Cực Hạn

Chương 123: Gặp lại




" Đây là tội gì?" Giọng nói của Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng trở nên có vài phần sắc nhọn." Giờ cô còn nhàn nhã nói đây là tội gì! Nếu không thì chúng tôi đổi xem sao! Cô thử bị mua mạng ba tháng đi! Sau đó tôi sẽ nói với cô đây là tội gì, tâm lý của cô sẽ thế nào!"

Diệp Hiểu Hạ thở dài một hơi, chuyện tới nước này, cô thật sự là không muốn nói việc này với Điền Gia Nhị Thiếu Gia. Hơn nữa, giờ mà nói chuyện này cũng không có gì quan trọng nữa, ai đúng ai sai, đến lúc này đã không còn quan trọng.

Cô nhìn trường kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh trong tay Điền Gia Nhị Thiếu Gia, gương mặt lạnh lẽo, xem ra trên chiến này là khó tránh khỏi. May mắn, gần đây cô luôn luôn vùi đầu trong võ quán, thao tác và phản ứng cũng tôi luyện không tính quá kém, giờ đối mặt với Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng sẽ kém bao nhiêu.

Vì thế, cô nâng cổ tay lên, nhàn nhạt nói với Điền Gia Nhị Thiếu Gia đối diện: "Một khi đã như vậy, tôi với cô."

"Sao lại thế này?" Tố đi theo phía sau Diệp Hiểu Hạ vốn luôn luôn mắt lạnh nhìn Điền Gia Nhị Thiếu Gia khiêu khích, đột nhiên thấy Diệp Hiểu Hạ bày ra tư thế nghênh chiến, không khỏi mở miệng hỏi.

"Chuyện này không quan hệ với anh! Không quản anh là loại người nào, tránh ra! Bằng không chớ có trách đao kiếm không có mắt!" Vốn Điền Gia Nhị Thiếu Gia cũng không chú ý tới Tố, chỉ trước sau như một nói xong lời nói độc ác, nhưng là vừa nhấc mắt ánh mắt dừng trên người Tố, sắc mặt hơi hơi thay đổi.

Nhưng lời đã nói ra, nước đã đổ đi, dù thế nào cũng thu không lại được, đành phải cứng rắn cứng rắn gương mặt, trừng mắt nhìn hai người.

"Tố, đây là chuyện của tôi, để tôi tự mình giải quyết." Diệp Hiểu Hạ hít một hơi thật sâu, rất kiên trì quay đầu nhìn Tố.

Tố từ ánh mắt Diệp Hiểu Hạ nhìn ra chấp nhất của cô, cũng không lại hỏi nhiều, gật gật đầu, lui sang một bên. Nhàn nhàn tựa vào một gốc cây trúc, thoạt nhìn thật là không đếm xỉa, chỉ là cơ bắp kia giấu dưới áo choàng màu đen của anh hạ đều căng lên, chỉ cần Diệp Hiểu Hạ thất thế, anh sẽ tức khắc ra tay.

Nếu so sánh về lực đạo và tốc độ, Diệp Hiểu Hạ tuyệt đối không bằng Điền Gia Nhị Thiếu Gia, đây là ưu thế về chức nghiệp, nhưng, Diệp Hiểu Hạ phản ứng cực nhanh, những kỹ năng khống chế trong tay vận dụng lô hỏa thuần thanh, đóng băng, chậm chạp, mê muội, không ngừng hỗn hợp với công kích pháp thuật mạnh mẽ, vừa chuyển động vừa cấp tốc phóng thích pháp thuật.

Không ham chiến, cũng tuyệt đối không lãng phí CD, dùng bộ pháp của mình vây thành một vòng tròn, chặt chẽ vây Điền Gia Nhị Thiếu Gia bên trong, dù tính cô bớt chút thời gian uống một bình huyết, nhưng máu vẫn rớt lợi hại như trước.

Tố nhìn lại từ rất xa, đối với thao tác của Diệp Hiểu Hạ hơi hơi có chút giật mình, nhớ lại lần trước khi phó bản đánh phố phấn hồng với cô, tuy phản ứng của cô không tệ, nhưng thao tác của cô thì chỉ có thể dùng từ thê thảm hình dung, nhưng mới cách không có bao lâu, có thể đến thao tác lúc này, tiến bộ thật sự không ít.

Có thể thấy được, cô quả thật nghiêm túc nghiên cứu trò chơi này, hơn nữa nghiên cứu chức nghiệp của mình, chỉ là hơi khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, nếu tôi luyện nhiều, không cần bao nhiêu thời gian cũng có thể xem như cao thủ .

Mắt thấy Điền Gia Nhị Thiếu Gia chỉ lại huyết da, tiếp theo đánh muốn đánh cô ta về điểm phục sinh, cố tình lại có hai bóng ánh sáng cực nhanh từ rừng trúc đâm vào vòng luẩn quẩn của Diệp Hiểu Hạ.

Diệp Hiểu Hạ đang ngâm xướng pháp thuật, chỉ cảm thấy có một mũi nhọn lợi hại đâm đến mình, cô lập tức đánh gãy pháp thuật, di chuyển sang một bên, nhưng thật không ngờ, bên cạnh lại còn có một trường kiếm sắc bén đâm tới ngực cô.

Cái trường kiếm này không chút sai lệch vừa vặn đâm vào ngực cô, đau đớn tan lòng nát dạ tức khắc từ ngực cô xâm nhập vào tứ chi. Trong lúc nhất thời cô hơi hoảng loạn, dù sao đây cũng là cô lần đầu tiên chân chính ứng chiến với người chơi, hơn nữa lấy một chọi ba, năng lực ứng biến trên mặt thực chiến còn khiếm khuyết.

Đúng lúc này, bỗng nhiên Diệp Hiểu Hạ phát hiện trên người mình đột nhiên được một màn sáng màu trắng bao kín lại, dù là thương hại gì cũng không thể xuyên qua qua tấm màn này. Ngay sau đó, một tiếng nổ tung vang vọng trong rừng trúc, theo tiếng vang kia hiện ra vừa vặn hai người đánh Diệp Hiểu Hạ đã trực tiếp bị bắn bay ra ngoài.

Cô giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Tố nổi giữa không trung, trường kiếm trong tay tản ra sương khói đỏ đen như muốn cắn nuốt tất cả sinh mệnh. Cô chỉ chớp mắt một chút, Tố đã vọt tới bên người cô, một tay ôm cô đến bên cạnh người, tung cánh bay lên. Mãi cho đến khi ba người kia không công kích tới mới ngừng lại.

"Còn có thể kiên trì không?" Tố mày hơi hơi nhíu lại, trước ngực áo choàng màu trắng của Diệp Hiểu Hạ nhiễm đầy máu tươi, việc này đại biểu cho cô chẳng những rớt không ít giá trị sinh mệnh, hơn nữa bị ngoại thương rất nghiêm trọng.

Diệp Hiểu Hạ lấy ra một viên chỉ huyết hoàn nhét vào miệng, cười: "Không có việc gì, đừng lo."

Mày Tố cũng không giãn ra, nhưng đã quay đầu nhìn ba người kia.

Khi Điền Gia Nhị Thiếu Gia bị Diệp Hiểu Hạ công kích vốn cũng đã trọng thương, nhưng tần suất công kích của Diệp Hiểu Hạ bị hai người chơi khác làm gián đoạn, cũng cho cô ta cơ hội thở, giờ máu cơ bản khôi phục đầy. Mà hai người chơi khác...

Tuy Diệp Hiểu Hạ nghĩ tới rất nhiều lần, cũng sớm biết sẽ là như vậy, nhưng lúc chân chính đối mặt, vẫn không khỏi hơi thổn thức. Cô cúi đầu nhìn Trúc Nhận Thiên Trần và Thủy Lạc Hoa Lưu, âm thầm thở dài một hơi.

Tố cầm trường kiếm trong tay khóe miệng tràn ra một từ "phong" rất nhẹ, thì thấy thanh trường kiếm ma khí rất nặng trong tay anh bỗng nhiên biến ảo thành vô số thanh kiếm, nhảy tới không trung, sau đó giống như nước mưa rơi trên mặt đất, đem hình thành một phong ấn vĩ đại vây ba người kia trong đó không thể động đậy.

Ngay lúc Tố muốn hạ sát thủ, Diệp Hiểu Hạ kéo tay anh lại, thở dài một hơi: "Quên đi."

Tố hơi không hiểu nhìn cô, tuy rằng tò mò, nhưng cuối cùng cũng không hỏi ra miệng, chỉ buông kiếm trong tay xuống, mang Diệp Hiểu Hạ dừng trên đất.

Diệp Hiểu Hạ rơi trên mặt đất nhìn ba người bọn họ bị khâu bên trong phong ma chú, ngẩng đầu hỏi Tố: "Không thể cởi bỏ?"

Tố lại xoay người tìm Thúy Trúc Yêu: "Tôi không nghiên cứu loại chuyện không có ý nghĩa này."

Trả lời như vậy Diệp Hiểu Hạ chỉ có thể quẫn lại quẫn.

Phong ma chú là kỹ năng trường kiếm "Dạ Chú" trong tay Tố tự mang, trong tất cả kỹ năng người chơi học tập cũng không thể phá giải. Nếu bị phong giam lại mà đối phương không tử vong, thì sẽ bị cố định tại chỗ nửa giờ mới có thể hoạt động tự nhiên.

"Hôm nay tính cô tốt số, Diệp Hiểu Hạ, lần sau gặp chúng tôi, nhớ đừng quên mang bảo tiêu, bằng không..." Điền Gia Nhị Thiếu Gia thấy không có cách nào cách mở Phong ma chú, đành phải ngồi xuống vừa hồi phục khí huyết, vừa nới những câu không có lực uy hiếp uy hiếp gì với Diệp Hiểu Hạ.

Diệp Hiểu Hạ cũng không nhìn cô ta, chỉ nhìn Trúc Nhận Thiên Trần, trường kiếm cắm bên cạnh anh ta còn có vết máu. Đó là máu của cô, hóa ra trong lòng còn có thổn thức chỉ có mình cô thôi, những người cô không bỏ xuống được kia, đã sớm cắm trường kiếm vào ngực cô.

Trúc Nhận Thiên Trần biết Diệp Hiểu Hạ đang nhìn anh ta, vì thế mở hai mắt nhìn cô cười lạnh: " Cô hi vọng tôi nói thật có lỗi?"

"Tôi không có hồn nhiên như vậy."

"May mắn, bằng không tôi không biết tôi nên trả lời thế nào."

Nghe giọng nói anh ta lạnh lùng, Diệp Hiểu Hạ nheo mắt, xem ra những điều đã đi qua đúng là không thể lưu luyến. Đáng lưu luyến thì đặt ở trong hồi ức là được, cái khác, không cần nghĩ nhiều.

"Vì sao không để anh ta giết chúng tôi? Nếu tôi không nhận sai, anh ta là cao thủ số một số hai trên bảng xếp hạnh, muốn giết chúng tôi chỉ cần huy kiếm trong nháy mắt, cần gì phải thủ hạ lưu tình, chúng tôi sẽ không cảm kích." Thủy Lạc Hoa Lưu nhìn Diệp Hiểu Hạ, trong ánh mắt hơn một chút rối rắm làm cho người ta không rõ thấy lắm, anh ta thở dài .

"Chuyện này có cái gì kỳ lạ, nhất định là cô ta muốn tự xuống tay." Điền Gia Nhị Thiếu Gia châm ngòi thổi gió, "Cả việc ác độc như mua mạng ba tháng vậy cũng có thể làm được, anh tin cô ta sẽ thả chúng ta à?"

Lời này rất sắc bén, giống như chầm vào màng nhĩ Diệp Hiểu Hạ, khiến khóe mắt cô hơi hơi nhảy vài cái.

Trúc Nhận Thiên Trần cũng cười lạnh: "Xem ra quả nhiên là như thế, Diệp Hiểu Hạ, sau hôm nay hi vọng chúng ta không có ngày gặp mặt, nếu gặp lại, không phải cô chết thì là tôi chết."

Bọn họ nói một câu tiếp một câu, cuối cùng khiến Diệp Hiểu Hạ cứng rắn hạ quyết tâm. Cô không giận mà cười: " Thấy các người nói như vậy, nếu tôi buông tha các người thì đúng là tôi quá bánh bao, các người đã nói nói đến nhường này, tôi cung kính không bằng tuân mệnh vậy."

Dứt lời, hai tay cô đánh ra Thái Cực, mấy chiêu số cường hãn công kích nhất đã đuổi Điền Gia Nhị Thiếu Gia và Trúc Nhận Thiên Trần trở về điểm phục sinh, sau đó dừng tay.

Thủy Lạc Hoa Lưu thấy cô ngừng tay, kéo kéo khóe môi: "Thế nào? Không giết tôi? Không lam ?"

Diệp Hiểu Hạ cũng không nói chuyện, đi đến chỗ Điền Gia Nhị Thiếu Gia và Trúc Nhận Thiên Trần chết, nhặt lên mấy món trang bị bọn họ rơi xuống, lại đi tới trước mặt Thủy Lạc Hoa Lưu, quăng mấy món trang bị cho anh. Có cười lạnh: " Để lại, chỉ là thu thập trang bị bọn họ."

Dứt lời, cô xoay người bước đi, không nói nhiều một lời.

Thủy Lạc Hoa Lưu nhìn xem mấy món trang bị trước mặt, hơi hơi ngẩn người. Sau đó anh ta vội vã gọi Diệp Hiểu Hạ lại. Diệp Hiểu Hạ nghe tiếng bước chân thì đứng lại, nhưng không quay đầu: "Còn có chỉ thị gì."

Thủy Lạc Hoa Lưu nhìn bóng lưng Diệp Hiểu Hạ, tóc dài của cô đã được vật trang sức đẹp mắt quấn lên, không bao giờ thả thật dài như trong tân thủ thôn nữa, tựa hồ thời gian đi qua kia sẽ vĩnh viễn dừng lại. Trong lúc nhất thời có phiền muộn không thể nói tràn ngập nội tâm anh ta, anh muốn nói cái gì lại cảm thấy nói cái gì cũng không hợp.

Hai người giằng co như thế một hồi, cuối cùng Diệp Hiểu Hạ không quay đầu lại mà đi tiếp. Thủy Lạc Hoa Lưu buông xuống mí mắt, nhàn nhạt nói: "Lần sau gặp nhau, đừng thủ hạ lưu tình."

Diệp Hiểu Hạ chỉ cảm thấy một loại chua sót khôn kể từ lưỡi truyền ra khoang miệng, cô hít một hơi thật sâu, mỉm cười: "Những lời này cũng tặng lại cho anh."

Gặp lại thôi.

Gặp lại đã là cừu địch.

Truyện convert hay : Tu La Đan Thần