Cực Hạn Thôi Miên

Chương 97: Bị nhận ra!!! ( Mừng giao thừa )




Mãi đến chiều Lâm Tiêu và Lâm Tịnh Kỳ mới quyết định trở về, đại xà được Lâm Tiêu gọi về sau đó liền mang vào chiếc vòng thú nuôi. 3 người liền rời khỏi công viên thành phố!

“Papa! Con muốn ăn đồ nướng!” Lâm Tịnh Kỳ nói!

“Được! Vậy tối nay để Lục Tỷ của con làm đồ nướng ăn vậy!” Lâm Tiêu sủng nịch nói!

“Không phải! Con muốn ăn món ăn lề đường!” Lâm Tịnh Kỳ lắc đầu nói!

“Món ăn lề đường! Nhưng nó sẽ không ngon bằng Gia Hân nấu đâu a!” Lâm Tiêu cười nói!

“Nhưng mà con muốn thử cảm giác ăn món ăn lề đường a!” Lâm Tịnh Kỳ nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền xoa cằm suy nghĩ, khi hắn nhìn đến ánh mắt cầu xin đáng thương của Lâm Tịnh Kỳ thì liền cười nói:

“Được rồi! Vậy thì chúng ta ăn món lề đường a!”

“Yay! Yêu Papa nhất!” Lâm Tịnh Kỳ vui vẻ nói!

Thấy Lâm Tịnh Kỳ vui vẻ thì Lâm Tiêu cũng mỉm cười, sau đó hắn liền lấy ra điện thoại của mình và đưa lên nói:

“Tìm quán ăn đồ nướng ngon nhất trong thành phố!”

Lập tức chiếc điện thoại của Lâm Tiêu liền bắt đầu tìm kiếm, sau một lúc thì điện thoại của hắn liền hiện lên bản đồ và trên bản đồ có một cái chấm đỏ.

“Đã tìm được quán đồ nướng ngon! Bây giờ chúng ta đi thôi!” Lâm Tiêu nói!

“Vâng!” Lâm Tịnh Kỳ mỉm cười nói!

Sau đó 2 người 1 rắn liền bắt đầu đi ra bãi đổ xe và lấy xe chạy đi, Tây Lan thành phố bởi vì phát triển nên dân số vô cùng đông, lúc này trên đường đã kẹt xe rất nhiều, thậm chí trên bầu trời xe bay cũng rất nhiều.

“Bây giờ làm sao đây Papa! Với tốc độ này có lẽ khi chúng ta đến nơi thì quán ăn đã đóng cửa rồi a!” Lâm Tịnh Kỳ nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nhớ đến một thứ, Lâm Tiêu liền đặt chiếc điện thoại lên chỗ gắn trên mặt xe, sau đó hắn liền mở nắp xe lên và nhấn vào cái nút đỏ bên trong. Trước đầu xe liền bắn ra một tia sáng sau đó hình thành một cánh cổng không gian màu trắng. Lâm Tiêu liền lái xe đi vào.

Lần thứ 2 Lâm Tiêu xuất hiện đã là ở một nơi khác. Nơi này là bên cạnh một cái hồ nước, xung quanh hồ nước có vài quán ăn.

“Chúng ta đến nơi rồi!” Lâm Tiêu nói với Lâm Tịnh Kỳ!

“Chúng ta sẽ ăn đồ nướng ở đây sao Papa?” Lâm Tịnh Kỳ hiếu kỳ hỏi!

“Đúng vậy! Dựa theo chỉ dẫn thì nơi này có quán đồ nướng ngon nhất thành phố a!” Lâm Tiêu cười nói!

“Vậy sao Papa! Vậy thì chúng ta mau đi ăn thôi nào!” Lâm Tịnh Kỳ 2 mắt sáng lên nói!

Lâm Tiêu liền bắt đầu lái xe đến vị trí được chỉ trên bản đồ, đi một lúc thì hắn tìm đến nơi, quán đồ nướng mà Lâm Tiêu đang tìm kiếm là một quán ăn nhỏ, mặc dù như vậy nhưng nó vẫn rất đông đúc. Lâm Tiêu đổ xe tại nơi gần đó sau đó dắt theo Lâm Tịnh Kỳ và đại xà đến quán ăn.

“Bà chủ! Còn bàn cho 2 người khồng?” đi vào cửa tiệm thì Lâm Tiêu liền lên tiếng nói!

“À! Còn bàn còn bàn! Mời đi theo ta!” một người phụ nữ trung niên chạy ra sau đó dẫn Lâm Tiêu 3 người đi vào một cái bàn nhỏ.

Mọi người xung quanh khi nhìn thấy đại xà thì liền hơi kinh ngạc, bởi vì Linh Khí thức tỉnh nên việc người tu luyện liền nhiều lên, từ đó việc thái độ mọi người đối với các loài động vật ăn thịt không còn sợ hãi nữa. Họ hơi kinh ngạc là vì còn có người dám nuôi thú cưng là thú ăn thịt đã được linh khí biến đổi mà thôi.

“Không biết các vị muốn dùng những loại đồ nướng nào?” người phụ nữ trung niên lấy ra giấy bút sau đó hỏi!

Lâm Tiêu liền nhìn về phía Lâm Tịnh Kỳ, Lâm Tịnh Kỳ thấy vậy thì liền bắt đầu gọi món:

“Cho chúng ta phần thịt nướng ngon nhất tiệm, một phần hải sản nướng gồm tôm, mực, sò! Có bào ngư thì càng tốt! Chỉ nhiêu đây thôi!”

“Được! Mong các vị chờ trong giây lát!” người phụ nữ trung niên nói sau đó liền quay đi!

“Papa! Người có chắc là nơi này sẽ làm ăn ngon chứ?” Lâm Tịnh Kỳ nhỏ giọng hỏi!

“Ăn ngon thì có lẽ nhưng nếu so sánh với Gia Hân thì là một trời một vực a!” Lâm Tiêu cười nói!

“Chả lẽ Papa không thấy ngán đồ ăn mà Lục Tỷ làm ra sao?” Lâm Tịnh Kỳ phồng má nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền cười nói:

“Tịnh Kỳ a! Gia Hân rất đặc biệt! Ta tạo ra Gia Hân là để thỏa mãn khẩu vị của mình nên ta sẽ không bao giờ chán thức ăn của Gia Hân đâu! Giống như việc ta không bao giờ chán giọng hát của con vậy!”

Lâm Tịnh Kỳ nghe Lâm Tiêu nói mê luyến giọng hát của nàng thì liền vô cùng vui vẻ, nàng định nói gì đó nhưng lúc này một âm thanh vang lên:

“Xin chào! Có thể cho hỏi ngươi có phải là Lâm Tiêu hay không?”

Lâm Tiêu và Lâm Tịnh Kỳ nghe vậy thì liền quay lại nhìn, người vừa lên tiếng chính là một cô gái, cô gái mặc trên người một chiếc áo khoác nâu, quần gin, mái tóc dài và khuôn mặt xinh xắn, khi nhìn thấy mặt cô gái thì Lâm Tiêu liền cảm thấy khá quen thuộc nhưng không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu rồi.

“Xin hỏi ngươi là ai?” Lâm Tiêu lên tiếng hỏi!

“Nhưng mà vừa rồi ta hỏi ngươi trước a! Ngươi phải trả lời thì ta mới trả lời được!” cô gái mỉm cười nói!

Lâm Tiêu nghe xong thì phì cười, hắn cảm thấy cô gái trước mắt này rất thú vị, dù sao chỉ là một cái tên nên Lâm Tiêu cũng không để ý, hắn liền trả lời:

“Ta tên Lâm Tiêu! Liệu ta có thể vinh hạnh được biết tên của quý cô đây được không?”

Cô gái nghe Lâm Tiêu trả lời thì 2 mắt liền sáng lên, sau đó nàng liền đi đến ngồi xuống đối diện với Lâm Tiêu và nói:

“Vậy là ngươi thật là Lâm Tiêu sao! Đúng thật là không ngờ a!”

“Vậy rốt cuộc là ngươi tên gì a?” Lâm Tiêu cười nói!

“E hèm! Xin tự giới thiệu! Ta tên Lâm Tuyết Nghi! Là con gái Lâm Thiên Hải!” cô gái ra vẻ nghiêm trang nói!

Khi nghe đến cái tên Lâm Tuyết Nghi thì Lâm Tiêu liền cảm thấy không ổn, khi hắn nghe đến cô gái là con gái của Lâm Thiên Hải thì liền không biết nói gì!

“Chẳng lẽ ta diễn xuất tệ lắm hay sao a!” Lâm Tiêu thầm nghĩ!