Cực Hạn Liên Quân

Chương 13




Cả ba lão già sáu mắt nhìn nhau, ngay sau đó hiệu trưởng Lump lên tiếng:

- Tốt rồi, cháu trở về trước đi, tiếp tục theo dõi tiểu tử đó một thời gian nữa!

- Vâng!

Ilika gật đầu rời đi!

Khi ilika rời đi, Thiền Sư Jinna lên tiếng nói:

- Thật khó có thể tin, không ngờ tiểu tử này lại là ma pháp sư, hơn nữa có khi là Thiên phú thiên tài. Ignis, ngươi nói rõ ràng một chút, hắn năm nay bao tuổi?

Ignis trầm tư một hồi, ba lão già bàn bạc rôm rả, toàn bộ câu chuyện đều xoay quanh sự thần bí của Tháng Phong.

Thần Phong lúc này thì không hề hay biết có ba lão bất tử đang bàn tán về hắn. Hắn hiện tại đang đứng ở một diễn võ trường, hai tay đang hừng hực hai hỏa cầu lớn. Nhìn phía trước năm hình nhân bằng gỗ, hắn cười lạnh, một mạch ném đi hai hỏa cầu.

Ầm âm, hai vụ nổ lớn vang lên, hai hình nhân bằng gỗ kia không ngờ bị ném cho nát ra, cháy rụi một mảng. Thần Phong há hốc mồm kinh hãi. Nhìn một đám lửa vẫn còn đang cháy hừng hực kia mà ngơ ngác không thôi. Phải một lát sau hắn mời có thể hoàn hồn, miệng lắp bắp:

- Mẹ nó, mạnh như vậy?

Kinh sợ qua đi, hắn ngay lập tức cười lớn ha hả, hai mắt rực sáng. Con mẹ nó, hắn đúng là thiên tài mà. Thiên tài ma pháp rồi. Thần Phong hắn rõ ràng chẳng có tí tinh thần lực nào, vậy mà có thể tạo ra hỏa cầu, hơn nữa lực sát thương thì...

Thần Phong hai mắt tỏa sáng nhìn về hai đám tro tàn trước mắt, hắn rất tin tưởng, một đòn này, từ cấp năm trở xuống có thể miểu sát bất cứ kẻ nào. Diễn võ trường bây giờ là buổi trưa, học viên đều đi ăn cơm hết. Thế nên việc hắn thử luyện hỏa cầu ở đây không ai có thể biết được.

Ầm ầm ầm ầm, ngay sau đó là hàng loạt vụ nổ khác diễn ra, Thần Phong đang muốn xem hết cỡ của hắn có thể tạo ra bao nhiêu hỏa cầu. Thế nhưng thật sự làm cho hắn sướng như phát điên. Ngoài có chút ném hơi mệt ra, cánh tay hơi đau vì ném đi ném lại, thì hỏa cầu của hắn dường như không hề có giới hạn. Hắn cứ tạo, nó cứ hình thành, thậm chí động tác tạo hỏa cầu của hắn càng ngày càng nhanh hơn. Chỉ một tiếng sau, Thần Phong đã có thể nhanh chóng một giây có thể tạo ra một hỏa cầu rồi.

- Mịa nó, anh đây quả là hack cheat mà! Ha ha ha!

Thần Phong hí hửng nhảy chân sáo quay về nơi ở. Hắn không biết rằng buổi chiều hôm đấy, diễn võ trường đã nổi lên một sự kiện khủng bố. Một đám chiến sĩ tiến vào diễn võ trường tập luyện, ai ngờ đi qua nơi Thần Phong ban trưa, cả bọn chết trân tại chỗ khi chứng kiến một khoảng võ trường bị đốt cháy khủng khiếp. Mặt đất thì xuất hiện hàng trăm hố lớn nhỏ khác nhau, dường như đã trải qua một trận chiến khủng bố lắm.

Thần Phong sau khi thử nghiệm thành công, cái mặt hắn vác lên trời đến tám mươi độ, một mặt vô sỉ không thôi. Khi còn cách phòng ở của hắn một đoạn thì Thần Phong biến sắc.

Phía bên cạnh nhà hắn, một bóng người lướt nhanh. Thần Phong hai mắt nghi hoặc. Nhà kế bên nhà hắn có người sao? Sao hôm qua hắn không biết nhỉ. Chậm rãi ngó sang, hắn nhìn qua khe cổng.

- Kẻ nào!

Một tiếng quát trong trẻo vang lên, ngay sau đó là một vật màu đen phóng ra. Thần Phong kinh hãi ngã ngửa ra sau, may mắn né được. Ám khí. Trong đầu hắn chợt sáng lên hai từ ngữ này. Cánh cổng mở ra, Thần Phong hai mắt tỏa sáng. Trước mặt hắn, một đôi chân thon dài trắng muốt hé lộ. Hai mắt hắn từ từ chiếu lên trên. Mịa nó, mĩ nữ, lại là mĩ nữ trong mĩ nữ. Nữ hài trước mặt hắn vô cùng xuất sắc. Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đẹp long lanh ngập nước. Cái mũi cao, đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp. Mái tóc dài màu đen buộc thành bím, kéo tận xuống dưới đùi. Nhất là đôi chân dài miên man kia. Thần  Phong trong đầu đã tự sướng trong lòng. Cặp chân kia mà kẹp lấy hắn thì...

- Tên ngớ ngẩn ở đâu đến đây, muốn chết sao?

Tiếng nói trong trẻo vang lên có chút chán ghét. Thần Phong nghe thấy tiếng nói mới hồi lại hồn vía. Chậm rãi bò dậy, phủi bụi trên quần áo phần phật, chậm rãi nói:

-  Ngươi mới là nha đầu ngớ ngẩn, nhà ta ở đây!

Thần Phong thấy đối phương lời nói có chút khó nghe, cũng không thèm so đo nữa. Nếu không phải là mĩ nữ thì đại ca đây còn lâu mới thèm nhẹ nhàng với ngươi.

- Nhà ngươi ở đây?

Nữ hài kia hai hàng lông mày nhíu lại, rõ ràng không tin tưởng. Thần Phong mặc kệ nàng, chậm rãi đi về nhà của hắn.

- Này, người muốn đi đâu,  bên đấy không phải là nơi ngươi có thể vào!

Nữ hài kia lên giọng nói, ánh mắt đầy vẻ đe dọa.

Tháng Phong dở khóc dở cười, ở đâu ra con bé dở hơi này, sao hôm qua đến giờ hắn ở đây không hề có gặp.

- Nhà ta ở đây, ngươi cấm ta vào là sao?

Thần Phong lên tiếng nghi hoặc.

- Đó là nhà của Ilumia tỉ, ngươi lại nói là nhà ngươi? A, ta biết rồi, ngươi đến là muốn tán tỉnh tỉ ấy, hừ?

Thần Phong dở khóc dở cười, cũng không thèm nói với nữ hài này nữa. Xinh đẹp mà không có đầu óc thì cũng vứt.