gõ cửa phòng: “Hiểu Khí, đi ra đi nào, chúng ta đi chơi.”
Chân Hiểu Khí mở cửa ra, xụ mặt hỏi: “Đi đâu?”
Quỳnh Đại Phương đảo mắt: “Đi về nhà bà nội em, xem phim ngoài trời.”
Hừ, hắn vẫn còn nhớ nửa tháng trước Chân Hiểu Khí dẫn người khác về nhà bà nội xem phim đấy, hắn cũng muốn đi!
Chân Hiểu Khí dĩ nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, nhớ đến nửa tháng trước cậu còn xông vào nhà Quỳnh Đại Phương khóc lóc kể lể nức nở, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng. Thẹn quá hóa giận, lại đóng sập cửa: “Không đi!”
“Đi đi mà, đi đi mà!” Hiểu Khí, Khí, Khí!” Quỳnh Đại Phương cào cửa.
Sau nửa ngày, Chân Hiểu Khí mở cửa, hung hăng trừng mắt: “Đi Wanda là được rồi, đi tới thôn xa như vậy làm gì?”
Rồi đưa điện thoại ra, giao diện bên trên đã thanh toán xong một cặp vé xem phim.
Quỳnh Đại Phương nhìn, là một cặp vé 3D hẳn hoi luôn đấy, rồi cười đến không khép lại được. Chân Hiểu Khí vậy mà đối với hắn còn hào phóng hơn gấp mấy lần đối với Hàn Bách!
Quả nhiên Chân Hiểu Khí thật sự rất yêu hắn.
Quỳnh Đại Phương đổi xong giày, lấy áo khoác cho Chân Hiểu Khí, giũ giũ mấy cái, đứng chờ sẵn trước cửa rồi làm một tư thế “thỉnh”. Nhưng Chân Hiểu Khí lại không đi ngay mà chạy vào bếp, một hồi lâu vẫn không trở ra.
“Hiểu Khí, em làm gì thế?” Quỳnh Đại Phương hướng đầu về phía phòng bếp, không phát hiện được gì.
“Đến ngay, đến ngay.” Chân Hiểu Khí ôm một túi nhựa màu đen đi ra, lấy áo khoác trên tay Quỳnh Đại Phương mặc vào rồi nắm tay hắn ra khỏi cửa.
Trung tâm bách hóa Wanda nằm ở đối diện nhà Chân Hiểu Khí, chỉ cần đi qua vài bước là tới. Lúc hai người đến nơi, bộ phim họ định xem vẫn chưa bắt đầu. Hai người cùng nhau ngồi đợi trong phòng chờ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Quỳnh Đại Phương phấn khởi: “Không ngờ em có thể mời anh đi xem phim ở đây, hẳn là bây giờ em đang đau lòng lắm phải không?”
“Hừ!” Chân Hiểu Khí nghiêng đầu, không muốn trông thấy vẻ mặt hớn hở của hắn, một mặt lầm bầm, “Cũng có phải là lần đầu tiên đâu…”
Quỳnh Đại Phương không nghe rõ, tiến sát lại gần, đối mặt với Chân Hiểu Khí: “Em nói gì cơ?”
“Không có gì.” Chân Hiểu Khí không muốn nói, cậu không muốn nói cho Quỳnh Đại Phương biết, bọn họ đã từng bỏ lỡ buổi hẹn khi xưa.
Chuyện đã qua, cho dù có cố tìm hiểu cũng không thể làm thời gian quay trở lại.
Vì vậy, cậu đổi chủ đề: “Công ty của anh có lò vi ba không? Thứ hai em làm đồ ăn cho anh mang theo nhé?”
“Có có!” Quỳnh Đại Phương kích động gật đầu, thật hạnh phúc quá đi, hôm đó hắn nhất định sẽ dành cả ngày để ăn phần cơm trưa đó! Ha ha ha ha, thật sự là cười không thể khép miệng được.
Làm sao bây giờ, hạnh phúc quá rồi. Quỳnh Đại Phương hận không thể ôm hôn Chân Hiểu Khí chạy vòng vòng trong quảng trường Wanda.
Chân Hiểu Khí ghét bỏ, nắm lấy cằm của hắn: “Khép miệng lại đi, đừng có biểu lộ ngu ngốc vậy chứ!”
Cuối cùng cũng đến giờ vào rạp, hai người tìm vị trí ngồi của mình rồi ngồi xuống. Có thể do hôm nay là cuối tuần nên trong rạp có không ít người.
Chân Hiểu Khí lấy túi đen vẫn luôn ôm trong người ra, lấy ra một bình giữ nhiệt, hỏi Quỳnh Đại Phương: “Anh uống nước không? Là nước lê ngâm đường phèn, bỏ thêm la hán quả và táo tàu hầm cách thủy đó.”
Nước lê ngâm đường phèn thêm la hán quả và táo tàu
“Thôi khỏi, thôi khỏi.” Quỳnh Đại Phương lắc đầu.
“Vậy anh muốn ăn vặt không? Em có lỗ tai heo trộn dầu vừng nè.”
“Đồ, đồ ăn vặt?” Quỳnh Đại Phương lại bị giật mình, thật sự có người mang lỗ tai heo làm quà vặt lúc xem phim sao?
Hắn sáp lại gần, túi thực phẩm trong tay Chân Hiểu Khí thật sự chứa lỗ tai heo cắt mỏng bên trong. Có thể nhận ra đây là lỗ tai heo là do Hiểu Khí tự làm, không phải là đồ mua trong cửa hàng. Lỗ tai heo trộn dầu vừng tỏa ra một mùi thơm ngào ngạt, Quỳnh Đại Phương nhịn không được nước miếng muốn chảy ra ngoài.
Món lỗ tai heo trộn dầu vừng
“Cho anh một miếng đi.” Quỳnh Đại Phương cuối cùng cũng không chống cự được mùi thơm của lỗ tai heo, há miệng muốn được đút.
“Đưa tay qua đây,” Chân Hiểu Khí lấy cái bao tay dùng một lần duy nhất đưa cho Quỳnh Đại Phương, “Tự mình lấy ăn đi.”
Vì vậy sau khi bộ phim kết thúc, Quỳnh Đại Phương căn bản không nhớ nổi nội dung của nó là gì, hắn chỉ nhớ mỗi hương vị lỗ tai heo Chân Hiểu Khí làm, vừa thơm vừa ngon, còn cho thêm vài giọt dấm chua, ăn vào cực kì sướng miệng, một chút cũng không ngán.
Chờ đến khi xem hết phim, Chân Hiểu Khí muốn đi toa-lét, Quỳnh Đại Phương đứng chờ ở trước cửa ra vào. Hắn phát hiện có một người cứ nhìn chằm chằm vào mình. Hắn không hiểu được, cũng hung dữ trừng lại. Trừng mắt nhìn cả buổi, phát hiện người kia nhìn không phải là mình mà là cái túi trong tay mình, mà khuôn mặt của người này có chút quen quen, hình như lúc xem phim người này ngồi trước mặt bọn hắn?