Cực Hạn Liên Quân

Chương 1




- Zuka đánh solo không lại alice? Đùa tao à?

Một thanh niên ngồi trên băng ghế dài ở công viên, hai tay ôm lấy chiếc điện thoại cảm ứng. Vô cùng chăm chú chơi game. Trời thì tối om, cả công viên hôm nay rất ít người, dù sao cũng là tối thứ ba, người ta còn vất vả đi làm cả ngày mà.

- Không chịu thủ đi, đã yếu rồi lại cứ nhao ra khô máu vậy trời, muốn điên quá!

Thiếu niên vừa đánh vừa nói, lẩm bẩm không ngừng. Hắn là Thần Phong. Một sinh viên đại học. Có thể nói, học đại học là thời gian nhàn nhã nhất, đi học cũng được không đi cũng được. Nhờ bạn bè điểm danh hộ, hôm nào có tiết kiểm tra thì mới có mặt. Cuối tháng đóng tiền thi lại. Thần Phong hắn cũng chỉ là một thanh niên bình thường, cao có mét 7, thân hình gầy gò, mặt mũi dễ nhìn một chút. Tối đến hắn hay rời phòng trọ, ra công viên này để chơi game, vừa mát mẻ lại vừa hít thở không khí trong lành.

- Ta xxx con mịa nó đồng đội ngu như heo vậy!

Thần Phong hét lên một tiếng cay cú, cái điện thoại song phi một phát bay ngang tầm, va vào góc tường cái bụp. Rẹt rẹt. Điện thoại vỡ thành 3 mảnh. Thần Phong thở phì phì, răng nghiến ngấu vô cùng ức chế. Điện thoại cũng đập luôn rồi, thôi vứt đi, đằng nào tháng tới này hắn lấy tiền làm thêm cũng mua cái mới. Thần Phong thầm nhủ. Hắn đứng dậy, hai tay xỏ vào túi quần, đi tới đá đá cái mảnh màn hình điện thoại, không hiểu sao trong đầu hắn bỗng có chút gì đó bất an.

- Rè rè rè!

Không gian góc tường không ngờ vặn vẹo, bẻ cong tới mức xoáy như xoáy nước. Thần Phong đứng khá gần, hắn kinh ngạc sợ hãi, ngồi bệt xuống.

- Đây đây là gì? Ma, aaaa!

Hắn xoay người toan chạy, thế nhưng đã chậm, vòng xoáy đen thui lực hút không ngờ cực mạnh, Thần Phong nhanh chóng bị hút ngược trở lại.

- Xong, hắn xong rồi!

Trong đầu hắn chỉ kịp nghĩ ngợi một câu như thế rồi mất đi ý thức.

Mặt trời chói chang chiếu xuống mặt đất, sóng biển rì rầm xô vào bãi cát. Một thanh niên đang nằm ngoài rùa bờ biển, quâng áo ướt đẫm, mặt mũi nhợt nhạt đi, chắc vì ngâm dưới nước khá lâu. Không khí nóng bức hầm hập vào mặt hắn. Hắn đúng là Thần Phong. Hai mắt hắn từ từ mở ra, cát bám cả ở lông mi khiến nó nặng trĩu. Thần Phong giơ tay quệt ngang một cái, canh tay hắn vô cùng đau nhức. Cố gắng ngồi dậy, Thần Phong mới nhìn rõ được xung quanh.

- Đây là...biển sao?

Cố gắng nhớ lại sự kiện tối qua, rõ ràng hắn bị một cái xoáy đên hút vào, bây giờ tỉnh dậy, lại đang ở bờ biển. Hà Nội cách biển cũng khá xa, đây không phải là hắn bị lôi ra biển rồi chứ.

Thần Phong lo lắng, cư ở đây không phải biện pháp, vào trong tránh nắng đã. Hắn lê lết thân hình, mỗi bước đi như muốn ngã lộn cổ vậy. Mất hơn hai mươi phút mới vào được trong hàng cây. Hàng cây vô cùng kì lạ, tán lá rộng, lá xum xuê đan vào nhau. Thần Phong ngả cả người vào mà không xi nhê gì. Lại còn thấy có chút êm ái.

- Mệt quá, lại còn đói còn khát nữa!

Thần Phong tặc lưỡi, thân thể hắn lúc này rất yếu ớt, một số chỗ còn bị thâm tím vào. Chắc hẳn đã va vào cái gì. May mà không chết, hắn tự an ủi bản thân vậy. Thế rồi hai mắt lại nặng trĩu, hắn lại ngất đi. Trước khi ngất, bên tai hắn lại văng vẳng có tiếng nói, trong trẻo, vô cùng dễ nghe.

Trời tối, ánh lửa heo hút trong căn nhà chầm chập tí tách. Thần Phong mở mắt, hắn nhìn thấy nóc nhà, không sai, là nóc nhà trần nhà, cố gắng cựa quậy thì cũng nghiêng sang được một chút, hắn đang ở trong một căn nhà nhỏ bằng gỗ. Bên đối diện có một cái bếp nhỏ đang cháy, hai thân ảnh đang ngồi trước bếp không biết làm gì. Là một ông lão cùng một cô gái nhỏ.

Thần Phong hơi xoay người một tí mà ông lão đã nhận ra, ngay lập tức quay lại nhìn. Ông lão tóc đã bạc rồi, khuôn mặt có chút hiền lành, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén. Thần Phong có cảm giác như ông ta nhìn thấu suy nghĩ của hắn vậy.

- Tiểu tử, ngươi tỉnh rồi?

Ông lão cất tiếng nói. Ngay lập tức cô gái nhỏ kia quay lại xem xét. Thần Phong kinh ngạc. Cô gái này vậy mà xinh đẹp vô cùng. Tuổi tác chắc chỉ 14 15 mà thôi.

- Thật là tỉnh rồi, ông à, mau mau lấy canh ra đi. Ta đi lấy cho hắn cái bát uống!

Nói rồi nàng đứng dậy, đi vào gian trong. Ông lão mỉm cười, đoạn lấy hai mảnh vải nhỏ, khênh cái nồi canh xuống khỏi bếp. Thần Phong không biết họ là ai, nhưng dường như hai ông cháu lão đã cứu hắn.

- Cảm ơn, đã đã cứu ta.

Tháng Phong lí nhí, cái miệng của hắn không hiểu sao cứng ngắc không thể nói sõi ra được.

- Tốt rồi, làm bát canh cho hồi sức, ngươi đói  quá rồi đấy!

Ông lão mỉm cười, nhận lấy bát từ tay cháu gái, chậm chạp múc canh từ nồi ra.

Nàng nhận lấy canh từ tay ông lão, nhanh chân tới cạnh giường, cũng không ngại ngùng mà lấy một cái muôi nhỏ, thổi canh, chậm rãi đưa tới miệng hắn. Thần Phong ngơ ngác uống. Hắn còn đang mải nhìn nàng.

- Quá đẹp, không hề trang điểm, vậy mà phải ngang với Ngọc Trinh.

Thần Phong trong đầu tự nghĩ.