Edit: Sóc Là Ta
Mẹ Tiêu nói xong, lại liếc mắt nhìn thật sâu vào mắt Tiêu Cửu Cửu, sau đó lại chủ động xoay người rời đi.
Tiêu Cửu Cửu lại muốn theo sau nhưng Tiêu Cẩn Chi lại kéo cô lại, trầm giọng nói: "Anh đi với em."
Tiêu Cẩn Chi chỉ là lo lắng sợ cô đụng chạm với người phụ nữ điên cuồng Diệp Tú Trinh này thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Vừa nãy Diệp Tú Trinh với ánh mắt đầy sự thù hận và sát khí khiến ai cũng có thể nhìn thấu được tâm can của bà.
Tiêu Cửu Cửu cũng không từ chối ý tốt của anh, cũng muốn xem người phụ nữ doạ người Diệp Tú Trinh kia sẽ làm gì. Cô biết bà ta muốn nói chuyện thì nhất định điều đó sẽ liên lụy tới hạnh phúc tương lai của hai người bọn cô. Đương nhiên cô sẽ không ngốc đến mức sẽ nhường đường cho kẻ khác, đặc biệt hiện tại trong bụng cô còn có một bảo bảo, còn có Tiêu Cẩn Chi ở bên cạnh che chở cho cô thì trong lòng cô cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Tiêu Cẩn Chi xoay người về phía ông cụ Tiêu nói một tiếng: "Thưa ông nội, mời ông ngồi nghỉ ngơi ở đây trước, con đưa Cửu Cửu đi một lúc."
Làm người khác bất ngờ chính là Tiêu An Bác nãy giờ vẫn ngồi đó cũng chợt đứng dậy theo: "Ba cũng đi!"
Rốt cuộc ông cụ Tiêu vẫn là một người tinh thông, ông quét nhìn mọi người với ánh mắt dị thường, hai con mắt lóe lên tia sáng sau đó cũng vung tay lên, nói: "Đi đi!"
Diệp Tú Trinh đã chờ trong phòng, vừa thấy hai cha con nhà họ Tiêu dẫn theo Tiêu Cửu Cửu cùng nhau xuất hiện, Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,bà nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, trong nhất thời ánh mắt bắn ra hai mũi tên nhọn lạnh lẽo, lớn tiếng chửi bới: "Tôi không phải nói một mình cô đến đây thôi sao? Cô lại dẫn bọn họ đồng thời đến đây làm gì?"
Tiêu Cửu Cửu lạnh lùng nhìn bà, nhẹ nhàng nở nụ cười "Nếu việc này quan hệ đến thân thế của cháu mà Cẩn Chi lại cũng như là người thân bên cạnh cháu thì đương nhiên anh ấy có tư cách biết. Còn bác Tiêu là ba của Cẩn Chi, ông cũng đồng ý đi theo chúng cháu rồi thì có gì không đúng?"
Nãy giờ Tiêu An Bác vẫn căng thẳng nhưng khi nghe lời Tiêu Cửu Cửu đáp lại Diệp Tú Trinh thì ông không nhịn được nhếch khóe môi. Đứa bé này so với tưởng tượng của ông thật rất kiên cường nhiều lắm.
Tiêu Cẩn Chi nhẹ nhàng nắm tay cô, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mẹ mình, lại dùng giọng nói vô cùng ngang ngạnh lại lạnh lẽo nói: "Mẹ, nếu như việc mẹ sắp nói ra có ảnh hưởng đến hạnh phúc giữa con và Cửu Cửu thì con cũng có quyền được biết. Con cũng mặc kệ chuyện mẹ sắp nói là chuyện gì, con và Cửu Cửu đều quyết định sẽ cùng nhau đối mặt, bây giờ hoặc là mẹ nói trước mặt chúng con, còn không... Mẹ cũng đừng nói."
Diệp Tú Trinh nghe xong lời con trai mình thì càm thấy như sắp ngất.
Tiểu yêu tinh này quả thực vô liêm sỉ giống y như mẹ cô thời đó, mà tên tiểu tử thúi này lại mê cô ta đến vậy.
"Con – cái tên tiểu tử ngu ngốc kia!"
Bà phẫn hận mắng một câu, cặp mắt hiện ra tơ máu lại tràn ngập oán hận bắn về phía Tiêu Cửu Cửu, lại dùng giọng điệu lạnh lùng châm chọc nói: "Tiêu Cửu Cửu, cô cũng chỉ trốn sau lưng đàn ông như thế này thôi sao? Đây chính là thân thế của cô, là chuyện của cô lại dựa vào cái gì mà muốn liên luỵ Cẩn Chi? Là muốn nó đỡ tai họa cho cô sao? Cô biết tại sao lúc trước tôi lại căm ghét cô như vậy không? Tôi nói cho cô biết, mẹ cô chính là một người ả đàn bà xấu xa đi phá hoại gia đình người khác, còn cô thì sao? Cô và mẹ cô vẫn thấp hèn, vô liêm sỉ giống như vậy, Cẩn Chi và Lương Kinh Diễm rõ ràng là một đôi trời sinh, cũng bởi vì cô mà hiện tại hai nhà họ Tiêu và họ Lương cắt đứt mối quan hệ tốt đẹp đó. Cô chính là họa thủy, là kẻ gây họa. Điều này còn chưa phải chuyện quan trọng mà chuyện quan trọng nhất là..."
Tiêu An Bác xông lên, dùng tay mình che miệng bà lại nói: "Diệp Tú Trinh, bà điên rồi sao? Bà câm miệng cho tôi!"
"Tôi điên rồi! Tiêu An Bác, tôi đang bị ông ép điên rồi đây."
Diệp Tú Trinh điên cuồng giẫy giụa, một bên đánh, một bên đập, vừa mắng, vừa la. Cuối cùng bà mạnh mẽ đưa chân, trực tiếp đá vào nơi đủng quần của Tiêu An Bác khiến ông đau đến nỗi nhất thời khom người xuống, tay bưng nơi vùng kín của mình, gương mặt đau đớn đến vặn vẹo, nhất thời nói không ra lời.
Diệp Tú Trinh thì lại cười lạnh, từng bước từng bước đến gần trước mặt Tiêu Cửu Cửu: "Muốn biết nguyên nhân quan trọng là gì không?"
Lúc này nhìn hoàn toàn không giống Diệp Tú Trinh như bình thường, Tiêu Cửu Cửu âm thầm tức giận, cô cũng thầm nghĩ một khi Diệp Tú Trinh đã muốn xuống tay với cô thì cô cũng tuyệt đối không khách khí.
Nhưng dù Diệp Tú Trinh động thủ trước thì cô cũng tuyệt đối không thể động đến Diệp Tú Trinh.
Tiêu Cẩn Chi đẩy Cửu Cửu ra phía sau mình, ánh mắt ma mị, tròng mắt lộ ra tia hàn ý khiến người khác sợ hãi: "Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn làm gì? Mẹ thật sự điên rồi sao?"
Diệp Tú Trinh nhìn anh cười cợt: "Con trai, mẹ chỉ muốn nói chuyện với cô ấy, cô ấy muốn biết sự thật. Con yên tâm, mẹ sẽ không làm thương tổn cô ấy."
Nói xong, bà đẩy Tiêu Cẩn Chi sang một bên, không biết tại sao lúc này sức mạnh bà lớn đến mức kinh người, Tiêu Cẩn Chi bị bà đẩy đến nỗi lảo đảo một cái, lui một bước về phía sau.
Mà quả nhiên Diệp Tú Trinh không có động thủ với Cửu Cửu, bà chỉ âm thầm cười lạnh tiến đến nói nhỏ vào bên tai Cửu Cửu, giọng nói như âm hồn bất tán, phát sinh trầm thấp nói "Quan trọng nhất chính là mẹ cô chính là tình nhân của Tiêu An Bác, cô là đứa con hoang của Tiêu An Bác, chính xác hơn cô và Tiêu Cẩn Chi chính là …. anh em ruột. Các người đang làm trò loạn luân! Ha ha ha..."
Tuy lời này của Diệp Tú Trinh thấp đến mức chỉ có mình Tiêu Cửu Cửu mới nghe thấy nhưng khi rơi vào tai Tiêu Cửu Cửu thì như một cái búa tạ tàn nhẫn đập trúng lên tâm hồn cô. Trong nhất thời Cửu Cửu có cảm giác đầu váng mắt hoa, trong đầu trống rỗng.
Trước đây không lâu, cô đã từng đọc qua một bài báo, nói có một đôi anh em lúc nhỏ vì ba mẹ ly hôn mà bị chia cách. Cuối cùng, hai anh em lại học cùng một trường đại học, đồng thời vừa gặp đã như quen từ lâu, rồi sinh ra tình cảm, ăn trái cấm, đã mang thai. Trong lúc sắp kết hôn, ba mẹ hai bên hẹn nhau gặp mặt thì mới biết bọn họ chính là anh em.
Một thảm kịch rối ren những tưởng chỉ có trên phim mà lẽ nào ngày hôm nay cũng rơi trên đầu cô sao?
Tiêu Cẩn Chi cảm giác được bàn tay cô trong tay mình trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, trong lòng anh kinh hãi nhìn về phía Cửu Cửu. Sắc mặt của cô dĩ nhiên trắng như tờ giấy, cả người hồn phách như bay ra ngoài, ánh mắt cũng không còn thần thái như trước nữa.
Tiêu Cẩn Chi ôm chặt lấy Tiêu Cửu Cửu, cảm giác được thân thể kia đang run rẩy trong lồng ngực mình. Lòng anh thương yêu cô không dứt, cứ thì thầm bên tai Tiêu Cửu Cửu, kiên quyết mà mạnh mẽ từng chữ từng câu nói với cô "Cửu Cửu, em nghe anh nói, mặc kệ bà nói gì, em cũng đừng quá dễ dàng tin tưởng. Bà vẫn luôn muốn chia rẽ chúng ta, động cơ của bà vốn xấu xa. Nếu như bà nói gì với em thì chúng ta có thể đi điều tra, mãi đến tận khi điều tra rõ ràng chân tướng mới thôi. Em đừng tự doạ chính mình biết không?"
Những câu nói này, Tiêu Cẩn Chi cũng không muốn che giấu, anh cứ như thế bộc bạch ngay trước mặt Diệp Tú Trinh và Tiêu An Bác, cũng như muốn trực tiếp phát ra nỗi tức giận trong lòng mình đối với Diệp Tú Trinh.
Đối với người mẹ Diệp Tú Trinh này, đúng là Tiêu Cẩn Chi hận nhiều hơn yêu.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng yêu thương người phụ nữ này, chỉ có phẫn hận càng lúc càng dâng cao. Từ lúc anh còn nhỏ, bà cũng không hài lòng về anh, cứ đem nỗi oán hận phát tiết trên người anh, hễ chút là đánh chửi, mãi đến khi anh khôn lớn biết phản kháng thì bà mới thôi.
Dù cho bà có là mẹ của anh nhưng vào lúc bà đem nỗi phẫn hận trút hết trên người anh thì dường như mọi tình cảm trong lòng anh cũng tiêu hao đâu hết.
Lại nói sau khi anh trưởng thành, anh cũng chưa từng tôn trọng bà lần nào. Xưa nay đối với anh, ngoại trừ lợi dụng, vẫn là lợi dụng, mà trong mắt bà, một đứa con trai như anh chẳng qua cũng chỉ là một con cờ, bà chỉ muốn lợi dụng anh để đạt được mục đích của chính mình. Bà cũng không quản anh sẽ nghĩ như thế nào, càng sẽ không quản sự sống chết của anh ra sao.
Như vậy giờ đây mẹ anh đến đây làm gì?
Hiện tại, thậm chí ngay cả tính mạng duy nhất của anh cũng muốn cướp đoạt, anh tuyệt đối không cho phép! Tuyệt đối không cho phép!
"Cửu Cửu, Cửu Cửu..."
Tiêu Cẩn Chi không ngừng kêu gọi, mà Tiêu Cửu Cửu khi nghe xong cũng dần phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến lời vừa nãy Tiêu Cẩn Chi nói, trong nháy mắt cô bình tĩnh trở lại.
Không sai! Lời vừa nãy của Diệp Tú Trinh đã có sức ảnh hưởng rất lớn đối với cô.
Diệp Tú Trinh chỉ thầm lặng lẽ nói với cô, chắc cũng bởi vì sợ cha con nhà họ Tiêu biết nên mới phải trốn tránh như vậy?
Mà Diệp Tú Trinh càng muốn trốn thì cô phải nhất quyết không cho bà được như ý nguyện, cô càng phải làm cho chính miệng bà nói ra sự thật, để mọi người đều biết.
Tiêu Cửu Cửu nhìn Diệp Tú Trinh nhợt nhạt nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Tiêu An Bác đang dần khôi phục tinh thần nhẹ nhàng nói: "Thưa bác trai, vừa nãy bác gái nói con và Cẩn Chi chính là anh em ruột, bác cảm thấy có thể sao? Hoặc là chúng ta sẽ cùng đi làm xét nghiệm DNA để nghiệm chứng xem có đúng như lời bác gái nói không?"
Ngược lại Diệp Tú Trinh lại không ngờ Tiêu Cửu Cửu lại tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, bà còn tưởng tượng ra cảnh cô ta chạy ra ngoài, lệ rơi đầy mặt chạy như điên ra khỏi đây. Ngược lại lúc này trông thần thái cô lại bình tĩnh đến vậy.
Sau một lúc sững sờ, bà lập tức rít gào nhào về phía Tiêu Cửu Cửu, lại vung vẩy đôi tay vỗ tới Tiêu Cửu Cửu: "Tiêu Cửu Cửu, cô muốn cho mọi người trong thiên hạ gièm pha sao? Cô muốn nhà họ Tiêu mất hết thể diện vì chuyện bê bối này đúng không? Cô – cái đồ tiện nhân này, tôi giết cô! Tôi muốn giết cô."
Khi Tiêu An Bác nghe Tiêu Cửu Cửu nói lời này thì một mặt kích động, lại nhìn Diệp Tú Trinh đang hung hăng đánh về phía Tiêu Cửu Cửu. Trong chớp mắt ấy, ông nhanh chóng đưa tay bắt lấy bà trói lại, gương mặt lạnh lẽo tựa núi băng ngàn năm, xông thẳng đến trước mắt Diệp Tú Trinh lớn tiếng quát "Diệp Tú Trinh, Cửu Cửu chính là đứa trẻ do Lâm Khả mang thai năm đó đúng không?"
Diệp Tú Trinh bắt đầu cười ha hả "Anh nói xem? Tiêu An Bác, cái tên khốn kiếp này, anh thật khốn kiếp, nhìn khuôn mặt cô ta giống y đúc Lâm Khả mà không nhận ra sao? Ha ha ha, đàn ông nhà họ Tiêu các người toàn là một lũ khốn kiếp! Đồ vô lại...."
"Ồn ào như vậy đủ chưa?" Một tiếng gầm lớn vang lên, mấy người đang nhốn nháo náo loạn cũng nhìn nhau.
Ông cụ Tiêu một mặt tức giận đứng trước cửa, đôi mắt già nua lộ ra lạnh lẽo hàn ý, lạnh lùng nhìn về phía Diệp Tú Trinh, lại dùng giọng nói lạnh đến cực điểm nói từng chữ từng câu "Tú Trinh, con thật vô lễ."
Đang trong trạng thái điên cuồng đột nhiên bị ông cụ quát lớn, Diệp Tú Trinh sợ hãi cả kinh, lập tức gào khóc lớn tiếng "Thưa ba, ba phải làm chủ cho con. Sự kiện năm đó, ba cũng là người chứng kiến, đứa bé này xác thực chính là đứa con gái do Lâm Khả giữ lại. Nó và Cẩn Chi chính là anh em, không thể kết hôn."
Theo sau ông cụ Tiêu còn có Tiêu Tĩnh Bác và Trương Tiểu Khanh, họ cũng đồng thời nghe được nên cũng sợ hãi cả kinh.
Những chuyện năm cũ, bọn họ cũng đều còn nhớ. Năm đó Lâm Khả có dung mạo rất đẹp, cũng chính là mối tình đầu của anh trai mình. Tình cảm của bọn họ rất tốt, đại ca đem Lâm Khả về nhà nhưng bởi vì Lâm Khả xuất thân bình thường nên các trưởng bối nhà họ Tiêu không Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,đồng ý để bọn họ bên nhau. Cuối cùng, anh trai và Lâm Khả bị bọn họ cưỡng bức nên tách ra.
Tuy Lâm Khả đã rời khỏi kinh thành nhưng anh trai vẫn muốn tìm tới Lâm Khả, thậm chí anh trai sẵn sàng chấp nhận từ bỏ tất cả, đánh đổi cả gia tộc chỉ muốn ở bên Lâm Khả sống một cuộc sống hạnh phúc.
Thế nhưng xuất thân là anh cả của nhà họ Tiêu, ba Tiêu làm sao lại để anh toại nguyện dễ dàng như vậy? Ông suy nghĩ ra một quyết định muốn đem anh trai trở về, ép anh phải kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Diệp - Diệp Tú Trinh.
Lúc đó, thân là vợ lớn, bản thân Diệp Tú Trinh sau khi biết việc này thì cũng chủ động xin phép ông cụ Tiêu để bọn họ xử lý chuyện này và ông cụ Tiêu cũng đồng ý.
Cho tới cuối cùng, chuyện này được xử lý như thế nào, Tiêu Tĩnh Bác cũng không biết.
Ông chỉ biết rằng anh trai đã sống chung bên cạnh Lâm Khả được khoảng hơn một năm thì liền một mặt chán chường theo Diệp Tú Trinh trở về. Mà sau khi ông trở về, mỗi ngày đều uống đến say túy luý, có lúc uống rượu say còn khóc nghẹn ngào, nói xin lỗi Lâm Khả, xin lỗi đứa nhỏ kia, nói chính ông vô dụng, ngay cả người phụ nữ của mình và thậm chí cả bảo bối cũng không bảo vệ nổi.
Sau đó, dưới sự bức bách của ông cụ Tiêu, ông cũng đồng ý cùng Diệp Tú Trinh kết hôn.
Không lâu sau đó, Diệp Tú Trinh cũng mang thai, kết hôn mới tám tháng liền sinh ra Tiêu Cẩn Chi.
Từ đó về sau, cũng không còn ai nhắc đến chuyện của Lâm Khả, nếu ngày hôm nay không ai nhắc đến thì chắc cũng không ai biết chuyện năm đó xảy ra như thế nào.
Lúc này, ông cụ Tiêu nghe được Diệp Tú Trinh kêu khóc, sắc mặt cũng âm trầm như mây đen rợp trời. Thân hình uy nghiêm phát ra cùng khí thế ngất trời khiến mọi người đều khiếp sợ. Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám lên tiếng, chỉ lẳng lặng chờ ông cụ Tiêu nói chuyện, chờ ông sẽ ra chỉ thị gì tiếp theo.
Hơi khom người xuống, ông cụ Tiêu ra lệnh một tiếng: "Tĩnh Bác, lấy tóc của anh trai con và Cửu Cửu đi làm xét nghiệm DNA."
"Dạ."
Tiêu Tĩnh Bác đi tới trước mặt Tiêu An Bác, Tiêu An Bác chủ động giựt vài sợi tóc giao cho ông.
Sau đó, Tiêu Tĩnh Bác lại đi tới trước mặt Tiêu Cửu Cửu, mỉm cười với cô, còn chưa nói lời nào thì Tiêu Cửu Cửu cũng trao cho ông một sợi tóc.
Thấy Tiêu Tĩnh Bác đã thu thập đủ tóc của hai người, ông cụ Tiêu lại trầm mặt nói: "Tĩnh Bác, chuyện này một mình con đi xử lý, không cho phép giả mạo hay lừa gạt. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, tất cả mọi người không ai được phép loan truyền ra ngoài, nếu ai dám loạn truyền thì tôi sẽ lấy mạng kẻ đó."
Cuối cùng ông cụ Tiêu hét lên một tiếng, tràn ngập sát khí khiến mọi người câm như hến.
Tiêu Tĩnh bác nói một tiếng "Vậy hiện giờ con đến bệnh viện, đại khái là ngày mai mới có bảng báo cáo xét nghiệm. Cẩn Chi, nếu không, trước tiên cháu đưa Cửu Cửu trở về thôi? Ngày mai hãy đến tìm chú."
Tiêu Cẩn Chi cũng biết nếu tiếp tục ở lại sẽ chỉ làm Cửu Cửu có áp lực to lớn, mà đối với thân thể cô lại càng không có lợi. Anh gật đầu đồng ý: "Ông nội, vậy con đưa Cửu Cửu về trước."
Khuôn mặt của ông cụ Tiêu lạnh lẽo, chỉ "Ừ" một tiếng.
Diệp Tú Trinh nhìn Tiêu Cẩn Chi muốn nắm tay Tiêu Cửu Cửu, lại thấy bọn họ cùng Tiêu Tĩnh Bác đi ra cửa lớn nhà họ Tiêu thì khóe môi nổi lên một tia âm u độc ác.
Ngay khi Tiêu Tĩnh Bác muốn lên xe, Tiêu Cửu Cửu đột nhiên kêu ông lại "Chú à, chờ cháu một chút."