Cực Hạn Thôi Miên

Chương 137: Kích động!!!




Vương quốc Arendelle!

Lúc này Elsa đang mặc một bộ quần áo màu xanh, trên lưng nàng mang theo một vật dài được quấn trong một lớp vải.

“Chị suy nghĩ kỹ rồi chứ Elsa?” Anna đứng bên cạnh lo lắng hỏi!

“Chị đã suy nghĩ kỹ rồi! Mà em cũng đừng nên lúc nào cũng suy nghĩ cho chị nữa! Em bây giờ đã sắp làm mẹ rồi! Thứ em nên quan tâm nhiều bây giờ chính là gia đình của em!” Elsa cười nói!

Anna nghe vậy thì nhìn xuống chiếc bụng đã nhô lên của mình thì mỉm cười ngọt ngào, Elsa thấy vậy cũng mỉm cười, sau đó nàng liền leo lên lưng của con ngựa Nokk!

“Nhớ cẩn thận nhé Elsa!” Anna nói!

Elsa mỉm cười vẫy vẫy tay sau đó liền thúc ngựa chạy đi. Nokk liền bắt đầu chạy đi với tốc độ cực nhanh. Nơi Elsa đi chính là nơi ngọn núi tuyết kia, đây không phải lần đầu tiên nàng đi đến nơi này, trong 2 năm qua nàng đã liên tục đến nơi này nhưng đều bị đám ma cây cản lại bên ngoài.

Nhưng lần này Elsa đã có chuẩn bị kỹ rồi, hôm nay nàng đã quyết tâm phải tiến vào được lâu đài trên núi nếu không sẽ không trở về.

Khi Elsa tiến vào khu vực phía dưới chân núi thì cho Nokk dừng lại, nàng bắt đầu leo xuống ngựa và cho Nokk trở về, một mình nàng sẽ tiến lên ngọn núi!

Lúc này cây cối dưới chân ngọn núi đề đã hóa thành màu đen. Elsa chậm rãi bước về phía trước. Đi được một lúc thì Elsa liền bắt gặp một con ma cây, nhưng con ma cây này chỉ còn lại cái xác nằm đó, trên xác của nó là những cọc băng nhọn cắm vào. Đây là do lần trước Elsa đến đây đã giết được nó.

Elsa đến trước con ma cây đó sau đó đem vật trên lưng xuống và gở bỏ lớp vãi, bên trong chính là thanh Tuệ Kiếm, nhưng mà lúc này nó đã chuyển thành màu xanh của băng giá.

Elsa nhất thanh kiếm lên sau đó đâm xuống xác của ma cây. Thân xác của ma cây liền đóng thành băng sau đó liền bị thanh kiếm hấp thu. Elsa nhất thanh kiếm lên sau đó liền tiến về phía trước.

Lần này Elsa không còn gặp xác con ma cây nào nữa. Khi nàng tiến đến giữa núi thì liền dừng lại, lúc này trước mặt Elsa là một bầy ma cây, bọn chúng bao vây toàn bộ nữa trên của ngọn núi.

Elsa nắm chặt lấy thanh kiếm, nàng liền hít một hơi thật sâu. Dưới chân Elsa liền xuất hiện một luồn ánh sáng màu xanh, ánh sáng bao phủ toàn thân Elsa, một lúc sau ánh sáng biến mất và Elsa liền hiện ra.

Lúc này mái tóc của nàng đã hoàn toàn chuyển sang màu trắng như tuyết, trên trán của nàng là một hình xăm hoa tuyết, con ngươi của nàng cũng từ màu xanh chuyển thành màu trắng, trang phục trên người nàng cũng liền thay đổi thành chiến phục.

Elsa đưa tay lên cao và phóng ta một tia năng lượng lên trời. Không lâu sau đó trên trời liền xuất hiện một cơn mưa băng tiễn rơi xuống.

“Hống!!”

Những băng tiễn đó liền rơi xuống và cắm vào thân thể của những con ma cây kia.

Vụt!

Elsa liền lao lên phía trước, tốc độ của nàng lúc này vô cùng nhanh và đã đột phá giới hạn tốc độ của một người bình thường.

Elsa nâng kiếm lên sau đó đâm thẳng vào một con ma cây trước mặt.


Răng rắc!

Lập tức con ma cây đó liền bị đóng băng lại, Elsa rút kiếm ra sau đó tấn công những con bên cạnh. Những con ma cây đó liền nhanh chóng bị đóng băng lại. Những đường kiếm của Elsa đều với tốc độ cực nhanh, những nơi bước chân nàng đi qua đều bị đóng băng lại khiến cho những con ma cây đó đều bị chậm lại.

Dần dần Elsa đã vượt qua 1/3 đám ma cây đó, tốc độ của nàng vô cùng nhanh và không hề có dấu hiệu chậm lại, điều này đến chính bản thân Elsa cũng không hiểu tại sao, từ khi sự việc đó xảy ra thì nàng cho dù có hoạt động nhiều đến đâu cũng không có cảm giác mệt mỏi. Giống như là có nguồn năng lượng vô hạn vậy.

Khi Elsa vượt qua được 2/3 số ma cây thì nàng liền bắt đầu chậm lại, nguyên nhân không phải do nàng mệt mà la do lúc này đám ma cây đã trở nên mạnh hơn rất nhiều.

Phanh!!

Elsa chặn lại thanh kiếm trước người để đón đở nắm đấm của một con ma cây, nàng liền bị đẩy lùi lại. Con ma cây đó tiếp tục lao lên và vung bàn tay to lớn của nó về phía Elsa.

Elsa ngã người ra sau để né tránh, khi bàn tay nó vượt qua trên người Elsa thì nàng liền vung kiếm lên!

Bàn tay của ma cây liền bị đứt lìa ra rơi xuống đất và đóng băng lại. Ma cây liền lui lại do đau đớn. Ngay lúc này Elsa liền lao vụt lên, nàng đâm thanh kiếm thẳng vào trong người của nó, lập tức ma cây liền bị đóng băng lại.

Ngay lúc này xung quanh Elsa liền được bao phủ bởi một đám ma cây to lớn khác, Elsa liền nhảy lên cao sau đó cắm thanh kiếm xuống mặt đất. Một lớp băng liền xuất hiện sau đó đóng băng toàn bộ số ma cây xung quanh, Elsa liền lấy tốc độ cực nhanh chém vào từng con ma cây, sau đó nàng liền vượt qua chúng và đi đến trước cửa tòa lâu đài.

Elsa liền dừng lại, mái tóc và con ngươi của nàng liền trở lại bình thường, Elsa liền đưa thanh kiếm lên cao. Lập tức những con ma cây bị đóng băng liền tan ra sau đó bay về phía thanh kiếm. Khi toàn bộ số ma cây bị thanh Tuệ Kiếm hấp thụ hết thì thanh kiếm liền phát sáng lên sau đó liền biến đổi.

Thanh kiếm liền biến thành một loại kiếm dành cho phái nữ, lưỡi kiếm vô cùng nhỏ, tay cầu có một lớp bảo vệ bao quanh, đây là loại kiếm chuyên dùng để tấn công tốc độ cao và để đâm là chủ yếu, thanh kiếm có độ trong suốt như là làm bằng băng vậy, lúc này chữ Tuệ đã biến thành chữ Hàn.

Elsa bắt đầu đẩy cửa ra, khi nhìn thấy vật bên trong thì nàng liền trợn mắt!

…...........................................................................................

“Này Hayase!” Natsu đi đến sau lưng Lâm Tiêu hét lớn!

Lâm Tiêu đang đánh cờ với Makarov nghe thấy Natsu hét lớn thì không quay đầu lại cười nói:

“Có chuyện gì mà hét lớn đến vậy a! Ta cần tập trung đánh cờ!”

“Có phải ngươi là người giúp Gray mấy người trở nên mạnh hơn không?” Natsu hỏi!

“Họ mạnh lên là do bản thân họ! Ta chỉ là người chỉ đường mà thôi!” Lâm Tiêu nói!

“Ta cũng muốn trở nên mạnh hơn!” Natsu nói một câu!

“Tại sao?” Lâm Tiêu hỏi!

“Bởi vì ta muốn đánh thắng hết tất cả mọi người và trở thành người mạnh nhất!” Natsu chống eo nói!

“Sau đó thì làm gì?” Lâm Tiêu hỏi tiếp!

Natsu nghe vậy liền xoa cằm suy nghĩ, sau một lúc cậu liền nhún vai nói:

“Ta chả biết cũng chả quan tâm lắm! Bây giờ ta chỉ muốn mạnh hơn mà thôi!”

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền cảm thấy buồn cười, hắn đánh một nước cờ rồi nói:

“Vậy cậu đánh thắng ta một ván cờ đi! Ta sẽ dạy cho cậu ma pháp cực mạnh!”

“Thật không?” Natsu nhảy đến bên cạnh Lâm Tiêu hai mắt sáng lên nói!

“Thật! Nhưng mà phải đánh thắng ta trước đã!” Lâm Tiêu cười nói!

“Được! Nhớ phải giữ lời!” Natsu lớn tiếng nói!

Bỗng nhiên cậu liền nhớ ra một chuyện, cậu gãi đầu nói:

“Nhưng mà ta không biết đánh cờ a!”

“Không sao! Cậu cứ xem ta và hội trưởng đánh! Vừa đánh ta sẽ vừa hướng dẫn!” Lâm Tiêu cười nói!

Natsu nghe vậy liền ngồi xuống và bắt đầu quan sát 2 người đánh cờ, Makarov thấy vậy cũng buồn cười, mặc dù Natsu gia nhập không bao lâu nhưng hắn biết tính khí của Natsu là một tên nhóc nghịch ngợm không hợp với đánh cờ.

Sau một lúc lâu ván cờ của Lâm Tiêu và Makarov cũng kết thúc, hắn liền quay sang hỏi Natsu:

“Sao rồi! Có học được gì không?”

“Chuyện nhỏ! Việc này đối với ta không khó!” Natsu vỗ ngự tự tin nói!

“Được! Vậy cậu hãy ngồi xuống chỗ của hội trưởng đi!” Lâm Tiêu nói!

Makarov liền di chuyển qua một bên để Natsu ngồi vào. Đợi sau khi Natsu đã ngồi vào thì Lâm Tiêu liền nói:

“Bây giờ chúng ta sẽ không chơi theo cách bình thường mà chơi theo cách đặc biệt!”

“Cách gì?” Natsu hỏi!

Lâm Tiêu nghe vậy thì liền mỉm cười, sau đó hắn liền xòe bàn tay ra đặt phía trên bàn cờ, trên bàn cờ liền xuất hiện một ma pháp trận màu xanh. Sau đó Lâm Tiêu liền lấy ra một cái đồng hồ cát đặt bên cạnh bàn cờ rồi bắt đầu nói:


“Bây giờ chúng ta sẽ chơi cờ ma pháp! Luật rất đơn giản, ta đã khiến cho các con cờ bị một luồn ma lực kéo dính lại trên bàn cờ, nếu cậu muốn di chuyển con cờ thì phải dùng ma lực của mình pháp hủy ma lực kéo lấy con cờ. Đồng hồ cát này sẽ tính giờ, khi chiếc đồng hồ cát này chạy hết mà cậu vẫn chưa di chuyển được thì sẽ đến lượt ta và cứ thế mà ngược lại! Cậu hiểu chưa?”

“Tưởng gì, chuyện đó quá đơn giản!” Natsu tự tin nói!

“Được vậy bây giờ ván cờ sẽ bắt đầu! Ta sẽ đi trước!” Lâm Tiêu cười nói!

Chiếc đồng hồ cát liền lật lại sau đó liền bắt đầu nhỏ cát xuống, Lâm Tiêu bắt đầu chạm vào quân cờ.

Răng rắc!

Chỉ nghe một tiếng vở nát vang lên, dưới chân con cờ liền phát ra các hạt ma lực, Lâm Tiêu liền tiến lên một bước.

“Giờ đến lượt cậu!” Lâm Tiêu cười nói!

Đồng hồ cát liền lật ngược lại. Natsu liền nắm lấy con cờ sau đó vận ma lực của mình vào, nhưng mà cho dù Natsu cố thế nào vẫn không thể di chuyển được con cờ!

“Cứng quá!” Natsu cắn răng nói!

“Đó là vì ma lực của cậu vẫn chưa đủ mạnh!” Lâm Tiêu cười nói!

Natsu nghe vậy thì càng điên cuồng vận ma lực của mình vào. Nhưng vẫn không thể nhúc nhích được con cờ. Sau một lúc đồng hồ cát cũng chạy xong và lật ngược lại.

“Đến lượt ta!” Lâm Tiêu nói!

Sau đó hắn lần nữa di chuyển con cờ vô cùng nhẹ nhàng! Đồng hồ cát lần nữa lật lại, lần này là đến lược Natsu. Natsu lại bắt đầu cắn răng mà di chuyển con cờ. Trên đầu cậu bắt đầu đổ mồ hôi nhưng mà vẫn không thể di chuyển được con cờ.

Đến khi đồng hồ xoay lượt thì Natsu vẫn chưa đi được, thế là Lâm Tiêu lại tiến lên lần nữa.

“Sao cậu không bỏ cuộc đi?” Lâm Tiêu cười hỏi!

“Hừ! Đừng hòng ta bỏ cuộc! Dù có khó khăn thế nào thì ta vẫn sẽ vượt qua!” Natsu quyết tâm nói!

“Vậy để ta xem cậu quyết tâm được bao lâu!” Lâm Tiêu cười nói!

Sau đó thời gian tiếp tục trôi qua mà Natsu vẫn như cũ không di chuyển được con cờ nào. Các quân cờ của Lâm Tiêu dần dần đánh hạ các quân cờ của Natsu, lúc này Natsu chỉ còn lại một quân cờ chủ chốt duy nhất mà thôi!

“Thắng bại đã được định sẵn rồi nhỉ. Có lẽ cậu và tôi không hợp nhau rồi!” Lâm Tiêu cười nói!

“Đừng tự đại! Thắng bại vẫn chưa biết được đâu!” Natsu cắn răng nói!

“Cậu còn nghĩ mình còn cơ hội thắng sao? Bây giờ cậu chỉ còn lại một quân cờ mà thôi! Cho dù trình độ cậu có cao đến nổi có thể thắng ngược với một quân cờ nhưng điều đó là vô ích nếu cậu không thể di chuyển nổi quân cờ đó!” Lâm Tiêu nói tiếp!

Natsu không để ý đến mà tiếp tục nắm chặt lấy quân cờ, trên người cậu đề đã ướt đẫm mồ hôi. Ma lực trong người cậu đã thấy đáy.

“Bỏ cuộc đi! Cậu không có cơ hội thắng đâu!” Lâm Tiêu tiếp tục khiêu khích!

“Đã nói là không?” Natsu lớn tiếng nói!

“Đừng cố chấp nữa! Cậu hãy chấp nhận sự yếu đuối của mình đi! Điều đó cũng không có gì xấu hổ, số phận đã quyết định mình yếu đuối thì cho dù cố cách mấy cũng không thể phá vở được điều đó. Cho dù cậu có cố thì kết quả người thiệt thòi vẫn là cậu mà thôi. Nghe nói con rồng tên Igneel chính là cha và cũng là người dạy ma pháp cho cậu nhỉ, chắc có lẽ lúc đó con rồng đó chỉ đơn giản là muốn cậu có thể tự vệ mới dạy ma pháp cho cậu mà thôi, tôi nghĩ chắc nó chưa bao giờ nghỉ đến chuyện cậu sẽ trở thành người mạnh nhất đâu. Cho nên cậu cứ bình thường mà sống được rồi! Đừng cố quá làm gì, sẽ thành quá cố đấy!” Lâm Tiêu càng nói càng gay gắt.

Những người khác nghe xong cũng cảm thấy khó hiểu, quen nhau một thời gian dài rồi nên họ cũng biết con người Lâm Tiêu từ trước đến giờ luôn cười nói vui vẻ với mọi người, chưa bao giờ hắn đi nói lời khó nghe với bất cứ ai.

Bừng!!

Một tiếng động vang lên, mọi người nhìn lại thì liền nhìn thấy từ Natsu lúc này đang bộc phát ra một nguồn ma lực khổng lồ màu đỏ.

“Ngươi nói đủ chưa?” Natsu cắn răng nói!

“Muốn nghe nói nữa sao?” Lâm Tiêu vẫn cười nói!

Bừng!

Ma lực của Natsu bộc phát càng thêm mãnh liệt, cậu đạp một chân lên bàn sau đó lớn tiếng nói:

“TA NÓI CHO NGƯƠI BIẾT! TA SẼ TRỞ THÀNH PHÁP SƯ HÙNG MẠNH NHẤT THẾ GIỚI! BỞI VÌ TA ĐÃ HỨA VỚI IGNEEL RỒI! MỘT NGÀY NÀO ĐÓ TA SẼ ĐẾN TRƯỚC MẶT IGNEEL VÀ NÓI CHO ÔNG ẤY BIẾT TA ĐÃ KHÔNG CÓ ĐỐI THỦ TRÊN ĐỜI NÀY!”

Hống!!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, sau đó mọi người liền thấy một con hỏa long khổng lồ đứng phía sau lưng Natsu mà gầm lên.

Natsu cúi xuống cầm lấy quân cờ của mình, lần này Natsu đã có thể nhất quân cờ đó lên, cậu liền đập mạnh xuống bàn!

Ầm!!!

Mặt đất liền nứt ra, chiếc bàn liền vở nát, ma pháp trận trên bàn cờ cũng vở ra và biến mất. Lúc này hỏa long và ma lực của Natsu đã biến mất. Lâm Tiêu ngồi trên ghế nhìn tư thế cúi xuống đứng bất động của Natsu thì mỉm cười, lúc này trong tay Natsu vẫn là con cờ được đặt trên bàn, nhưng những con cờ của Lâm Tiêu đều đã bị thổi bay.

“Ta thua rồi!” Lâm Tiêu cười nói!

Thân thể Natsu bỗng nhiên lung lay sau đó té xuống đất sau đó ngất xỉu. Lâm Tiêu mỉm cười đi đến nâng lấy Natsu lên. Vừa rồi quả thật Lâm Tiêu đã vô cùng kinh ngạc, hắn kinh ngạc không phải vì nguồn ma lực khổng lồ của Natsu mà là do hình ảnh mờ ảo xuất hiện trong thân thể hỏa long vừa nãy.