Cực Hạn Khủng Cụ - Vô Hạn Sợ Hãi

Chương 10




Vương Thần nhanh chóng nhào tới, một tay đẩy Băng Tinh Linh ra, nhưng mà dây leo thoáng cái đã đâm xuyên qua thân thể của hắn, miệng vết thương đúng ngay chỗ bị cái lưỡi dài của con Thực Nhân Ma đâm thủng. Vương Thần thầm mắng một tiếng, rút ra thanh răng quỷ đói chém đứt dây leo, sau đó lại đem nửa thanh dây leo trong vết thương túm ra, ném xuống đất. Nửa thanh dây leo này giống như là thằn lằn đứt đuôi vậy, không ngừng vặn vẹo lên, cuối cùng mới biến thành quang điểm.

Vương Thần lấy tay xé xuống một tấm vải tấm trên quần áo, không đợi đến lúc hắn đem cái mảnh vải này ngăn ở trên vết thương, thì đã thấy mặt đất nứt ra, vọt lên vô số dây leo vặn vẹo nhanh chóng sinh trưởng, đem Vương Thần cùng băng tinh linh bao vây. Từ dưới đất bay lên đại lượng rễ cây màu lục sắc, phía trên cành dây leo treo những búp hoa giống như hoa ăn thịt người có răng nanh dài. Ở bên trong có một cái lá cây mang hình dáng răng cưa bọc quanh nụ hoa cực lớn,mà trên phiến lá có vô số hoa đâm chọc bén nhọn, mà nụ hoa trung tâm thì đang chảy xuôi xuống phía dưới một loại chất lỏng có màu xanh biếc.

"Thực vật biến dị khổng lồ!"

Tạo hóa đồng hồ đã cấp ra danh tự của con quái vật này.

Chu vi hồ Long tử có rất nhiều thực vật, mà hiện tại, những thực vật này đều đã xảy ra biến dị, tổ hợp thành một con quái vật cự đại có đường kính cùng độ cao đều tiếp cận 10 m.

"Không xong, bị dây leo phong tỏa lối đi rồi!"

Không đợi Vương Thần làm ra phản ứng gì, nhánh dây leo giống như rắn quấn đến, đem cánh tay, chân, thân thể của hắn cuốn lấy, hắn chỉ cảm thấy thân thể chợt nhẹ, sau đó liền bị kéo trên không trung, một đài hoa có hàm răng bén nhọn khẽ đóng khẽ mở, hướng phía đầu Vương Thần cắn tới.

Thân thể bị tầng tầng nhánh dây trói lại căn bản khiến hắn không thể làm ra được động tác gì, trước mắt Vương Thần lập tức tối sầm, cái đài hoa này đã một ngụm đem đầu của hắn nuốt xuống.

Một bên Băng Tinh Linh vội vàng phóng ra băng trùy, đem dây leo giữa không trung bắn đứt, Vương Thần "Ầm" một tiếng rơi trên mặt đất, hắn một tay cầm lấy đầu mình đang bị bộ đài hoa lôi xuống dưới, một đao chém đứt, sau đó vứt bỏ đài hoa.

Một đoạn đài hoa của con thực vật biến dị có lẽ vì bị cắt đứt mà như đau đớn phẫn nộ, vô số dây leo cấp tốc vặn vẹo, tiếp theo từ trên phiến lá phóng ra ra vô số gai thật nhỏ, nhọn, giống như hạt mưa dày đặc hướng về Vương Thần cùng Băng Tinh Linh đánh úp lại.

Vương Thần đang muốn kéo Băng Tinh Linh né tránh, liền thấy nàng đã khởi động một tường băng trong suốt, đem những dây leo gai dày đặc này ngăn cản lại.

Vài dây leo màu xanh vặn thành một cổ, nhanh chóng quất lên tường băng, một hồi thanh âm thanh thúy vỡ tan, sắc mặt băng tinh linh tái nhợt lui về phía sau hai bước, tường băng trong suốt hóa thành vô số mảnh nhỏ thật nhỏ rồi biến mất. Đón lấy lại có vài mũi nhọn dây leo mang theo đài hoa cao cao nâng lên, sau đó đột nhiên cắm xuống, đài hoa trung tâm mở ra, bên trong là từng vòng răng nhọn mở ra, hướng phía hai người cắn tới.

Trên tay phải của Băng Tinh Linh phát ra những vụn băng màu xanh da trời liên tục xoay tròn, hợp thành một băng kiếm nho nhỏ, nàng huy động băng kiếm vọt tới chặt đứt một phí ngạc, tay trái phát ra một cây băng trùy bắn vỡ một cái phí ngạc khác. Vương Thần thì né tránh ở bên trong, liên tiếp đem từng đài hoa dây leo chém nát.

"Phốc!", một cổ chất lỏng màu xanh biếc lớn theo nụ hoa trung ương phun ra, thình lình bắn tới Vương Thần cùng băng tinh linh đang không kịp trốn tránh, cái chất lỏng này có tính ăn mòn rất mạnh, y phục của hai người giống như là bị a- xít sun-phu-rit giội xuống vậy, lập tức biến thành màu đen rồi biến mất không thấy gì nữa.

Một loại cảm giác bị hỏa thiêu, da thịt của Vương Thần tức biến thành màu đỏ, lại còn ngứa.

"Không thua kém độc tố cùng tính ăn mòn!" May mắn tính kháng độc của huyết thống bất tử điểu đủ mạnh. Hiện tại trên người của hắn đã vệ sinh bóng bẩy, chỉ còn lại tạo hóa đồng hồ trên cổ tay cùng thanh răng quỷ đói ở trong tay, một bên Băng Tinh Linh cũng trở thành một tiểu loli lõa thể, bất quá làn da của nàng vẫn trắng nõn như ban đầu, bề ngoài giống như không có bị thương.

( đáng chết, phải mau chóng giết chết con quái vật này. Tuy thể tích của con thực vật biến dị này rất lớn, nhưng mà cảm giác không hề khó đối phó giống như con thực nhân ma vậy, chỉ cần không bị dây leo trực tiếp bắt trúng hoặc là cuốn lấy thì cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì. Thân thể may mắn có thể chống cự lại độc tố của nó. Leo lên rồi dùng thanh răng quỷ đói công kích nụ hoa chính giữa, chỗ đó có lẽ chính là nhược điểm của nó!)

"Yểm hộ ta một tý!" Vương Thần nói với Băng Tinh Linh, sau đó bắt lấy dây leo, theo rễ cây của con thực vật biến dị hướng nụ hoa trung ương leo lên.

Phía dưới Băng Tinh Linh thao túng băng trùy, đem dây leo hướng Vương Thần công kích đều bắn đứt, sau đó lại khởi động tường băng, chặn lại một lớp dây gai hướng về phía Vương Thần.

"Tốt, bò lên được rồi!"

Vương Thần bắt lấy dây leo, thoáng một tý nhảy tới trên nụ hoa cực lớn, dùng thanh răng quỷ đói hung hăng đâm vào trong nhụy hoa. Chỉ thấy cánh hoa của thực vật biến dị một hồi run rẩy kịch liệt, đột nhiên mãnh liệt khép lại, đem cả người Vương Thần bao vây lại, mấy đạo gai thật nhỏ bén nhọn đâm chọc từ trong nhụy hoa sinh trưởng ra, đâm vào người Vương Thần, đón lấy độc tố thông qua gai nhọn liên tục không ngừng rót vào trong thân thể hắn, cảm giác mê muội lập tức dâng lên.

( không tốt, là độc tố thần kinh, thật là lợi hại, huyết thống bất tử điểu vậy mà rõ ràng lại ngăn không được!)

Vương Thần cố gắng giãy dụa, nhưng mà đầu của hắn càng ngày càng nặng, sức lực trên người càng ngày càng yếu, hắn dần dần bất tỉnh...

Trông thấy Vương Thần bị nụ hoa một ngụm nuốt vào, Băng Tinh Linh lo lắng phóng ra băng trùy, muốn cứu hắn ra, nhưng mà căn bản không thể bắn thủng được cái cánh hoa nhìn có vẻ mềm mại kia. Mắt thấy động tác giãy dụa của Vương Thần trong nụ hoa trung tâm càng ngày càng chậm, trên người Băng Tinh Linh phát ra quang mang lam sắc mãnh liệt, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mờ mịt...

( lạnh quá đi...)

Qua rồi hồi lâu, Vương Thần trong hôn mê dần dần tỉnh lại, hắn cố gắng mở mắt ra, phát hiện thân thể mình rõ ràng trần truồng nằm ở bên trong băng tuyết, chung quanh gần 10m toàn bộ đều bị băng tuyết dày đặc bao trùm, mà con thực vật biến dị tức thì đã bị đông cứng thành một khối băng cực lớn, Băng Tinh Linh thì hôn mê nằm ở một bên, Vương Thần vội vàng loạng choạng đỡ nàng, lại phát hiện người rõ ràng nóng hổi, giống như là bị ngọn lửa thiêu đốt.

( tạo hóa đồng hồ, nàng làm sao vậy?)

"Lần đầu tiên tiến hóa, đồng thời lại cưỡng ép sử dụng năng lượng vượt qua thân thể có thể khống chế, dẫn phát ra di chứng cùng cắn trả."

( không có nguy hiểm chứ?)

"Có thể dùng sinh thể năng lượng để giải trừ nguy hiểm."

( hãy nhanh cứu nàng!)

"Cần 2000 điểm sinh thể năng lượng, số lượng không đủ?"

( kháo, không phải chỉ cần 200 điểm năng lượng sao?)

"Tiến hóa về sau cấp bậc tăng lên, 200 điểm năng lượng đã không thể chữa trị."

Vương Thần tay không khỏi run rẩy lên, 2000 điểm sinh thể năng lượng, không chỉ nói bản thân mình không có, mà ngay cả có, cũng không thể như vậy lãng phí, giết chết một con thực nhân ma bất quá mới được 800 điểm năng lượng thôi...

( không được, lần này là nàng đã cứu ta, bằng không thì đã bị con thực vật biến dị kia tiêu hóa mất, nhất định phải cứu nàng! Nhưng mà chính mình hiện tại tổng cộng mới có 740 điểm sinh thể năng lượng, đi đâu mà tìm 1260 điểm còn lại đây?)

Vương Thần bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, hắn thấy được con thực vật biến dị cực lớn trong khối băng: " giá trị sinh thể năng lượng của con quái này tuyệt không thể ít nha?"

Dùng thanh răng quỷ đói ra sức đào lấy rễ cây bị băng phong, một hồi lâu mới đem những rễ cây liên tiếp hoàn toàn chặt đứt, thực vật cực lớn hóa thành quang điểm tiến vào đến trong cơ thể Vương Thần, trị số sinh thể năng lượng trên đồng hồ đã biến thành 2240 điểm.

( cái con biến dị thực vật này có giá trị bằng 1500 điểm sinh thể năng lượng!)

Vương Thần nhìn đồng hồ, trong nội tâm hơi động một chút, phát hiện sức miễn dịch của bản thân tựa hồ là tăng trưởng không ít, hiện tại trị số đã là 273 điểm.

( đây là có chuyện gì?)

"Thành công tiêu diệt độc tố thần kinh, sức miễn dịch tăng trưởng 50 điểm."

( cho Băng Tinh Linh chữa trị thương thế!)

Hạ mệnh lệnh xong, đại lượng quang điểm từ trên người Vương Thần tiến vào trong thân thể của băng tinh linh, sinh thể năng lượng bên trong tạo hóa đồng hồ chỉ còn lại có 240 điểm. Vì chuyển di mà trong lòng Vương Thần đau như cắt, hắn bắt đầu xem xét vật phẩm mà thực vật biến dị lưu lại.

Trên mặt đất lưu lại 5 kiện vật phẩm rơi xuống: một khỏa hạt giống nho nhỏ lục sắc, một cây dây leo màu xanh biếc đầy gai nhọn, thoạt nhìn vô cùng hung ác cùng ba khỏa dược thảo có màu sắc khác nhau.

"Hạt giống thực vật biến dị: loại đạo cụ đặc thù, sử dụng xong thì sau 10 giây trưởng thành ra một gốc Thực vật biến dị cực lớn, nhưng chỉ trong 10' sẽ tự động héo rũ. Đánh giá: 1 sao "

"Dây leo gai nhọn: dây leo có hình dạng nhánh cây, mọc ra từ thực vật biến dị thượng, dễ dàng bị đứt gãy hư hao. Gai nhọn chứa đựng độc tố kích thích thần kinh, bị roi rút đánh xong thần kinh ở vào trong trạng thái hưng phấn, làm cho người bị đánh có cảm giác ỷ lại. Đánh giá: 2 sao."

"Dược thảo màu xanh: loại đạo cụ dược phẩm, hồi phục 50 điểm sinh mệnh lực. Đánh giá: 1 sao 

Dược thảo màu xanh da trời: loại đạo cụ dược phẩm, có thể giải trừ độc tố bình thường trên thân thể. Đánh giá: một sao;

Dược thảo màu đỏ: loại đạo cụ dược phẩm, dược thảo gia tăng hiệu quả thần kỳ của các dược thảo khác, không thể một mình sử dụng. Đánh giá một sao. 

Ba loại dược thảo này có thể hỗn hợp chế tạo ra dược tề cao cấp."

Năm kiện vật phẩm cấp thấp 1 sao... Hơn nữa dây leo hình dáng cái roi này thuộc tính lại là dễ dàng hư hao, mặc dù là vũ khí hai sao, nhưng lại không thực dụng bằng thanh răng quỷ đói chỉ 1 sao. Ba khỏa dược thảo còn lại ngược lại có một ít tính thực dụng, nhưng mình đã có huyết thống bất tử điểu, hoàn toàn không dùng được!

Xem ra chỗ tốt lớn nhất sau khi giết chết con thực vật biến dị này chính là thu được 1500 điểm sinh thể năng, bất quá còn chưa đủ cho băng tinh linh trị liệu thương thế, trời ạ, thật sự là lỗ lớn rồi! Vương Thần dùng một cái tư thế vô lực quỳ trên mặt đất...