Cực Hạn

Chương 70: Tố




Lúc này có thêm người hỗ trợ tất nhiên là tốt, Diệp Hiểu Hạ nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý cho người tên là Tố này nhập đội, tuy cô còn chưa nhìn thấy người ở chỗ nào, bất quá thêm một người trong đội ngũ sẽ cảm thấy kiên định hơn một chút...

Ngay tại lúc cô đồng ý cho gia nhập đội ngũ, cô bỗng thấy một bóng dáng sắc bén từ trên ngọn cây giống như tên bắn bay về phía "Rượu". Lực đạo của hắn thật lớn, khi hắn tiếp cận Rượu, liền thấy thân thể Rượu bắn ra ngoài.

Rượu nằm trên mặt đất giận dữ, từ trên đất đứng lên, hét một tiếng về phía Tố, liền đem bình rượu trong tay hung hăng đập xuống đất, chỉ cần chỗ nào trên đất có rượu, thì đều có cương thi chui từ dưới đất lên. Trong lúc đó chỉ thấy bóng dáng Tố bị bao vây ở giữa biển quái, ngay tại lúc Diệp Hiểu Hạ lo lắng hắn sẽ chết không thể nghi ngờ, cô chỉ thấy một tia sáng lóe lên lạnh lẽo, tiếp đó là mấy tia sáng màu lam sáng rọi cực nhanh chém trên người Rượu, sau đó toàn bộ ngã xuống.

Không khí có chút quỷ dị.

Trong sân u ám có một kiếm sĩ mặc áo choàng màu đen, lấy hắn làm trung tâm, trên đất la liệt mấy chục cỗ thi thể cương thi, mà trong đó dễ nhìn nhất chính là cỗ thi thể vĩ đại của Rượu.

Một trận gió lạnh thổi tới, thổi bay tóc hắn.

Diệp Hiểu Hạ vẫn đứng trên tường lăng lăng nhìn hắn, trong đầu óc chỉ còn lại hình ảnh vừa rồi dáng người sắc bén, kỹ năng hoa lệ cùng với thương tổn biến thái. Giây sát BOSS... Người này, quá cường hãn.

Hắn rốt cuộc là ai?

Diệp Hiểu Hạ đang nghĩ như vậy, liền thấy Tố thu kiếm, xoay người lại, ánh mắt sắc bén liền bắn về phía cô. Diệp Hiểu Hạ vừa thấy, nhịn không được nuốt một ngụm khí lạnh, cư nhiên, cư nhiên là hắn!

Túy Trong Khêu Đèn nhìn tên trong tiểu đội, mày nhăn lại, hắn nhìn Tố đứng ở cách đó không xa, mang theo một tia nghi hoặc: "Tố? Cấp bậc của anh sao lại ở đây?"

Tố chuyển ánh mắt, nhìn thoáng qua Túy Trong Khêu Đèn, gió thổi bay tóc hắn lộ ra trán hắn: ở giữa có một khỏa chu sa màu đỏ chói mắt. Hắn thu hồi ánh mắt, lẳng lặng nhìn Diệp Hiểu Hạ, khóe môi khinh động, hai từ lạnh bạc mà hờ hững được phun ra: "Nhiệm vụ."

Đáp án của hắn tựa hồ đã thuyết phục được Túy Trong Khêu Đèn, hắn buông mi, nở nụ cười: "Đa tạ ra tay cứu giúp."

Bất quá, Diệp Hiểu Hạ lại bán tín bán nghi với đáp án này, đối mặt với ánh mắt của Tố, trong lòng cô loạn thành một đoàn, thậm chí ngay cả hô hấp cũng không còn bình tĩnh. Xong rồi, xong rồi, người này sẽ không phải thật là lòng dạ hẹp hòi tới tìm cô báo thù chứ.

Vội vàng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về một phía, giống như đang thưởng thức phong cảnh.

Túy Trong Khêu Đèn tựa hồ không nhận ra không khí quỷ dị giữa hai người, động tác nhanh nhẹn sờ trang bị, sau đó cười với Diệp Hiểu Hạ: "Hiểu Hạ! Cô xem Rượu này cho tôi cái gì này!"

Diệp Hiểu Hạ quay đầu, chỉ thấy trong tay hắn cầm một thanh đại kiếm tạo hình bá đạo, trên thân kiếm phát ra ánh sáng sâu kín, hiển nhiên là trang bị lam sắc. Chỉ nhìn thoáng qua, cô lại thấy ánh mắt im lặng của Tố, vội vàng lại hoảng loạn chuyển ánh mắt, lung tung có lệ : "A, thật tốt, thật tốt."

"Túi đầy, chúng ta về đi." Túy Trong Khêu Đèn hướng về phía Diệp Hiểu Hạ cười, hắn đi qua bên cạnh Tố, chắp tay cười: "Vừa rồi thật sự là cám ơn anh, chúng tôi muốn về tiệm tạp hóa, sẽ không cùng anh..."

Hắn mới nói được một nửa, giọng nói lạnh lẽo của Tố đã khiến những lời còn lại của Túy Trong Khêu Đèn nghẹn ở cổ: "Tôi cũng về."

Không khí càng quỷ dị, trầm mặc bao quanh ba người, Diệp Hiểu Hạ nhìn Tố đi ở phía trước, lại nhìn nhìn Túy Trong Khêu Đèn đi bên cạnh, chỉ cảm thấy buồn muốn chết. Một đường đi đến tiệm tạp hóa, Túy Trong Khêu Đèn đem đồ trên người giao cho Diệp Hiểu Hạ, sau đó nói: "Tôi muốn logout, ngày mai còn có việc, cô cũng mau xuống đi."

"Uh, về Bạch Đế Thành một chuyến rồi logout."

"Bán đồ cũng không cần gấp, nó sẽ không chạy mất, logout sớm một chút đi ngủ đi." Túy Trong Khêu Đèn nhìn Tố ở một bên đang cúi đầu nhìn hàng trong tiệm tạp hoá, nhíu nhíu mày, hạ giọng nói với Diệp Hiểu Hạ nói: "Cô nhanh logout đi."

Diệp Hiểu Hạ gật gật đầu, cười khổ đáp ứng. Cô cũng muốn đi ngủ sớm, bất quá, cả tuần không bán được chút gì, tiền gửi ngân hàng vẫn là bảy vạn năm. Tính ngày, mai là lúc bọn họ đến đòi tiền, nếu không chuẩn bị tốt, cô cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nghĩ đến khoản nợ này, cô nhịn không được can chiến(??). Tuy trong khoảng thời gian này cô luôn luôn để mình đắm chìm trong trò chơi, nhưng mỗi lần logout, món nợ khổng lồ kia khiến cho cuộc sống hàng ngày của cô bất an. Vừa rồi đang đánh quái, Tương Tư Túy đã bảo cô về Bạch Đế Thành giao dịch. Bây giờ với cô một chút tiền trinh cũng không thể buông, lại càng không nói tới việc thu hoạch phong phú, cho nên, một chuyến này cô nhất định phải đi.

Những lời này tất nhiên là cô không nói với Túy Trong Khêu Đèn, chỉ nói có lệ với hắn vài tiếng. Bộ dáng Túy Trong Khêu Đèn nhìn là thấy có việc gấp, tuy vẫn là một bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì logout.

Trong đội chỉ còn lại Diệp Hiểu Hạ và Tố, không khí bỗng chốc trở nên xấu hổ đến cực điểm. Vốn định cứ kệ như vậy rời đi, nhưng lại sợ làm hắn tức giận, suy nghĩ thật lâu, Diệp Hiểu Hạ mới đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn về Bạch Đế Thành một chuyến."

Tố ngẩng đầu nhìn cô gái đứng ở bên cạnh, cô thật vâng lời, một bộ dạng khiếp đảm. Người có bộ dáng như vậy có cái gì đáng giá Vân Ẩn để ý? Đáy lòng hắn hơi trầm xuống, gật đầu, xem như đáp ứng cô.

Diệp Hiểu Hạ lúc này như trút được gánh nặng gật đầu, mở hồi thành thạch. Ánh sáng lóe lên, người cô đã đứng ở trước mặt xa phu Bạch Đế Thành.

Thở ra một hơi, Diệp Hiểu Hạ vừa phát tin cho Tương Tư Túy, vừa đi vào thành. Tương Tư Túy nhận lời, hẹn cô gặp mặt, chỉ là lần này cũng không hẹn ở kho hàng, mà là ở Trà Hương lâu.

Tuy lòng đầy nghi hoặc, nhưng Diệp Hiểu Hạ vẫn mang theo trang bị, đi đến Trà Hương lâu.

Thời gian hình như là quay ngược lại, vẫn là lầu ba, vẫn là phòng "Thanh Sơn Bích Thủy", cô bị Hồng đưa vào.

Trong phòng, vẫn là nam tử mặc áo choàng lam nhạt, quay đầu nhìn cô, mỉm cười: "Diệp Hiểu Hạ, đã lâu không gặp."

Diệp Hiểu Hạ nhìn Không Đồng mỉm cười, lại nhìn nhìn Hồng và Tương Tư Túy đứng ở một bên tâm bỗng nhiên trầm xuống.

Cho dù cô ngu ngốc, cũng có thể nhận ra được, hôm nay không đơn giản chỉ là buôn bán như vậy.

Cô cũng hướng về phía Không Đồng gật gật đầu, lộ ra một nụ cười cứng ngắc: "Đã lâu không gặp, Không Đồng."

Truyện convert hay : Ta, Tới Cửa Con Rể