Cực Hạn Liên Quân

Chương 35




Thời gian trôi qua hai canh giờ, Thần Phong xếp bằng trên giường bất giác hừ lạnh một tiếng, thân thể vậy mà vang lên tiếng răng rắc. Khí thế trên người Thần Phong tăng lên một mảng lớn, hai mắt hắn lập tức loé lên tinh quang, ngay sau đó hắn thở ra một ngụm trọc khí, khoé miệng nhếch lên nụ cười thoả mãn:

- Rốt cuộc đột phá luyện khí tầng ba, tương đương với pháp đồ tầng ba cùng với Chiến đồ tầng ba a!

Thần Phong mỉm cười vui vẻ, một hồi tự sướng một chút liền lăn ra ngủ như chết.

Lúc này tại một gian phòng trong tửu lâu, một thanh niên đang khom lưng cúi đầu liên tục kể lể. Nếu Thần Phong ở đây nhất định sẽ nhận ra kẻ này. Hắn chính là Bác Lỗ lúc sáng bị Thần Phong doạ chạy. Lúc này ở phía trước hắn là một thanh niên chừng hai năm hai sáu, trên mặt cùng hai vai lại có vài vết sẹo nhìn qua rất khủng bố. Lúc này hắn đang ngồi ở trên ghế thái sư yên lặng nghe Bác Lỗ kể lại. Phía sau lưng hắn lại có hai tên tiểu đệ đứng khoanh tay phía sau.

- Ngươi nói hắn là ma pháp sư?

Lúc này tên thanh niên có nhiều vết sẹo kia lên tiếng hỏi lại. Bác Lỗ nghe thấy hắn hỏi liền cúi đầu vâng dạ, tiếp tục líu lo kể lể không thôi.

- Hừ, tốt, chuyện này ta sẽ giúp ngươi giải quyết, về phần thù lao, ngươi hiểu thế nào rồi chứ!

Thanh niên người đầy sẹo kia hừ lạnh một tiếng rồi nói.

- Vâng vâng, Kinh ca, ta rõ ràng a, đây là hai ngàn kim tệ ta xin gửi trước cho Kinh ca a!

Bác Lỗ rất nhanh lấy từ trong túi trữ vật ra hai tấm kim phiếu trị giá một ngàn kim tệ đặt lên bàn. Kinh Ca kia rất hài lòng, ngón tay gõ gõ lên bàn gỗ, ánh mắt tràn ngập vẻ cuồng ngạo.

..

Sáng sớm chiếu vào phòng, Thần Phong chậm rãi mở mắt. Hắn nhỡ rõ hôm nay không phải tới lớp học. Chậm rãi đi ra ngoài, trên bàn đã có một tờ giấy đặt sẵn ở bàn cùng thức ăn.

- Thần Phong, hôm nay lớp của ta có một chuyến thực tập pháp thuật bên ngoài. Chàng ở nhà ngoan ngoãn ăn sáng rồi nghỉ ngơi nhé!

Thần Phong mỉm cười, nhanh chóng ăn bữa sáng sau đó rời khỏi nhà. Trên đường ra khỏi nơi ở, Thần Phong đi trên đường hướng lối ra học viện. Trên đường hắn đi qua một thanh niên đối diện đi ngược chiều. Thần Phong không có để ý đối phương, trong lòng không biết đang suy nghĩ chuyện gì vẫn chậm rãi đi ra phía ngoài.

Thanh niên vừa đi qua đối diện Thần Phong trên người khoác một áo choàng màu trắng. Toàn thân chính khí mười phần. Mái tóc được buộc gọn lại ở phía sau, khuôn mặt anh tuấn, mày kiếm mắt sáng. Bước chân hắn dừng lại ở một căn nhà, căn nhà này chính là nhà bên cạnh của nhà Thần Phong. Thanh niên hướng ánh mắt vào bên trong, lẩm bẩm nói:

- Số hai mươi ba, sư muội sống ở đây sao?

..

Thần Phong vừa tiến ra khỏi học viện chiến thần, cảm giác linh mẫn của hắn lập tức phát hiện có người đi theo phía sau. Thần Phong hơi nhíu mày một chút, ngay sau đó liền di chuyển nhanh hơn lẫn vào dòng người trên phố. Ở phía sau, một tên thanh niên có mái tóc xoăn màu nâu trợn mắt há mồm, nhìn dòng người đông đúc tràn ngập vẻ không cam lòng:

- Bị phát hiện sao, dường như không phải a!

Tên thanh niên tóc xoăn này lên tiếng tự hỏi. Hắn làm sao biết được hành tung của hắn đang rơi vào mắt của của Thần Phong. Thần Phong nhếch miệng cười tà một chút, lập tức lại biến mất trong đoàn người.

Tại tửu lâu sản nghiệp của gia tộc Thomas, Thần Phong lập tức tiến vào. Chủ tửu lâu rõ ràng biết Thần Phong liền không chút ngăn cản hắn, nhanh chóng sai người dẫn hắn lên lầu.

- Lão đại!

Thomas thấy Thần Phong mở cửa tiến vào liền hưng phấn từ trên giường nhảy xuống lên tiếng gọi.

Thần Phong nhìn hắn một chút, cười nói:

- Cấp 1 trung kì rồi, rất tốt!

Nghe Thần Phong khen ngợi, Thomas cười tươi vui vẻ nói:

- Đều do lão đại tài bồi!

Thần Phong cũng không dài dòng nói vào việc chính:

- Murad đã trở lại chưa?

Thomas nghe thấy Thần Phong hỏi chính sự cũng nhanh chóng nghiêm túc gật đầu nói:

- Đã trở lại, vì Nakroth cùng đám huynh đệ kia của hắn đều là lâm tặc không tiện vào thành thế nên chờ lão đại người ở bên ngoài thành một dặm.

- Tốt, lập tức đi ra!

Thần Phong gật đầu, không nói thêm dài dòng mang theo Thomas xuống dưới tửu lâu. Xuống bên dưới cả hai liền cưỡi theo ngựa chạy ra khỏi thành.

Mặc dù là lần đầu tiên cưỡi ngựa, thế nhưng Thần Phong cực nhanh thích nghi phương tiện trong phim ảnh này. Thậm chí hắn còn có chút hưng phấn a, hắn cùng Thomas hai người manh theo một tên tiểu đệ đã chờ sẵn bên dưới lao ra khỏi thành.

Nào ngờ khi bọn hắn đi qua một ngã rẽ vắng, có mấy tên thanh niên bất ngờ nhìn thấy liền lập tức âm thầm bám theo. Một tên lại nhanh chóng trở về báo tin. Thần Phong cũng không có để ý phía sau cũng có người cưỡi ngựa đuổi theo hướng bọn hắn, lúc này ra tới cổng thành liền nộp phí ra vào rồi phi ngựa chạy bước dài.

- Cái gì, hắn vậy mà ra khỏi thành rồi?

Kinh ca ngồi trong một sòng bạc nghe tiểu đệ báo cáo liền cười lạnh, lập tức nói.

- Tốt, mang theo mười tên đàn em theo ta ra khỏi thành!

- Vâng!