*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dạo gần đây, vừa hết giờ làm Quỳnh Đại Phương không còn tăng ca nữa mà chạy về sớm đón Chân Hiểu Khí. Hôm nay cũng vậy, đồng hồ vừa điểm không lố một giây, Quỳnh Đại Phương đã dọn dẹp xong xuôi chuẩn bị lẻn đi, không ngờ bị ông Lý cản lại.
Ông Lý kéo Quỳnh Đại Phương vào một góc văn phòng, cảm kích khôn nguôi: “Tiểu Quỳnh, thật sự rất cảm ơn cậu lần trước đã cho tôi mượn tiền xoay sở. Bây giờ tình hình không còn căng thẳng nữa, trả cho cậu ngay nhé.”
Quỳnh Đại Phương quen miệng định bảo “Không cần vội”, trong tích tắc phanh lại, nuốt câu nói xuống bụng.
“Nguy hiểm thật!” Quỳnh Đại Phương thầm toát mồ hôi. Hiện tại, ngày nào Quỳnh Đại Phương cũng qua nhà người yêu ăn chực, không còn một chút mặt mũi nào, nếu còn để cho Chân Hiểu Khí phát hiện hắn lại hào phóng, nhất định sẽ tức giận đánh hắn.
Nhưng Quỳnh Đại Phương chưa bao giờ không-hào-phóng, thật không biết khi khách khí phải nói câu nào, ấp úng một hồi mới nghẹn ra một câu: “Chú rút tiền trả tui đi.”
Hai người khách khí vài ba câu, mãi cho đến khi âm thanh “rào rào” của tiền chạy xuống, Quỳnh Đại Phương lần đầu mới cảm thấy thứ âm thanh này mới dễ nghe làm sao. Hắn có cảm giác mình bị Hiểu Khí lây bệnh rồi, nhìn thấy tiền là vui như hội.
Ông Lý còn muốn kéo Quỳnh Đại Phương đi nhậu một trận, Quỳnh Đại Phương vội vàng khoát tay: “Tui bận, thật sự bận lắm, để lần sau đi, lần sau nhất định tui sẽ đi.”
Quỳnh Đại Phương thoát khỏi vòng vây của đồng nghiệp, lập tức chạy đi tìm chiếc xe điện của mình, ào ào phóng đi để kịp giờ Chân Hiểu Khí tan tầm.
***
Chân Hiểu Khí gần đây giống như một con gà trống nhỏ, mỗi ngày tới giờ tan tầm đều kiêu ngạo chậm rãi bước từng bước, dưới ánh nhìn phức tạp của các đồng nghiệp, nhảy lên xe Quỳnh Đại Phương, ôm chặt eo hắn rồi chậm rãi đi về.
(*) chắc là chỉ cái dáng đi ưỡn ngực của con gà trống đó =))
Hôm nay cũng vậy. Hai người vừa ra khỏi phạm vi công ty, Chân Hiểu Khí vẫn còn đang kiêu ngạo nói: “Hừ hừ, để tôi xem mấy người còn nói tôi không tìm được bạn trai nữa hay không!”
Cậu cực kỳ hài lòng vỗ vỗ vào tấm lưng rộng của Quỳnh Đại Phương, “Xem đi bạn trai tôi tốt thế này, tức chết mấy người!”
Quỳnh Đại Phương cúi đầu nhìn tên nhóc ngốc xít đang tự mãn nhà mình cùng với cái tên sáng sớm vội vội vàng vàng moi cái quần thể dục cũ kĩ dưới đáy tủ quần áo ra mặc, hắn thật lòng rất muốn nói, cho dù đồng nghiệp có là gay đi nữa, bọn họ nhất định cũng sẽ không ghen tức đâu.
Nhưng mà Chân Hiểu Khí ngồi đằng sau, ôm eo của hắn rất chặt, chỉ cần hắn đưa tay ra đặt lên tay của Chân Hiểu Khí, cậu sẽ lập tức mở các ngón tay đan vào tay hắn.
Vì vậy Quỳnh Đại Phương quyết định không nói bất kì một câu ngu ngốc nào, chỉ nói với Chân Hiểu Khí chuyện đồng nghiệp của hắn đã trả lại tiền, hôm nay bọn họ có thể đi siêu thị mua thật nhiều đồ ăn ngon.
“Vẫn nên mua ít thôi, tủ lạnh nhà em vẫn chưa sửa, mua nhiều không có chỗ chứa.” Chân Hiểu Khí ôm eo Quỳnh Đại Phương, len đầu xuống dưới nách hắn, mắt mở to lấp lánh, “Anh vẫn còn thiếu em 337 đồng cộng thêm 100 đồng tiền tiêu vặt và 70 đồng cho mỗi ngày cơm trong bảy ngày, nhưng vì chúng ta yêu nhau nên mấy ngày sau không tính với anh. Tổng cộng 507 đồng, mong anh rút tiền trả em nhé!”
Quỳnh Đại Phương ấn cái đầu tên nhóc nhà hắn về: “Anh biết rồi, anh biết rồi! Ai dám thiếu em một đồng nào.”
Hai người đi đến Đại Nhuận Phát, Quỳnh Đại Phương dừng xe, lấy điện thoại từ trong túi ra: “Trả ngay, trả ngay bây giờ! Chân Hiểu Khí, em là con heo đất thành tinh phải không?”
Chân Hiểu Khí nhoài người lên bả vai của Quỳnh Đại Phương, thò đầu nhìn giao diện trên màn hình điện thoại của hắn, cười toe toét, “Em đoán vậy, bằng không thì làm sao mỗi khi thấy tiền em lại vui đến vậy!”
“Xong rồi, heo đất, mau xuống đi mua đồ nào!” Quỳnh Đại Phương đưa điện thoại cho Chân Hiểu Khí nhìn rõ, hắn chuyển cho Chân Hiểu Khí một con số rất tròn, 1000 đồng.
“Ui cha, sao lại chuyển nhiều như vậy, anh tự thêm tiền lãi của mình sao?” Chân Hiểu Khí cười tít, hai con mắt híp lại thành một đường, trên mặt không có gì gọi là ngại ngùng.
Cậu nhảy xuống xe, tay cầm lấy ba lô đeo lên vai, nhảy chân sáo, trông hệt như một cậu bé.
Nhìn Chân Hiểu Khí vui vẻ, Quỳnh Đại Phương cũng vui theo, đặc biệt là khi nhìn thấy Chân Hiểu Khí mang cái ba lô rách nát kia rung rung theo mỗi bước chân, Quỳnh Đại Phương lại cảm động lạ lùng. Chân Hiểu Khí nhất định là cực kỳ yêu hắn, nghĩ tới điều này hắn vừa vui mừng lại vừa chua xót, tự nói với lòng phải đối thật tốt với Chân Hiểu Khí, tốt nhất có thể.
Nhưng không đợi Quỳnh Đại Phương bày tỏ tình cảm dạt dào chan chứa, hắn đã bị Chân Hiểu Khí túm đi.
***
“Mua vịt đi, anh muốn ăn canh vịt.” Quỳnh Đại Phương đứng tại quầy thực phẩm tươi sống chỉ vào con vịt mập ú, chảy nước miếng.
“Không được, đã mua giò heo rồi, mua nhiều đồ ăn lắm rồi, ăn không hết thì biết làm sao?” Chân Hiểu Khí kéo tay Quỳnh Đại Phương, hối thúc hắn đi nhanh hơn, không cho hắn mua xoài nhập khẩu, cũng không cho hắn mua cua đồng chính hiệu.
Quỳnh Đại Phương phẫn nộ, “Cái này không được, cái kia cũng không được, vậy thì mua cái gì hả?”
Chân Hiểu Khí kéo hắn vào khu đồ gia dụng: “Hàng giấy đang giảm giá, chúng ta có thể mua thêm giấy vệ sinh, mua đủ 200 còn được rút thăm rút thưởng.”
Chân Hiểu Khí quét sạch hai mươi bao giấy vệ sinh trên kệ, thêm hai mươi hộp giấy rút, nhét đầy cả xe.
Quỳnh Đại Phương nhìn Chân Hiểu Khí thà ôm một đống giấy chất chồng chứ không cho hắn mua vịt, tức giận: “Anh không muốn mua giấy vệ sinh, tại sao anh lại phải mua giấy vệ sinh? Anh cũng không phải là chó F.A!!”
Chân Hiểu Khí đỏ mặt, hung hăng ném hộp giấy vào cái người không biết xấu hổ kia: “Cho dù không phải là chó F.A, anh cũng không chùi đ*t à?”
Quỳnh Đại Phương á khẩu, hậm hực im lặng đẩy xe.
Không ngờ Chân Hiểu Khí đi dạo một vòng khu đồ gia dụng thì quay lại quầy thực phẩm tươi sống.
Nhìn Chân Hiểu Khí nhấc hết loại thịt này đến loại thịt khác lên tra xét, Quỳnh Đại Phương không thể không kích động: “Em muốn mua vịt sao? Mua vịt đi nhé?” Hắn cảm thấy cho dù thế nào Chân Hiểu Khí vẫn sẽ đối tốt với hắn, tuy có hơi dữ dằn một tẹo nhưng vẫn sẽ mua vịt về hầm cho hắn ăn, đúng không?
Nhưng không ngờ, Chân Hiểu Khí lại không chọn con vịt mập ú mà lại chọn một con gầy trơ xương bị cạo sạch lông bên cạnh, bên trên còn dán một cái biểu tượng bùng nổ đỏ rực “Giá đặc biệt chỉ 5 hào.”
“Mẹ!” Quỳnh Đại Phương tuyệt vọng, hắn không biết hắn chờ mong cái gì ở Chân Hiểu Khí. Nói yêu đương gì chứ, ngay cả một con vịt cũng không thể mua cho người yêu ăn! Hắn cũng không phải chó, mua xương về gặm hay sao!
Quỳnh Đại Phương tức giận, méo mặt đứng một bên, giận đến không gì có thể tả nổi.
Tuy vậy sau khi tính tiền xong, nhìn mấy túi đồ đầy ụ, Quỳnh Đại Phương vẫn chủ động đi qua xách lên.
Vì mua quá nhiều giấy, Quỳnh Đại Phương ôm mấy bao giấy to cồng kềnh làm tay của hắn phải dạng ra như đôi cánh.
Chân Hiểu Khí muốn đi đổi phiếu quà tặng, Quỳnh Đại Phương ôm theo túi lớn túi nhỏ lạch bạch lạch bạch theo sau. Hiện tại bản thân hắn có khác gì con vịt đâu.
Chân Hiểu Khí đi tới trước sân khấu của siêu thị, giao phiếu quà tặng cho nhân viên, nhân viên cầm một thùng rút thăm trúng thưởng ra cho cậu rút. Chân Hiểu Khí hai mắt sáng long lanh, hà hơi chà tay, trịnh trọng một hồi lâu mới cẩn thận lấy ra một miếng giấy.
“Á!” Nhìn thoáng qua nội dung bên trên, Chân Hiểu Khí kích động hoa tay múa chân vui sướng, “Trúng rồi! Tôi trúng rồi!”
Quỳnh Đại Phương nghe thấy thế cũng kích động, tim đập thình thịch: “Cái gì? Rút trúng cái gì?” Hắn hồi hộp đi tới bên cạnh Chân Hiểu Khí, mồ hôi tuôn ra ướt hết lòng bàn tay làm cho mấy bao đồ muốn trượt xuống.
“Một chai nước giặt Omo (500ml)!”
(*) thật sự là nhãn hiệu Omo luôn đó
Quỳnh Đại Phương lập tức đen mặt nhìn Chân Hiểu Khí vui sướng rạo rực đi lấy phần thưởng, tự hỏi tại sao chỉ số thông minh của mình lại xuống thấp như vậy, Chân Hiểu Khí là cái đức hạnh gì hắn đâu phải không biết.
Tình yêu quả thật làm người ta mù quáng hết cả.
Quỳnh Đại Phương mặt đen mang theo đống giấy đủ dùng đến năm sau đèo Chân Hiểu Khí tay ôm một chai nước giặt cười ngây ngô, gian nan quay về nhà.
Sau khi kéo tất cả các túi đồ lên tới lầu sáu, Quỳnh Đại Phương nằm bất động trên ghế sô pha.
Chân Hiểu Khí sắp xếp đồ xong mới phát hiện Quỳnh Đại Phương đã ngủ thiếp đi.
“Thật là! Vậy mà cũng có thể ngủ được!” Chân Hiểu Khí oán trách vài câu, cười tủm tỉm nhéo nhéo hai lỗ tai của Quỳnh Đại Phương rồi đi nấu cơm.
Giò heo được trụng qua nước sôi, rang với đường, đổ vào chút rượu, bắc nồi nước sôi, rồi cho tất cả vào nồi áp suất.
Rửa sạch rau, thái nhỏ rồi xào chung với nấm.
Chân Hiểu Khí nhìn con vịt trị giá năm hào, nghĩ đến khuôn mặt thèm thuồng chảy nước miếng của Quỳnh Đại Phương, thầm mỉm cười.
Chân Hiểu Khí vui vẻ chặt vịt thành từng khối, rửa sạch sẽ rồi để ráo nước, cho vào nồi nước sôi chần sơ rồi lại vớt ra bỏ vào một nồi nước khác, tăng lửa, om cho đến khi nước trong nồi biến thành màu trắng sữa, lại bỏ thêm củ cải trắng cắt khúc vào, nấu cho đến khi củ mềm, đũa có thể xuyên qua.
Lúc Quỳnh Đại Phương tỉnh lại, bát đũa đã sẵn sàng trên bàn.
Giò heo da mềm thịt nhừ, ăn với tương trộn dầu ớt đậm đặc; rau xào nấm hương, vừa xanh vừa tươi; ngay cả nước canh vịt cũng được nấu thành màu trắng sữa như kem.
Chân Hiểu Khí bưng cơm bước ra, đang muốn gọi Quỳnh Đại Phương dậy thì đã thấy hắn ngồi trước bàn, tay cầm sẵn đũa cơ hồ có thể ăn hết cả bàn.
“Tỉnh dậy đúng lúc vậy, anh giả bộ ngủ phải không?” Chân Hiểu Khí có ý muốn trách móc, cầm đũa quan sát biểu lộ của Quỳnh Đại Phương.
Quỳnh Đại Phương uống một ngụm canh, không dám tin nhìn Chân Hiểu Khí: “Canh này thật sự làm từ con vịt hình cái giá đỡ đó sao?”
Chân Hiểu Khí đắc ý: “Đương nhiên, nó chính là con vịt giá đỡ trị giá năm hào đó, ăn ngon không?”
Quỳnh Đại Phương gấp gáp húp một ngụm lớn: “Ngon, thật sự rất ngon!”
“Vừa rẻ vừa ngon.” Hắn hoàn toàn bái phục, “Vợ à em thật lợi hại.”
“Vợ, vợ, vợ cái gì mà vợ!” Chân Hiểu Khí vừa ngại vừa sợ, đến nói cũng không suôn sẻ.
Tuy hai người đã bày tỏ với nhau nhưng kỳ thật những ngày qua bọn họ vẫn cư xử giống như lúc trước. Quỳnh Đại Phương đột nhiên gọi cậu như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cậu thật sự không thể thích ứng được.
Quỳnh Đại Phương bới cơm, rất tự nhiên nói: “Em đương nhiên là vợ của anh, hôn cũng đã hôn rồi mà.”
Hắn nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Chân Hiểu Khí, nuốt một miệng đầy cơm xuống: “Đương nhiên là, nếu em không thích, anh có thể gọi em là chồng.”
“Chồng?” Tay cầm đũa của Chân Hiểu Khí run lên, thật sự bị dọa.
Cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng nghĩ Quỳnh Đại Phương có thể kích động đến mức này, trước đây hắn là thẳng nam mà? Phải… không?
Chân Hiểu Khí sợ tới mức run rẩy, thế nên cậu không hề phát hiện Quỳnh Đại Phương trông như rất bình tĩnh thật ra cũng đang run tay cầm cập ở dưới bàn.
Quỳnh Đại Phương chậm rãi gắp rau lên ăn, nói lời cũng rất chậm: “Vợ à, anh nghĩ anh sẽ chuyển qua đây ở.”
“Sao thế?” Hết cơn khiếp sợ này tới cơn khiếp sợ khác, Chân Hiểu Khí cảm thấy hôm nay Quỳnh Đại Phương nhất quyết muốn hù chết cậu.
“Tiền thuê nhà đắt quá.” Quỳnh Đại Phương cho một cái lý do hợp tình hợp lý hết sức, “Một mình anh thuê căn nhà hết 2000, em không thấy quá lãng phí sao?”
“2000?” Chân Hiểu Khí lập tức lấy lại bình tĩnh, tay không còn run, mặt cũng không còn đỏ, giọng nói trở lại như thường, “Chuyển, lập tức chuyển ngay! Ngày mai chuyển luôn đi. Em đi đàm phán với chủ nhà giúp anh, xem tiền thuê tháng này có thể lấy lại được hay không!”