Cực Hạn Thôi Miên

Chương 30: Trở về hiện tại!!!




Lần tiếp theo mở mắt ra thì Lâm Tiêu đã thấy mình xuất hiện tại một căn phòng. Lâm Tiêu quan sát một lúc thì thấy căn phòng này dường như đã cũ nát lắm rồi. Hắn nhìn xuống thì thấy Lam Lam đang nằm trong ngực hắn và quan sát xung quanh!

Lâm Tiêu mỉm cười hướng về phía cửa phòng đi đến.

Lạch cạch!

Lâm Tiêu mở cửa ra sau đó quan sát xung quanh. Khiến hắn ngạc nhiên là nơi hắn đang ở chính là khu nhà trọ mà trước đây hắn đã ở. Nhưng lúc này toàn bộ khu nhà trọ dường như đã bỏ hoang rất lâu rồi.

Lâm Tiêu tìm đến căn nhà của Ngô Cầm thì phát hiện căn nhà này cũng trống trơn vã đã bị bỏ hoangl

“Chẳng lẽ các nàng dọn đi nơi khác. Nhưng ta nhớ là không có bảo các nàng bỏ đi ngôi nhà này a! Có lẽ là do các nàng tự quyết định!” Lâm Tiêu lẩm bẩm

Sau đó hắn liền mang theo Lam Lam đi ra ngoài đường. Nhưng lúc này Lâm Tiêu không nhìn thấy chiếc xe nào trên đường cả. Bỗng nhiên trên đầu hắn có một bóng đen bay qua. Lâm Tiêu nhìn lên thì liền thấy đó là một chiếc xe bay.

Lúc này Lâm Tiêu mới thấy đầy trời đều là xe bay, hơn nữa các xe bay di chuyển rất có quy củ.

“Quả nhiên Nhược Đồng đã làm đúng theo những gì ta nói a!” Lâm Tiêu cười nói!

Sau đó hắn nhìn xung quanh thì mới phát hiện có một cây cột gọi là cột bắt taxi. Lâm Tiêu đi đến sau đó bấm nút đỏ trên cây cột. Sau một lúc có một chiếc xe bay màu vàng mang theo tấm bảng taxi đáp xuống bên cạnh Lâm Tiêu!

“Huynh đệ! Muốn đi đâu!” lão tài xế liền hạ kính xuống nhìn Lâm Tiêu cười nói!

“Đi Lâm Gia tập đoàn!” Lâm Tiêu cười nói! Lâm Gia chính là tên của công ty mẹ của Lâm gia mà trước đây Lâm Tiêu đã dặn đám người phải đặt tên này.

“Lâm Gia tập đoàn? Nếu vậy thì phải đến Thủ Đô a! Giá tiền sẽ không rẽ đâu.” Lão tài xế nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì mỉm cười lấy ra một tấm thẻ nói:

“Có quét thẻ hay không?”

“Có!” tài xế nói sau đó liền lấy ra một máy quét thẻ!

Lâm Tiêu cạ thẻ vào sau đó trên máy quét thẻ liền hiện lên đèn xanh! Lão tài xế thấy như vậy thì liền cười nói:

“Tiền ngươi đã trả xong! Bây giờ ngươi có thể lên xe được rồi!”

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền thu lại tấm thẻ ngân hàng sau đó liền mở cửa xe ra và bước lên. Tấm thẻ vừa rồi hắn sử dụng chính là thẻ ngân hàng trước đây của hắn. Lúc trước Lâm Tiêu nói với mọi người thỉnh thoảng chuyển cho hắn một ít tiền là được. Nhưng dựa vào độ yêu thương của nữ nhi hắn đối với hắn thì có trời mới biết bây giờ trong tài khoảng hắn có bao nhiêu tiền.

Tài xế bắt đầu khởi động xe, chiếc xe dần dần bay lên cao sau đó liền hướng về một bên bay đi! Thời đại này đã xuất hiện rất nhiều tòa nhà chọc trời. Lập tức Lâm Tiêu liền thấy có một màn hình trên một tòa nhà đang chiếu quảng cáo của một trò chơi. Điều khiến Lâm Tiêu chú ý là game mà đang quảng cáo là một game thực tế ảo và trò chơi này sẽ chính thức mở cửa vào 2 ngày nữa.

Nhìn đến đây Lâm Tiêu đã biết đây là game mà hắn muốn Lâm Như Nguyệt tạo ra. Mặc dù hắn không hiểu vì sao đến lúc này game mới được phát hành nhưng hắn cũng sẽ không quan tâm!

“Huynh đệ! Có ! Có thể hỏi tên ngươi sao?” lão tài xế bắt chuyện!

“Ta tên Lâm Tiêu!” Lâm Tiêu cười nói!

Lão tài xế của Lâm Tiêu nghe vậy bỗng nhiên giật mình, nhưng hắn liền lắc đầu nói:

“Mặc dù ngươi cũng họ Lâm nhưng ngươi chắc không phải người của Lâm thị gia tộc. Bởi vì không ai trong Lâm thị gia tộc là người bình thường cả kể cả con riêng cũng vậy.”

Lâm Tiêu nghe vậy thì mỉm cười không nói gì. Tài xế tiếp tục bắt truyện lần nữa. Trên đường đi Lâm Tiêu liên tục nói chuyện với lão tài xế nên không cảm thấy buồn chán. Xe chạy khoảng 3 giờ sau thì đến được Thủ Đô, sau đó lão tài xế liền điều khiển xe hướng về phía Lâm Gia tập đoàn bay đi. Lâm Tiêu nhìn ra cửa sổ thì liền nhìn thấy một tòa nhà cao tầng đứng sừng sn g giữa thủ đô tòa nhà này hoàn toàn vượt xa hết những tòa nhà xung quanh. Lâm Tiêu đoán nếu đứng từ phía dưới nhìn lên thì chắc chắn không thể nhìn thấy hết được tòa nhà này.

Phía xung quanh tòa nhà này chính là một khu công viên rộng lớn. Xe chạy đến bên ngoài công viên thì dừng lại.

“Huynh đệ! Ngoại trừ người của Lâm gia thì không ai được phép lái xe vào bên trong. Ngươi chỉ có thể đi bộ từ đây!” lão tài xế quay lại nói với Lâm Tiêu!

“Ta hiểu rồi! Đa tạ!” Lâm Tiêu nói! Sau đó hắn liền ôm theo Lam Lam xuống xe.

Lâm Tiêu hướng về phía tòa nhà chọc trời đi đến. Trên đường đi Lâm Tiêu thấy rất nhiều xe chạy ra vào công viên. Xe bay được thiết kế có thể chạy hoặc là có thể bay nên mọi người muốn di chuyển bằng hình thức nào cũng được.

Đi một lúc thì Lâm Tiêu liền đến trước cổng của tòa nhà. Hắn nhìn qua 2 bên thì phát hiện các nhân viên bảo vệ đều là nữ.

Thấy Lâm Tiêu đi vào thì các nhân viên bảo vệ chỉ liếc sơ qua hắn sau đó không để ý nữa. Lâm Tiêu thuận lợi một đường đi vào trong. Khi vào bên trong thì Lâm Tiêu liền quan sát khắp nơi, bên trong vô cùng rộng lớn, người người mặc đồng phục lịch sự đi đi lại lại khắp nơi.

Lâm Tiêu liền tiến lại chỗ quầy tiếp tân. Nhìn thấy Lâm Tiêu mặc trang phục bình thường đi đến thì nữ nhân viên tiếp tân liền thoáng qua nhíu mày nhưng cũng liền tươi cười đón tiếp!

“Vị tiên sinh này! Ta có thể giúp gì được cho ngươi?” nữ tiếp tân cười hỏi!

“Ta muốn hỏi trong đây có người nào tên Ngô Cầm hay không?” Lâm Tiêu hỏi!

“Ngô Cầm? À! Ý ngươi muốn hỏi là Giám Đốc Bộ Phận Nhân Sự?” nữ tiếp tân nói!

“Giám Đốc Nhân Sự sao? Vậy còn người tên Ngô Hà thì sao?” Lâm Tiêu hỏi tiếp!

“Đó là Giám Đốc Bộ Phận An Ninh!” Nữ tiếp tân nói tiếp!

“Vậy còn người tên Hàn Lệ và Hàn Diệp thì sao?” Lâm Tiêu hỏi tiếp!

Nữ tiếp tân lúc này đã dần mất kiên nhẫn, nhưng nàng biết mình không thể nổi nóng nếu không công việc béo bở này sẽ tuột khỏi tay nàng. Nàng bắt đầu tra thông tin. Một lúc sau nàng lên tiếng nói:

“Hàn Diệp là trợ lý chủ tịch! Còn người tên Hàn Lệ thì lại không có trong công ty chúng ta.”

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền gật đầu sau đó hắn liền nói:

“Ta muốn gặp chủ tịch!”

“Xin hỏi ngài có hẹn trước hay không?” nữ tiếp tân hỏi!

“Không có!” Lâm Tiêu lắc đầu nói!

“Vậy thì ngài không thể gặp chủ tịch của chúng ta rồi.” Nữ tiếp tân lắc đầu nói!

Lâm Tiêu nghe vậy cũng không làm khó nữa. Hắn liền lấy điện thoại ra sau đó bắt đầu gọi cho một số. Nữ tiếp tân thấy Lâm Tiêu lấy điện thoại ra thì kinh ngạc. Nhưng sau đó nàng liền lắc đầu. Lúc này Lâm Tiêu bỗng nhiên lên tiếng:

“Tiểu Diệp, là ta Lâm Tiêu đây! Hiện tại ta đang ở dưới công ty!”

Nói đến đây Lâm Tiêu liền tắt máy. Nữ tiếp tân nghe Lâm Tiêu nói chuyện thì khinh thường. Nàng cho rằng Lâm Tiêu chỉ đang trang bức mà thôi. Lâm Tiêu thấy nữ tiếp tân nhìn mình với ánh mắt khinh thường thì mỉm cười. Sau đó hắn liền đi đến ghế sô pha dành cho khách và ngồi xuống.

Nữ tiếp tân không để ý đến Lâm Tiêu nữa mà tiếp tục công việc của mình. Một lúc sau từ bên trong liền đi ra một người. Nữ tiếp tân nhìn thấy người này thì liền kinh ngạc nhưng sau đó nàng liền lắc đầu lẩm bẩm:

“Nhất định là trùng hợp mà thôi!”

Lúc này nữ nhân kia đang nhìn ngó xung quanh. Sau một lúc thì nàng liền thấy Lâm Tiêu ngồi ở ghế sô pha. Nàng liền nhanh chóng đi đến chỗ của Lâm Tiêu, lúc này nữ tiếp tân thấy một màn này thì liền kinh hãi!

“Không thể nào! Không thể nào là hắn được.” nàng lắc đầu nói!

Lúc này nữ nhân đã đến trước mặt Lâm Tiêu. Lâm Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đây là một nữ nhân khoảng 34 – 35 tuổi, nàng trông vô cùng quen mắt nhưng Lâm Tiêu tạm thời không nhớ ra!

“Ca ca!” cô gái bỗng nhiên gọi!

“Ngươi là..?” Lâm Tiêu hỏi!

“Là ta đây ca ca! Ta là Hàn Diệp đây!” nữ nhân lên tiếng kích động nói!

“Ngươi là Tiểu Diệp?” Lâm Tiêu kinh ngạc nói! Mặc dù vừa rồi hắn nói chuyện với Hàn Diệp nhưng hắn cũng không biết nàng đã lớn lên đến mức nào.

“Đúng vậy ca ca!” Hàn Diệp gật đầu nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền nhìn về phía bầu ngực của Hàn Diệp, lập tức đập vào mắt hắn là một bộ ngực cực khủng. Lúc này Lâm Tiêu đã xác định người này là Hàn Diệp. Hắn liền thả Lam Lam xuống sau đó đứng lên giang tay ra cười nói:

“Đã lâu không gặp a! Tiểu Diệp!”

Hàn Diệp liền nhào vào lòng của Lâm Tiêu sau đó thâm tình nói:

“Ca ca! Ta rất nhớ ngươi a!”

Phía xa nữ tiếp tân lúc này đã hoàn toàn bị kinh sợ. Nàng thật không ngờ trợ lí chủ tịch lại nhào vào lòng của một nam nhân trẻ tuổi. Lúc này nàng đã không còn phản ứng gì nữa mà chết lặng ở đó.

Sau khi ôm ấp xong thì Lâm Tiêu liền hỏi:

“Bây giờ ai đang là chủ tịch của Lâm Gia tập đoàn a?”

“Ca ca! Chúng ta không có chủ tịch!” Hàn Diệp nói!

“Vì sao?” Lâm Tiêu khó hiểu hỏi!

“Bây giờ ca ca hãy đi theo ta lên gặp mọi người nào! Vừa đi ta sẽ vừa giải thích!” Hàn Diệp nói!

Lâm Tiêu nghe vậy thì gật đầu, sau đó hắn liền ôm Lam Lam và đi theo sau Hàn Diệp. 2 người liền tiến vào bên trong sau đó liền đi vào thang máy dành riêng cho chủ tịch. Khi vào thang máy thì Hàn Diệp liền bấm tầng cao nhất là tầng 200. Lúc này Lâm Tiêu liền hỏi:

“Tiểu Diệp! Mau nói cho ta biết vì sao chúng ta không có chủ tịch a?”

“Đó còn không phải là do ca ca ngươi sao?” Hàn Diệp chu mỏ nói! Mặc dù lúc này nàng đã là một nữ nhân 34 tuổi nhưng trước mặt Lâm Tiêu thì nàng vẫn mãi là trẻ con.

“Do ta?” Lâm Tiêu khó hiểu hỏi!

“Đúng vậy! Còn không phải do trước đây ca ca rời đi mà không chịu giao nhiệm vụ quản lí tất cả cho ai sao. Những người khác thì không quan trọng nhưng các nữ nhi của ca ca không hề chấp nhận bản thân sẽ dưới quyền một chị em khác nên tất cả liền nổ ra chiến đấu. Nghe nói chiến đấu được nổ ra ở một vùng hoang địa của Hàn Băng Lục Địa a! Sau gần 3 tháng chiến đấu thì mọi người đều trở về với thương tích đầy mình và liền quyết định tất cả mọi người cùng chung chức vụ chủ tịch và phân ra mỗi người quản lí một ngành nghề. Mỗi khi có quyết định gì đó thì mọi người cùng biểu quyết!” Hàn Diệp giải thích!

“Thì ra là vậy a! Nhưng như vậy cũng tốt! Ta cũng không tiện thiên vị người nào ngoại trừ Gia Hân và Chỉ Nhược ra nên việc mọi người đều cùng chung điều hành tập đoàn cũng coi như là chuyện tốt!” Lâm Tiêu cười nói!

“Có lẽ vậy!” Hàn Diệp cũng cười nói!

“Đúng rồi! Giờ mọi người đang làm gì?” Lâm Tiêu hỏi!

“Bởi vì bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa nên mọi người liền tập trung tại phòng bếp riêng và ăn trưa!” Hàn Diệp nói!

“Mọi người có biết là ta trở về không?” Lâm Tiêu hỏi!

Hàn Diệp nghe vậy thì liền le lưỡi nói:

“Mọi người không biết! Vừa rồi nhận được điện thoại của ca ca khiến ta vui mừng quá nên cũng chưa kịp nói cho mọi người”

“Vậy sao! Cũng được! Coi như cho mọi người một bất ngờ.” Lâm Tiêu cười nói!

Sau một lúc thì thang máy cũng đến nơi. Lâm Tiêu cùng với Hàn Diệp đi ra ngoài sau đó hướng phòng nghỉ trưa đi đến.