Cực Hạn Thôi Miên

Chương 41: Cha và con gái!!!




Lúc này Lâm Tiêu đang toàn thân không mết vết thương đứng trước mặt Đào Cảnh Hồng, A Nhị thì đứng ở bên cạnh mỉm cười!

Đào Cảnh Hồng nhìn thấy cảnh tượng như vậy sao còn không biết mình bị lừa!

“Ngươi...ngươi...các ngươi...các ngươi dám lừa ta!” nàng chỉ vào đám người gằng từng chữ nói!

Thập Vị Hộp Pháp bị chỉ đến thì liền mỉm cười sau đó xoay mặt chạy tứ phía!

“Các ngươi đứng lại đó cho ta!” Đào Cảnh Hồng hét lớn!

Nhưng không có một ai quay lại cả. Nàng tức đến mức thở phì phò. Khi nàng thấy Lâm Tiêu đứng nơi đó mỉm cười thì tức giận nói:

“Ngươi cười cái gì. Còn nữa ngươi đến đây làm gì? Ta không muốn gặp ngươi!”

Lâm Tiêu nghe vậy thì mỉm cười. Hắn lấy ra một bộ cờ tướng sau đó cười nói:

“Ta nghe nói con rất thích đánh cờ và trùng hợp là ta cũng rất thích đánh cờ! Con có muốn đánh với ta một chút không!”

Đào Cảnh Hồng nghe thấy đánh cờ thì 2 mắt sáng lên nhưng nàng vẫn ngạo kiều nói:

“Vì sao ta phải đánh với ngươi?”

“Không vì gì cả! Chỉ là để giải trí một chút thôi.” Lâm Tiêu nói!

Sau đó hắn đi đến trước mặt Đào Cảnh Hồng và đặt bàn cờ xuống!

“Hừ!”

Đào Cảnh Hồng hừ một tiếng nhưng nàng vẫn đưa tay sắp xếp những con cờ. Lâm Tiêu nhìn thấy Đào Cảnh Hồng có ý muốn chơi cờ thì liền cười thầm trong lòng bởi vì Đào Cảnh Hồng đã bước vào cái bẩy do hắn sắp xếp sẵn.

Trước đây Lâm Tiêu cũng rất thích đánh cờ. Hồi còn nhỏ hắn đánh cờ là không có đối thủ thậm chí là một số người đánh cờ lâu năm cũng không phải đối thủ của hắn. Lâm Tiêu liền chọn đánh cờ để dạy cho Đào Cảnh Hồng biết thua cuộc và dạy cho nàng một số đạo lí sau đó 2 cha con 2 người tình cảm sẽ ấm áp lên. Chỉ nghĩ đến cảnh Đào Cảnh Hồng chịu gọi hắn phụ thân thì Lâm Tiêu đều sướng cả người. Thậm chí vì để chắc chắn Lâm Tiêu đã tự thôi miên mình trở thành một kì thủ đại sư.

“Chiếu tướng!”

Lập tức Lâm Tiêu liền tỉnh lại! Hắn nhìn xuống bàn cờ thì thấy lúc này con Tướng của hắn đã bị địch công tứ phía và không có đường thoát ra!

“Ta thắng rồi! Ngươi còn muốn đánh nữa không?” Đào Cảnh Hồng nhếch mép cười nói!

“Thêm một ván nữa!” Lâm Tiêu liền nói! Vừa rồi là do hắn không tập trung nên thua! Hắn muốn gở lại!

“Được thôi!” Đào Cảnh Hồng nói!

Không lâu sau đó!

“Chiếu tướng!” Đào Cảnh Hồng lần nữa hô lên!

Lâm Tiêu ngơ ngác nhìn bàn cờ trước mắt. Ván này hắn mặc dù tập trung nhưng còn thua thảm hơn lúc nãy!

“Một ván nữa!” Lâm Tiêu cắn răn nói!

Không lâu sau!

“Chiếu tướng!”

“Một ván nữa!”

“Chiếu tướng!”

“Một ván nữa!”

“Chiếu tướng!”

…...................................................................................................................

Lâm Tiêu càng đánh thì càng thua thảm. Hắn bây giờ đã thua đến hơn 10 trận rồi hơn nữa càng đánh về sau thì tốc độ hắn bị chiếu tướng càng tăng lên. Hắn thật không hiểu vì sao bản thân là một kì thủ không tệ và còn cộng thêm một kì thủ đại sư lại không phải là đối thủ của Đào Cảnh Hồng!

“Vì sao a!” Lâm Tiêu ngửa đầu thở dài nói!

“Ngươi có biết vì sao ngươi thua ta không?” Đào Cảnh Hồng bỗng nhiên hỏi!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền nhìn chăm chú vào nào như muốn hỏi vì sao! Đào Cảnh Hồng thấy vậy thì nhếch mép cười:

“Đó là bởi vì ngươi là kì thủ nhưng mà ta là người dụng binh a!”

Nói xong nàng đứng lên bỏ lại bộ mặt ngơ ngác của Lâm Tiêu! Lúc này nàng bỗng nhiên quay đầu lại nói:

“Mẫu thân rất nhớ ngươi! Nên...nếu ngươi có thời gian thì ở lại đây bồi tiếp mẫu thân một đoạn thời gian đi!” nói xong nàng liền quay người rời đi. Những lúc này trên mặt nàng liền xuất hiện một nụ cười!

Lâm Tiêu nghe Đào Cảnh Hồng nói thì đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là mỉm cười!

“Mặc dù kế hoạch phá sản nhưng coi như cũng có tiến triển a!” hắn lẩm bẩm!

Sau đó Lâm Tiêu liền đi ra phóng lên chiếc bè và chèo lại vòng trong.

Tối đến!

Lúc này Lâm Tiêu, Lâm Lệ Dĩnh, Lâm Lệ Mộc, Đào Uyển đang ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn. Trên chiếc bàn này trước kia chỉ có Đào Uyển và Đào Cảnh Hồng 2 người mà thôi!

“Lão công! Chàng có cần ta đi gọi Cảnh Hồng hay không?” Đào Uyển hướng về Lâm Tiêu nói! Các nàng đã đợi một lúc lâu nhưng vẫn chưa thấy Đào Cảnh Hồng đến!

“Không cần gọi! Con bé đến rồi.” Lâm Tiêu cười nói!

Lạch cạch!

Cửa liền mở ra, Đào Cảnh Hồng mặc một chiếc váy ngắn đi vào.

“Mọi người vẫn còn đợi sao! Ta đã nói mọi người ăn trước đi a!” Đào Cảnh Hồng đi đến nói!

“Dù sao cũng là người một nhà nên đợi mọi người cùng ăn mới vui a!” Lâm Tiêu cười nói!

“Ai là người một nhà chứ” Đào Cảnh Hồng quay đầu nhỏ giọng nói!

Lúc này Lâm Lệ Dĩnh liền lên tiếng nói:

“Nếu không coi bản thân là người một nhà thì cứ đi chỗ khác mà ăn! Dù sao Papa vẫn không thiếu con gái!”

Đào Cảnh Hồng nghe Lâm Lệ Dĩnh nói thì liền quay sang lạnh lùng nói:

“Ngươi muốn chết.”

“Ngươi có bản lĩnh đó sao.” Lâm Lệ Dĩnh nói!

Khí thế của 2 người càng lúc nàng lớn!

“Được rồi! Đây là giờ ăn cơm! Mọi vấn đề giải quyết sau đi!” Lâm Tiêu lên tiếng nói!

Lâm Lệ Dĩnh nghe vậy thì liền thu lại khí thế của mình. Đào Cảnh Hồng thấy Lâm Lệ Dĩnh đã thu tay lại thì hừ một tiếng sau đó cũng thu lại khí thế của mình.

“Mọi người ăn cơm đi a!” Lâm Tiêu cười nói!

Đào Cảnh Hồng liền không quan tâm gì nữa mà liền gắp lấy một miếng đồ ăn sau đó bỏ vào miệng! Lúc này Lâm Lệ Mộc lại lên tiếng:

“Đúng là thiếu ý thức! Papa còn chưa động đũa mà đã gắp ăn trước.”

Mặc dù nàng nói rất nhỏ nhưng lại như cố ý cho Đào Cảnh Hồng nghe nên Đào Cảnh Hồng nghe vô cùng rõ ràng.

Rầm!

Nàng đập đôi đũa xuống sau đó tức giận nói:

“Được! Ta vô lễ đấy! Cha con các người ở đây mà ăn! Ta không ăn nữa!”

Nói xong nàng liền quay người rời đi! Đợi sau khi Đào Cảnh Hồng đi mất thì Lâm Lệ Mộc liền hướng về Lâm Tiêu nói:

“Papa! Ta diễn được chứ?”

“Giỏi lắm! Không hổ là con gái của ta a!” Lâm Tiêu cười nói!

Sau đó nhóm người tiếp tục ăn cơm. Bên này Đào Cảnh Hồng sau khi rời khỏi thì liền chạy về phòng của mình. Khi vào phòng thì nàng liền chạy vào phòng sau đó đấm mạnh vào gối!

“Tên đáng ghét! Tên đáng ghét! Ngươi thấy cảnh như vậy mà còn không bênh vực ta! Đồ không biết làm cha!” vừa đấm nàng vừa phẫn nộ nói!

Sau một lúc thì nàng dừng lại sau đó ngã lưng nằm xuống giường.

“Đáng ghét! Ta đã cố ăn mặc đẹp như vậy vì sao lại không khen ta được một câu a!” Đào Cảnh Hồng tức giận nói!

Hôm nay nàng tới trễ bữa ăn nguyên nhân là vì nàng phải tốn thời gian rất nhiều cho việc lựa chọn quần áo. Nàng không muốn ăn mặc quá lòe loẹt để bị nhận ra là cố tình mặc cho Lâm Tiêu xem và nàng cũng không muốn ăn mặc quá bình thường vì nàng lo lắng Lâm Tiêu sẽ không để ý đến!

Cộc cộc!

Khi Đào Cảnh Hồng đang suy nghĩ lung tung thì có tiếng gõ cửa.

“Ai đó?” Đào Cảnh Hồng lên tiếng nói!

“Là ta đây!” Bên ngoài vang lên giọng nói của Lâm Tiêu!

Đào Cảnh Hồng nghe vậy thì liền mừng rỡ nhưng nàng liền ngạo kiều nói:

“Ngươi đến đây làm gì?”

“Ta mang bữa ăn đến cho con a!” Lâm Tiêu bên ngoài nói!

Đào Cảnh Hồng nghe vậy thì thầm nghĩ ‘Ngươi vẫn còn biết quan tâm đến ta sao’! Mặc dù nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng nàng lại nói:

“Ta không muốn ăn! Ngươi đem đi đi!”

Vốn nàng còn cho rằng Lâm Tiêu sẽ năn nỉ nàng một lúc sau đó nàng liền xem như khó chấp nhận mà cho Lâm Tiêu đi vào! Nhưng bên ngoài Lâm Tiêu lại im lặng một lúc sau đó nói:

“Haiz! Nếu con đã không muốn gặp ta như vậy thì ta đành rời khỏi vậy. Dù sao ta định bồi tiếp mẹ của con vài ngày rồi đi a!”

Sau khi nói xong thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân như kiểu Lâm Tiêu đang rời đi! Đào Cảnh Hồng nghe vậy thì liền gấp gáp!

“Khoan đã! Ai cho ngươi đi! Mau quay lại đây!”

Bên ngoài vẫn vang lên tiếng bước chân! Đào Cảnh Hồng liền gấp gáp chạy ra mở cửa. Nhưng khi nàng mở cửa ra thì lại thấy Lâm Tiêu đang mỉm cười nhìn nàng. Lúc này Đào Cảnh Hồng biết mình lại bị lừa.

“Ngươi lại lừa ta!” Đào Cảnh Hồng dậm chân nói!

“Nếu ta không làm vậy thì sao con chịu gặp ta a!” Lâm Tiêu cười nói!

“Ta không muốn gặp ngươi nữa!” Đào Cảnh Hồng tức giận nói!

Sau đó nàng liền đóng mạnh cửa lại!

“Khoan đã!” Lâm Tiêu kêu lên!

Hắn đưa tay chặn cửa lại nhưng hắn sức lực làm sao so lại Đào Cẩm Hồng và kết quả là!

Rầm!!

“Aaaa!”

Đào Cảnh Hồng nghe tiếng Lâm Tiêu la lên thì giật mình. Nàng nhìn lại thì thấy tay Lâm Tiêu liền bị kẹt trong cửa. Nàng liền hoảng hốt mở cửa ra. Lâm Tiêu liền rút tay lại, khuôn mặt của hắn trông rất đau đớn.

“Ngươi có sao không?” Đào Cảnh Hồng lo lắng hỏi!

“Không sao! Chỉ gãy xương một chút thôi!” Lâm Tiêu cố gặn ra từng chữ nói!

“Mau đưa cho ta xem!” Đào Cảnh Hồng lo lắng nói!

“Ta đã nói không sao a! Nếu con đã không muốn gặp thì ta đi đây!” Lâm Tiêu buồn bã nói!

Sau đó hắn liền một mặt đau đớn mang theo khay thức ăn rời đi! Vẻ mặt của Lâm Tiêu như kim châm vào tim Đào Cảnh Hồng khiến nàng vô cùng đau đớn!

“Ngươi đừng đi! Mau lại đây cho ta xem vết thương nào!” nàng chạy theo níu lại Lâm Tiêu nói!

“Con không sợ ta lừa con nữa sao?” Lâm Tiêu cười khổ nói!

“Lừa thì sao chứ! Bây giờ ngươi hãy đi theo ta a!” Đào Cảnh Hồng nói!

Vừa nói nàng vừa kéo Lâm Tiêu đi vào phòng và đóng cửa lại. Nàng kéo Lâm Tiêu đến và cho hắn ngồi lên giường. Nàng liền đi đến ngăn tủ và lấy ra một ít thuốc.

“Mau đưa tay ra!” Đào Cảnh Hồng hướng về Lâm Tiêu nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền đưa tay ra. Lúc này tay của Lâm Tiêu là một mảnh tím đen và đang run rẩy. Đào Cảnh Hồng nhìn thấy thì liền cảm thấy chua xót. Nàng nhẹ nhàng cầm lấy sau đó nói:

“Có đau lắm không?”

“Không.....a.....đau!” Lâm Tiêu muốn nói không đau nhưng liền kêu lên một tiếng!

“Đau thì cứ nói đau! Còn ở đó mà giả bộ!” Đào Cảnh Hồng trách cứ nói!

Sau đó nàng liền lấy ra một lọ thuốc và bắt đầu nhẹ nhàng bôi lên cho Lâm Tiêu. Lâm Tiêu thấy như vậy thì liền mỉm cười. Vốn dĩ với thân thể bất tử của hắn thì vết thương này chỉ cần trong tích tắc là có thể hồi phục nhưng hắn lại kiểm soát tốc độ hồi phụ cho chậm lại nên đến bây giờ vẫn chưa lành lại!

Đào Cảnh Hồng bôi thuốc cho Lâm Tiêu vô cùng nhẹ nhàng, nàng sợ không cẩn thận sẽ khiến cho Lâm Tiêu đau đớn. Sau một lúc thì nàng liền bôi thuốc xong!

“Đây là loại thuốc đặc chế của Đào gia! Chỉ cần từ đây đến sáng mai là có thể hồi phục lại như lúc ban đầu.” Đào Cảnh Hồng nói!

“Cám ơn con!” Lâm Tiêu cười nói!

Đào Cảnh Hồng nghe vậy thì liền quay đầu đi nhưng lúc này nàng lại nở nụ cười. Lúc này Lâm Tiêu bỗng nhiên lên tiếng:

“Hôm nay con mặc đẹp lắm!”

Câu nói của Lâm Tiêu liền khiến cho Đào Cảnh Hồng hơi đứng lại nhưng sau đó nàng liền tiếp tục đi cất thuốc. Mặc dù nàng có vẻ bình thản nhưng trong lòng nàng lúc này đã vui sướng như lên mây.

Sau khi cất thuốc thì nàng đi đến khay thức ăn trên giường sau đó ngồi xuống và đặt khay thức ăn lên đùi.

“Ngươi không ăn sao?” Đào Cảnh Hồng quay sang nhìn Lâm Tiêu hỏi!

“Ta không đói! Con cứ ăn đi!” Lâm Tiêu cười nói!

“Được! Vậy ta ăn đây!” Đào Cảnh Hồng nói

Sau nàng liền bắt đầu ăn. Lâm Tiêu một bên nhìn nàng ăn và mỉm cười. Bỗng nhiên Đào Cảnh Hồng đưa đến một miếng thịt và quay đầu đi nói:

“Ta không thích ăn thứ này! Ngươi ăn không?”

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền mỉm cười! Hắn liền há miệng ra sau ngậm lấy miếng thịt ăn vào. Đào Cảnh Hồng thấy thì hơi mỉm cười. Sau đó nàng lại tiếp tục ăn. Thỉnh thoảng nàng lại cho Lâm Tiêu một số thứ nàng ‘không thích ăn’!