Edit&Beta: Gà Say Sữa
Lần này, cuộc gặp mặt giữa Lương Trì Khê với cô nhà họ Vệ xem như là hai bên cùng vui vẻ.
Lúc Phương Tố Hinh và Vệ phu nhân quay trở về, phát hiện bọn họ vẫn đang đánh cờ với nhau. Hóa ra hai người trò chuyện hồi lâu mới phát hiện ra đối phương đều là người yêu sách, cùng sở thích tất nhiên là không thiếu đề tài để nói.
Phương Tố Hinh và Vệ phu nhân đưa mắt hài lòng nhìn nhau, cảm thấy chuyện hôm nay sắp xếp thật hoàn mỹ, đôi bên cùng vui vẻ, cả nhà hoan hỉ.
Lúc Lương Trì Khê trở về Trúc Uyển thì đã là chuyện của hai canh giờ sau.
Hắn chậm rãi bước từng bước, ngón tay thon dài khẽ day mi tâm, chung quy vẫn phải hao tốn tinh thần, giờ mới cảm thấy mệt mỏi.
Lương Trì Khê vừa bước vào đình viện thì đã nhìn thấy Lương Khúc đang ngồi ngây ngốc dưới đất, hai tay ôm lấy gối, khuôn mặt chôn vào trong lòng, lặng lẽ cuộn tròn một góc, ngay cả hắn đi vào cũng không hề hay biết.
“Khúc Nhi, đừng ngồi dưới đất như thế, lạnh đấy.” – Lương Trì Khê dịu dàng nói.
Nhưng Lương Khúc vẫn bất động không lên tiếng, tựa hồ như không hề nghe thấy.
“Khúc Nhi, đứng dậy đi.” – Hắn khom người vỗ lên bả vai nàng.
Lương Khúc giật mình, tựa như bị hù dọa, ngẩng đầu lên nhìn hắn hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng, âm thanh khàn khàn – “Thiếu gia, cậu về rồi.”
“Ừ.”
“Có mệt không?”
“Không mệt lắm.”
Thiếu gia không mệt... Nước mắt nàng đột nhiên dàn dụa, khóc không thành tiếng.
“Khúc Nhi, em sao vậy?” – Lương Trì Khê không có vẻ gì là giật mình, chỉ ngồi xuống bên cạnh nàng nhẹ nhàng hỏi.
Lương Khúc lại chôn mặt vào đầu gối, im lặng không trả lời chỉ lắc đầu thật mạnh.
“Khúc Nhi, em như vậy sẽ làm ta lo lắng đấy.”
Nàng chợt ngẩng đầu, nước mắt vẫn còn vương trên má, lạnh lẽo như băng – “Cậu vẫn sẽ lo lắng cho em ư? Thiếu gia.”
Đến nàng cũng không thể hiểu nổi chính mình, lúc từ Tê Mộc Uyển trờ về Trúc Uyển, vừa nhìn thấy khung cảnh quen thuộc, hai chân nàng liền trở nên mềm nhũn, ngồi bệt xuống thềm đất, đến tận giờ vẫn không thể đứng dậy nổi.
“Tất nhiên rồi.”
Lương Khúc rốt cuộc cũng không kìm được nữa, nức nở nghẹn ngào nói – “Em… em… là môt nha đầu… tồi.”
“Hửm?”
“Em…không muốn nhìn thấy cậu và cô Uyển Doanh ở bên cạnh nhau.” – Nàng nói xong, cả người liền sụp đổ khóc lớn – “Rõ ràng… rõ ràng… hai người xứng đôi như vậy.”
“Haizzz…” – Lương Trì Khê thở dài, đưa tay vuốt ve mái tóc dài của nàng – “Cuối cùng thì em cũng hiểu ra được một chút.” – Cũng không uổng công hắn gần đây hao tổn tinh thần.
“Thiếu gia… phải làm sao đây…” – Lương Khúc vừa đau lòng vừa khổ sở, nàng rất ghét bản thân mình như vậy – “Em không thích thấy cậu và cô ấy ở bên cạnh nhau, em không muốn hai người ở bên nhau.”
“Ừ.”
“Em nhìn ra được, cô ấy thích cậu, nhưng… nhưng… Cô ấy không thích cậu không được hay sao? Tại sao lại thích…”
Vấn đề này thật quá ngốc nghếch, thiếu gia ưu tú như vậy, làm sao cô Vệ lại không thích cậu ấy được?
Thích là chuyện bình thường, không thích mới là bất thường.
“Hoặc giả, nếu cô ấy đã có người khác ở trong lòng thì sao?”
Hả? Lương Khúc nghẹn họng, khuôn mặt đỏ bừng, cảm thấy như phổi không còn không khí để thở.
Lương Trì Khê vừa bực mình, vừa buồn cười, đưa tay giúp nàng phủi sạch vai, cảm thán lắc đầu – “Nha đầu ngốc, quả nhiên là một nha đầu ngốc.”
“Thiếu gia, cậu vừa mới nói gì?” – Lương Khúc không buồn quan tâm tới, vội vàng cầm chặt tay hắn. – “Cậu nói cô Uyển Doanh…”
“Có người khác ở trong lòng.” – Lương Trì Khê tốt bụng tiếp lời.
“Không thể nào!” – Lương Khúc lập tức giận đỏ cả mặt – “Thiếu gia hoàn mỹ như vậy, cô ấy sao còn có thể thích người đàn ông khác!”
“Cho nên, kỳ thực em hy vọng cô ấy thích ta sao?” – Chỉ một câu nói nhàn nhạt của hắn lập tức dập tắt sự kích động của nàng.
“Không phải!”
“Ngoan.” – Hắn hài lòng vuốt tóc nàng – “Đứng lên đi, đừng ngồi dưới đất nữa.”
Bây giờ không phải mùa hè mà là cuối thu, mặt đất nhiều hàn khí, huống chi mấy ngày trước trời còn đổ mưa.
Lần này Lương Khúc ngoan ngoãn đứng dậy, thật kỳ quái, cảm giác vô lực lúc trước giờ lại đột nhiên biến mất, nàng như một con mèo nhỏ đi theo Lương Trì Khê vào trong phòng.
“Thiếu gia, tại sao cậu lại nói trong lòng cô Uyển Doanh có người khác? Người đó là ai vậy? Làm sao mà cậu biết?”
Lương Trì Khê mệt mỏi lắc đầu, nha đầu này, ưu tư nhanh đến cũng nhanh đi, mới vừa rồi còn tức giận khóc lóc đến nỗi thở không ra hơi vậy mà bây giờ đã có thể đi tò mò chuyện người khác. Ninh Phi Sở còn nói nàng có tài, hắn thực sự hoài nghi câu nói đó.
“Thiếu gia!” – Thấy Lương Trì Khê không đếm xỉa gì đến mình, Lương Khúc bất mãn giậm chân, giọng điệu bất giác có chút nũng nịu.
Hắn dừng bước, đưa tay ra – “Ta mệt rồi.”
“Vậy chúng ta mau trở về phòng nghỉ.” – Lương Khúc lập tức quên béng hiếu kỳ trong lòng, vội vàng cầm lấy tay Trì Khê, cẩn thận dìu hắn về phòng.
Nàng dùng khăn ấm lau tay cho hắn, Lương Trì khê nhận lấy, mở miệng nói – “Em đi thay quần áo đi.”
Người nàng dính đầy cỏ dại, trên váy còn dính nước mưa chưa khô, sức khỏe có tốt cũng không cần phải giày vò như vậy.
Lương Khúc cầm lấy khăn ẩm – “Thiếu gia, em không sao.”
“Khúc Nhi.” – Lương Trì Khê êm ái nói.
“Được rồi, được rồi.” – Lương Khúc dẩu môi, đi ra gian ngoài – “Chỉ biết nói em, cậu cũng không nhìn lại mình xem, quần áo cũng cần phải thay chứ? Đều ở bên ngoài cả ngày rồi.” – Bước chân nàng hơi ngừng lại – “Thiết nghĩ Tê Mộc Uyển cảnh trí tươi đẹp, kỳ nghệ của giai nhân cũng hơn người phải không?”
Nha đầu này!
Lương Trì Khê không kìm được bật cười, đến giờ mà vẫn còn ghi thù.
Hắn nhẹ nhàng gật đầu – “Đúng là không tệ, so với người nào đó dạy mãi vẫn không hiểu thì cô nhà họ Vệ quả thực có thể coi là một cao thủ.”
Người nào đó lập tức ném rèm xuống, tức giận đi thẳng ra ngoài.
Bất qua Lương Khúc cũng không thể giận được lâu, nàng thay quần áo xong liền bừng trà nóng tới – “Thiếu gia, uống một ngụm trà làm ấm người đi, cơm tối lát nữa là xong.”
Trúc Uyển có phòng bếp riêng, nguyên liệu thực phẩm cũng là tự đi mua, bao nhiêu năm qua những người có thể ở lại chăm sóc việc ăn uống của Lương Trì Khê đều là người do một tay Lương phu nhân đích thân tuyển lựa, Lương Khúc là ngoại lệ duy nhất.
Năm đó tên hầu thân cận bên cạnh Lương Trì Khê bị người ta mua chuộc hạ độc trong thức ăn của hắn, mặc dù cuối cùng bị phát hiện nhưng tên hầu kia đã nhanh chóng uống thuốc độc tự vẫn, không thể nào tra ra được điều gì.
Lương phu nhân giận đến mức ngã bệnh, sau cùng lão phu nhân mới sai một mụ lái đáng tin đưa người tới, để cho dì Hai Phương ra mặt, Lương Trì Khê đích thân lựa chọn, mà người được chọn chính là Lương Khúc.
Thoáng một cái mà mười năm đã trôi qua, Lương Khúc đã chứng minh trọn vẹn mắt nhìn người của Lương Trì Khê. Trên dưới phủ Lương đều biết, bất cứ ai cũng có khả năng bị mua chuộc, chỉ có Lương Khúc là không.
“Em cũng ngồi xuống một lát đi.” – Lương Trì Khê cầm tay nàng, tỏ ý bảo nàng ngồi xuống.
Lương Khúc nhanh nhẹn ngồi xuống ghế, hai tay chống cằm, mắt mở to nhìn Lương Trì Khê không chớp.
“Cái vẻ này là sao?” – Nụ cười trên môi hắn đậm hơn, nhìn dáng vẻ nhiều chuyện của nàng chẳng lẽ là đang mong nghe được tin đồn thú vị gì từ hắn?
“Thì chờ nghe cậu nói người mà cô Uyển Doanh thích là ai?” – Nghi vấn này khiến trong lòng Lương Khúc ngứa ngáy như bị mèo cào, nếu như Lương Trì Khê nói Vệ Uyển Doanh đã có người trong lòng vậy thì nhất định không thể sai được, nhưng đó là người nào cơ chứ?
“Em muốn biết à?”
Lương Khúc gật đầu thật mạnh.
“Vậy thì tự mình quan sát lấy.” – Lương Trì Khê nâng chiếc chén Mai Hoa lên miệng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm – “Mấy năm gần đây ta dạy em cũng không ít, vừa khéo có thể áp dụng.”
Nào có thể như vậy! Từ khi nào mà thiếu gia lại trở nên xấu bụng như vậy chứ?
Lương Khúc sửng sốt mở to mắt, ngây người nhìn hắn thong thả uống trà, căn bản không có nửa phần ý tứ muốn nói rõ. Nàng buồn bực thiếu chút nữa là nghẹn đến tím mặt.
Lương Trì Khê ngước mắt liếc nhìn người đang tức giận bên cạnh, ý cười nơi khóe môi càng đậm. Hắn đột nhiên hiểu ra vì sao khi Ninh Phi Sở buồn bực sẽ đi trêu chọc nha đầu kia, thì ra dáng vẻ khi nàng tức giận lại đặc biệt đáng yêu như vậy, khiến cho lòng người ta ngứa ngáy không kìm được muốn trêu chọc thêm nữa.
Bất quá những lời nên nói, hôm nay vẫn phải nói cho rõ ràng, hắn nhẫn nại nhiều ngày như vậy cũng chỉ vì mục đích này.
“Khúc Nhi, hôm nay em rất đau lòng à?”
Gương mặt Lương Khúc từ tím lập tức chuyển sang đỏ, nghĩ đến dáng vẻ chật vật cùng những lời đã nói chiều hôm nay, nàng… Hôm nay nàng rốt cuộc đã làm cái gì vậy chứ!
“Không phải em vẫn luôn nói người con gái xứng với ta phải là một đại gia khuê tú, tri thư đạt lễ, tương lai cũng có thể cử án tề mi hay sao?” – Lương Trì Khê chậm rãi xoay chén trà trong lòng bàn tay – “Hay em cảm thấy Vệ Uyển Doanh không thích hợp?”
“Không phải.” – Lương Khúc nghiêm túc phủ nhận, cho dù nàng không thích nhưng cũng không thể không thừa nhận – “Cô Uyển Doanh xuất thân nhà quan, phụ thân lại là người đọc sách, tất nhiên gia giáo tốt đẹp, huống chi cô ấy dung mạo quốc sắc thiên hương, sánh đôi với thiếu gia dĩ nhiên là…” – Nàng khó khăn nói nốt ba chữ – “… rất tương xứng.”
“Vậy thì vì sao hôm nay em lại như vậy?”
Lương Khúc cực kỳ lúng túng, té ra khi Lương Trì Khê xấu bụng lại có thể xấu đến trình độ này, rõ ràng hắn đã biết cả vậy mà còn giả vờ gặng hỏi, đúng là quá đáng!
Nàng đột ngột đứng bật dậy – “Mấy năm nay thiếu gia từng dạy em không ít bản lĩnh quan sát người khác, giờ vừa hay để cho cậu phát huy một chút, tránh lâu không dùng tới lại làm hao mòn tài năng. Hừ!” – Nói rồi liền đi thẳng ra ngoài lo bữa tối.
Để lại Lương Trì Khê ngồi trong phòng không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đã biết nha hoàn của hắn rất đáo để, quả nhiên là không dễ chọc.
*********
Sau khi dùng xong bữa tối, Lương Trì Khê ngồi trước cửa sổ luyện chữ. Hai bọn họ, một người chấp bút dưới đèn, một người hồng tụ thiêm hương, tuy không trò chuyện nhưng vẫn thể hiện được sự ăn ý bồi đắp nhiều năm, vô cùng ấm áp.
Luyện ước chừng nửa canh giờ, Lương Khúc nhìn giữa đầu mày Lương Trì Khê hiện lên vẻ mệt mỏi liền buông thỏi mực xuống, nhẹ giọng nói – “Thiếu gia, cậu đã mệt cả ngày hôm nay rồi, không bằng đi nghỉ sớm một chút?”
“Cũng được.” – Lương Trì Khê gác bút, hắn vốn dĩ cũng không phải kiểu cậy mạnh, vì mẫu thân, vì Lương Khúc, hắn nhất định sẽ bảo trọng thân thể của mình.
Lương Khúc trải giường xong xuôi, lại tắt bớt nến, vừa dợm quay người đi thì tay đã bị nắm lấy, ngẩng đầu liền bị bao trọn bởi ánh mắt của người nào đó.
“Khúc Nhi, đêm nay ngủ cùng ta nhé, được không?”
Khuôn mặt nàng chợt tái nhợt đi chứ không hề đỏ bừng xấu hổ – “Không được!”
Hắn vẫn cầm chặt tay nàng – “Em không bằng lòng?”
“Là em không dám.” – Sau chuyện lần trước nàng làm sao còn có gan dám cùng hắn chung chăn gối.
Lương Trì Khê hiểu tính nết Lương Khúc, dứt khoát kéo nàng đi về phía giường.
Lương Khúc sợ đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra, rõ ràng luận về thân thủ thì hắn căn bản không phải là đối thủ của nàng, chỉ cần nhẹ nhàng động tay là có thể tránh thoát nhưng Lương Khúc không nỡ. nàng không thể dùng vũ lực với hắn, chỉ sợ vạn nhất sơ sẩy làm hắn bị thương.
Lương Trì Khê đẩy Lương Khúc ngồi xuống mép giường, cũng không nhìn biểu tình của nàng mà chỉ trực tiếp đưa tay cởi dây buộc áo ra.
“Thiếu gia, đừng như vậy…” – Lương Khúc giữ chặt lấy vạt áo, cố lắc đầu.
“Phì!” – Lương Trì Khê không nhịn được phì cười thành tiếng, cười đến mức sắp sửa đứng không vững, phải dựa vào trụ giường bên cạnh, từ đầu mày đến cuối mắt đều là ý cười.
Nàng nhìn hắn cười, cả người đều ngây ngốc không kịp phản ứng.
“Khụ, khụ…” – Lương Trì Khê hắng giọng, khó khăn lắm mới nín được cười – “Khúc Nhi, em tính bắt ta diễn vở thiếu gia ác bá trêu ghẹo nha hoàn hay sao?”
Lương Khúc ngẫm lại lời nói cùng động tác của mình, đúng là giống hệt như trong kịch hát bèn xấu hổ giậm chân – “Còn không phải do cậu…”
“Haizz…” – Hắn thở dài – “Khúc Nhi, ta chỉ là muốn ôm em ngủ mà thôi.”
Nàng ngẩn người ra, lát sau ánh mắt đã ươn ướt, tự mình cởi áo ngoài ra, còn đưa tay giúp hắn tháo đai lưng.Dưới ánh nến ấm áp, màn trướng buông hờ, chăn gấm mềm mại, hai bóng người nằm sóng đôi trên giường.
Lương Khúc yên lặng nằm cạnh Lương Trì Khê, nghiêng mặt ra phía ngoài, chưa bao giờ nàng dám mơ đến chuyện có thể cùng hắn chung chăn gối như thế này. Chuyện đêm nọ chỉ là một sự ngoài ý muốn, nhưng tối nay nàng hoàn toàn tỉnh táo. Có lẽ ngay từ cái giây phút nàng nức nở nói không hy vọng nhìn thấy hắn ở bên một người con gái khác ấy thì kết cục đã định là như vậy, chẳng qua là trong lòng nàng vẫn còn một chút bất an.
Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên người Lương Khúc, cả người nàng cứng đờ, ngay cả hô hấp cũng nhất thời ngừng lại, không dám xoay người.
“Nhìn em xem, cả người đều run rẩy.” – Giọng Lương Trì Khê nhẹ nhàng vang lên bên tai.
“Xin lỗi thiếu gia, không phải em cố ý làm phiền tới cậu đâu.”
“Ta nói đùa thôi.” – Lương Trì Khê khẽ dùng sức kéo cả người nàng vào ngực.
Lương Khúc lại cứng đờ, vừa không dám phản kháng lại không dám dựa gần, tạo thành một tư thế quỷ dị.
“Khúc Nhi…” – Lương Trì Khê nói như than thở.
“Ừm… vâng?”
“Ngủ đi.” – Hắn vòng tay qua người nàng, mười ngón tay đan xen vào nhau đem cả người nàng bao bọc vào trong ngực – “Tối nay ta sẽ không đụng vào em.”
Lương Khúc từ từ thở phào nhẹ nhõm.
“Cho dù ta có muốn…”
Nàng lại khẩn trương.
“Thì cũng vô lực, hôm nay ta quả thực rất mệt.”
Nội tâm Lương Khúc gào thét, đúng là đồ xấu xa!
Nàng chợt xoay người lại, trợn mắt nhìn hắn – “Cậu cố ý!”
“Ừ!”
“Thiếu gia đúng là…”
“Đúng là cái gì?”
Hai chữ đáng ghét không cách nào nói ra được, Lương Khúc chỉ có thể á khẩu nhìn Lương Trì Khê
Khuôn mặt hai người kề sát vào nhau, ngoại trừ đêm đó ra thì đây là lần đầu tiên nàng và thiếu gia gần gũi như vậy, khuôn mặt này cho dù có nhắm mắt nàng cũng có thể tỉ mỉ mô tả lại. Dáng dấp của thiếu gia rất giống phu nhân, đường nét nhu hòa, tinh xảo như tranh vẽ, khóe miệng cong cong đẹp đẽ, Lương Khúc nhìn đến ngây ngốc.
“Thiếu gia…” – Không hiểu tại sao giọng nàng lại trở nên run rẩy.
“Hửm?” – Lương Trì Khê nắm lấy ngón tay nàng, từ từ vuốt ve.
“Thiếu gia…” – Lương Khúc nhìn sâu vào đôi mắt đẹp đẽ kia, trên mặt chợt ửng lên màu đỏ nhàn nhạt tựa như hoa đào mùa xuân, sáng bừng rực rỡ.
Khóe môi Lương Trì Khê hiện lên nét cười, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng.
Nụ hôn đến một cách tự nhiên, thoạt đầu chỉ là một cái chạm môi rất nhẹ rồi dần trở nên sâu hơn, sau khi tách ra, khuôn mặt Lương Khúc đã đỏ rực, bờ môi trơn bóng ướt át. Lương Trì Khê nhìn người thương trong lòng, rốt cuộc không nhẫn nhịn được, lại cúi xuống lần nữa, tách mở hàm răng mút lấy đầu lưỡi của nàng vào miệng mình. Hai người ôm chặt lấy nhau, răng môi ngọt ngào quấn quít, cả hai đều vô cùng quen thuộc đối phương. Nghĩa ở ngoài mặt, tình giấu trong lòng, còn có phương thức biểu đạt nào tốt hơn ân ái?
Chờ đến khi bọn họ thở hổn hển buông nhau ra thì khuôn mặt tái nhợt của Lương Trì Khê đã nhuốm màu tình dục.
“Thiếu gia…” – Lương Khúc nằm dưới người hắn, vừa mâu thuẫn lại vừa khát vọng, nếu như thiếu gia muốn nàng thì phải làm thế nào để cự tuyệt đây? Bởi vì chính nàng cũng… muốn chàng.
Lương Trì Khê xoay mình ôm Lương Khúc vào lòng – “Ngủ đi, Khúc Nhi.”
Chỉ thế thôi?
Hắn nắm chặt tay nàng – “Thiếu gia của em đêm nay thực sự là hữu tâm nhưng lực không đủ.”
Lương Khúc lập tức đau lòng cầm ngược lại tay hắn – “Vậy cậu mau ngủ đi.”– Tuy thiếu gia đã khỏe lên nhưng thể lực chung quy vẫn không đủ, ở bên ngoài cả một ngày trời không tránh được lao thần lao lực.
Một lát sau, hai người ôm nhau dần chìm vào mộng đẹp.
*******
Ngày hôm sau, Lương Khúc chậm rãi tỉnh lại trong ấm áp, chóp mũi quanh quẩn mùi thảo dược quen thuộc, tuy chưa mở mắt nhưng khóe miệng đã nhẹ cong lên
“Mới thức dậy mà đã vui vẻ như vậy sao?” – Âm thanh nam tử mang theo ý cười nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng.
Lương Khúc hé mắt, đưa tay vòng qua cổ Lương Trì Khê – “Ừm, rất vui.” – Môi nàng dán lên cằm hắn, mặt đầy nũng nịu.
Trước nay nàng chưa từng dám nghĩ sẽ có một ngày có thể cùng thiếu gia chung chăn chung gối, hóa ra ước mở trở thành sự thực thật có thể khiến cho người ta không kìm được nụ cười hạnh phúc.
“Thiếu gia, cậu có vui không?”
“Ta nghĩ ta không thể vui hơn được nữa.” – Lương Trì Khê cúi đầu hôn lên trán nàng một cái.
Lương Khúc mở mắt, không phải là nàng chưa từng nhìn thấy Lương Trì Khê lúc mới tỉnh dậy. Nhiều năm như vậy bọn họ sớm chiều ở chung một chỗ, ngoại trừ việc hầu hạ tắm rửa ra thì không tị hiềm bất cứ điều gì, nhưng lần nào nhìn hắn cũng khiến cho nàng phải nín thở. Mái tóc đen dài không bó buộc tản mát trên gối, ít đi mấy phần thanh lãng nhưng lại nhiều thêm chút lười biếng, ánh mắt đong đầy nét cười, khóe miệng cong cong, cả người như một khối bích ngọc trong suốt tản ra ánh sáng lấp lánh. Chả trách mà phu nhân lại đặt cho hắn tự là “Tử Ngọc”, quả nhiên không sai.
Bất cứ người đàn ông nào chứng kiến vẻ si mê không giấu diếm trong mắt nàng giờ khắc này đều không thể không động tình, Lương Trì Khê cũng không ngoại lệ. Hắn cúi đầu hôn lên bờ môi nàng, một nụ hôn không chút dè dặt hay kiềm chế.
“Thiếu… thiếu gia!” – Bàn tay hắn dò vào trong vạt áo lập tức khiến nàng hoảng hồn. Lương Khúc muốn kéo tay hắn ra nhưng lại phát hiện ra người mình thế mà lại mềm nhũn không một chút sức.
Hắn hơi tách môi ra, hơi thở vấn vít hư có như không, thấp giọng thì thầm bên môi nàng – “Khúc Nhi, nàng không muốn gần gũi với ta ư?”
Nàng… muốn chứ!
Trước kia khi bon họ chưa phát sinh quan hệ, mặc dù nàng thích hắn nhưng lại không hề nghĩ đến loại chuyện này, cũng không hiểu rõ. Nhưng từ sau khi mở ra cánh cửa thần bí kia thì nàng mới lĩnh hội được hết sự thân mật vô hạn trong chuyện nam nữ, cái loại thân thể dung hòa, hô hấp tương liền đó thỉnh thoảng cũng khiến cho nàng mơ tưởng đến nó đôi ba lần.
Mỗi khi thấy thiếu gia, nàng sẽ đỏ mặt, khi bàn tay hai người chạm nhau, tim nàng sẽ đập nhanh, nàng sẽ lại nghĩ tới những chuyện mà hắn đã từng làm với nàng… Người nàng sẽ nóng lên, mềm ra, như có một luồng nhiệt tản ra từ sâu trong thân thể khiến cho toàn thân nàng run rẩy, đồng thời cũng khiến cho nàng không ngừng tự trách bản thân mình tai sao sau khi vấy bẩn hắn lại còn có những suy nghĩ không an phận như vậy?
Nhưng tự trách cũng vô dụng, những thứ suy nghĩ này một khi đã nảy mầm thì đến nàng cũng không thể tự khống chế.
Nhìn thấu sự do dự của nàng, Lương Trì Khê xem như tìm thấy đáp án mà mình mong muốn, bàn tay càng thêm càn rỡ.
“Thiếu gia… ưm… chàng rõ ràng đã đồng ý không chạm vào em mà.”
“Đúng vậy, ta đã nói thế, tối qua chúng ta có làm gì đâu, ta không giữ lời sao?”
Đúng là hắn có giữ lời, nhưng dường như có gì đó sai sai.
“Thiếu gia…” – Lương Khúc vẫn do dự – “Chàng… chàng…” – Không phải nàng không bằng lòng cùng hắn, chỉ cần là điều hắn muốn nàng đều nguyện ý cho nhưng nàng vẫn lo lắng cho sức khỏe của hắn, dẫu sao thì lần trước cũng đã khiến cho nàng sợ chết khiếp.
Hắn thấp giọng nói giữa những nụ hôn – “À… ta nghĩ một lần hẳn… là có thể.”
Lương Khúc vẫn không yên tâm nhưng không để cho nàng có cơ hội để phản đối, những nụ hôn của hắn đã thay đổi từ dịu dàng trở nên vô cùng nồng nhiệt.
“Ưm… thiếu gia…” – Cả người nàng như dấy lên một luồng nhiệt khó hiểu, thân thể không ngừng vặn vẹo dướn lên áp sát vào người hắn, hy vọng hắn có thể giúp nàng thoát khỏi cảm giác khó chịu này. Nhưng người kia trước sau như một ung dung thong thả, lưỡi hắn vuốt ve trong miệng nàng, bàn tay nhẹ nhàng chu du trên từng tấc da thịt giống như là có hứng thú vô hạn với thân thể của nàng.
Bên ngoài mặt trời đã lên cao, trong ánh sáng rõ ràng của ban ngày, nàng toàn thân không một mảnh vải nằm ở trước mặt hắn, mặc hắn nhìn nhắm, mặc hắn hôn. Loại cảm giác này… quả thực là xấu hổ muốn chui đầu xuống lỗ.
Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve khe hở mềm mại kia, từ từ ấn vào, hơi nóng ẩm ướt rịn ra. Lương Khúc nức nở, hơi thở đứt quãng mỏng manh như liễu phất trong gió.
“Thiếu gia…” – Âm thanh nàng run rẩy mơ hồ mang theo ý thúc giục.
Ranh giới dần tan rã, nàng gần như sắp sửa không thể chịu nổi sự tra tấn ngọt ngào này nhưng hắn lại làm như không hề nghe thấy, những ngón tay ấn vào sâu hơn thúc nàng mở ra tìm kiếm nơi bừng bừng sánh ướt. Nàng nức nở, toàn thân căng lên, bắp gùi gắt gao kẹp chặt lấy bàn tay hắn, co thắt mãnh liệt…
“Nàng có thích không?”
Đúng là bắt nạt người quá lắm!
Lương Khúc cuối cùng cũng bộc lộ bản tính, xoay mình cưỡi lên người Lương Trì Khê, muốn đem tất cả những gì hắn làm với nàng trả lại gấp đôi.
Sau một hồi dày vò, nàng mới phát hiện ra điểm kỳ diệu của chuyện này, hóa ra tiếng thở dốc của thiếu gia lại dễ nghe như vậy, da thịt hắn như bạch ngọc từ từ ửng đỏ càng thêm động lòng người. Bàn tay nàng chầm chậm lướt xuống dưới chạm vào nơi nhạy cảm kia, cảm nhận thứ đó của hắn vừa nóng lại vừa cứng.
Lương Trì Khê cắn răng, nha đầu này quả nhiên… có năng khiếu!
Hắn nắm lấy vai đẩy nàng nằm xuống, trao cho nàng những cái hôn tham lam vô độ. Hai cơ thể quấn lấy nhau, hắn trầm người từ từ đẩy vào trong cơ thể nàng. Lương Khúc khó chịu khẽ rên rỉ, cả người căng lên đau đớn nhưng loại khổ sở này lại khiến người ta mê luyến không thôi. Hơi thở của nàng càng lúc càng gấp gáp, cảm nhận những chuyển động mạnh mẽ của hắn, có chút lo lắng ôm lấy cổ hắn hỏi – “Thiếu gia, chàng… chàng…”
Hắn dừng lại, hai tay chống bên người Lương Khúc, nhìn dáng vẻ mâu thuẫn không biết nên làm thế nào cho phải của nàng, bỗng nhiên bật cười ôm nàng lật người lại, rộng rãi nói – “Nếu nàng lo ta mệt vậy thì nàng tự làm đi.”
Tự nàng làm? Lương Khúc sững sờ, không biết phải làm sao nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Lương Trì Khê thì câu từ chối lại không thể thốt ra được.
Hừ, tới thì tới, không phải hắn đã nói chuyện này đều là bản năng sao? Nàng cũng có!
Lương Trì Khê lại một lần nữa phát hiện Lương Khúc thật sự là một học trò vô cùng giỏi. Từ lúc đầu trúc trắc vụng về cho đến trôi chảy thành thạo, mỗi một cử động của nàng đều khiến cho hắn xương cốt mềm nhũn, từ đầu mày đến khóe mắt đều tản ra nét quyến rũ mị hoặc chết người.
Hóa ra Khúc Nhi của hắn cũng có thể làm người ta điên đảo đến vậy.
Nhìn ngắm vốn là bản năng, nếu như có tình thì đó chính là cảnh trí đẹp nhất trên đời.
Người say trong men tình nồng đậm, trong mây hay vực sâu đều chỉ là gang tấc mà thôi.