Editor: Mẹ Bầu
Ngày hôm sau, khi ánh nắng ban mai vừa hiện ra, Tiêu Cửu Cửu tỉnh dậy trong sự mơ hồ.
Cô mở cặp mắt trong trẻo ra, sâu kín nhìn bốn phía một lát, lúc này cô mới nhớ tới, hiện tại mình đã ở Tế Thành.
Cô liền nghĩ tới sự đối xử của hai vợ chồng Lạc Ninh và Bạch Lan, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thấy may mắn, thấy vận khí của mình vẫn còn cực tốt, d∞đ∞l∞q∞đ chung quy cứ mỗi một lần khi tinh thần của cô bị sa sút cô đều gặp quý nhân tương trợ, bằng không, tối hôm qua làm sao cô có thể có giấc ngủ tốt như vậy chứ.
Tiêu Cửu Cửu đứng dậy mặc quần áo xong xuôi, đứng soi gương. Cô mặc trên người một bộ đồ thể thao màu lam với đường kẻ màu trắng, mái tóc dài được buộc lại thật cao thành cái đuôi ngựa vắt vẻo ở sau ót, để lộ ra khuôn mặt béo mập, n non mềm hồng hào và sáng bóng, thoạt nhìn là một vẻ thanh xuân đến bức người.
Tiêu Cửu Cửu lấy từ trong túi xách ra bàn chải đánh răng và chiếc khăn lông mà bản thân đã chuẩn bị từ trước đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cánh cửa phòng ngủ, Cửu Cửu đã nhìn thấy Bạch Lan đang mặc tạp dề bận rộn ở trong phòng bếp.
Cô đi tới lên tiếng chào Bạch Lan một câu, "Dì Bạch, chúc dì buổi sáng mạnh khỏe!"
Bạch Lan nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu với nét mặt xinh đẹp tuyệt trần, liền biểu lộ một nụ cười dịu dàng: "Tiểu Tiêu, cháu đã tỉnh rồi sao? Nhanh đi đánh răng rửa mặt, dinendian.lơqid]on, một lát nữa đã có thể ăn điểm tâm được rồi!"
Tiêu Cửu Cửu nhìn về phía Bạch Lan cười cười: "Vâng, vậy một lát nữa cháu sẽ tới giúp dì một tay."
Bạch Lan cười nói: "Chỉ có một chút chuyện nhỏ như vậy, cần gì phải dùng cháu tới giúp một tay kia chứ, cháu hãy mau đi đi!"
Nhìn bóng dáng Bạch Lan bận rộn, đột nhiên Tiêu Cửu Cửu có cảm giác trong mũi có chút cay cay, vội vàng đi vào trong phòng rửa tay, đóng cửa lại, trên mặt vã ra một lớp mồ hôi lạnh, cố gắng kìm nén lại tâm tình của mình đang bị kích động mãnh liệt.
Thân là một đứa trẻ trong sống trong Cô nhi viện đến khi trưởng thành, cho tới bây giờ Tiêu Cửu Cửu chưa từng thấy hình ảnh của cha mẹ mình như thế nào, càng không thể được trải qua thứ tình cảm ấm áp của cha mẹ đối với con cái... Nhưng từ ở trên người Lạc Ninh và Bạch Lan, Tiêu Cửu Cửu đã được cảm nhận thứ tình cảm của cha mẹ vừa quan tâm lại cực kỳ ấm áp, cho dù… cô và hai người bọn họ chỉ quen biết nhau chưa đến hai mươi tư giờ.
Nhưng mà, cô lại có cảm giác mới gặp gỡ lần đầu mà bọn họ như đã quen thân, cảm giác như đã quen biết với bọn họ cực kỳ lâu rồi. Khóe môi của Tiêu Cửu Cửu thoáng nâng lên một ý cười vui vẻ, có thể được quen biết bọn họ, thật tốt!
Đến khi Tiêu Cửu Cửu tắm rửa sạch sẻ, trở về phòng dọn dẹp gọn gàng xong xuôi, lúc đi ra ngoài đã thấy bên bàn ăn có thêm hai ông bà cụ đang ngồi ở đó, bên cạnh còn có một vị thiếu niên anh tuấn cao lớn. Còn Lạc Ninh thì đã giúp Bạch Lan bưng từng thứ từng thứ đồ ăn của bữa ăn sáng lên trên bàn ăn xong xuôi.
Bạch Lan vừa nhìn thấy Cửu Cửu, lập tức cười nói, "Tiểu Tiêu, mau tới đây ngồi đi cháu!"
"Con cảm ơn dì!"
Tiêu Cửu Cửu cảm giác được ánh mắt của mọi người. Cô đi tới trước bàn ăn, nhìn về phía hai ông bà cụ đang ngồi cười cười, "Cháu chào ông nội, bà nội. Chúc ông bà mạnh khỏe!" Cuối cùng nhìn về phía vị thiếu niên anh tuấn trẻ tuổi kia chào: "Xin chào Lạc Thần!"
"Ai da, tốt, tốt, tốt!"
Lão phu nhân nhiệt tình đáp lời, "Bạch Lan, đây chính là tiểu Tiêu mà con đã nói đó sao? Cô bé này dáng dấp thật sự rất xinh đẹp! Nào, nào, tiểu Tiêu lại đây, con đến ngồi bên cạnh bà nội đây, hai chúng ta cùng trò chuyện một hồi."
"Vâng ạ, con cảm ơn bà nội." Tiêu Cửu Cửu theo lời ngồi vào bên cạnh Lão phu nhân.
Lạc lão phu nhân khoảng chừng 60 tuổi, nhìn tinh thần của bà vẫn rất tốt, làn da vẫn trắng nõn, trên người mặc một bộ quần áo màu rực, điệu bộ giơ tay nhấc chân lúc nào cũng lộ ra một khí chất mạnh mẽ và uy nghi.
Lạc lão tiên sinh nhìn cũng vào khoảng sáu bảy chục tuổi. Ông ngồi ở đó sống lưng vẫn còn thẳng tắp, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra đây là một quân nhân đã từng trải qua sương gió. Lạc lão tiên sinh mặc trên người một bộ quần áo màu trắng ngà, in hoa văn chìm, qua lớp vải áo mỏng mảnh, thoạt nhìn cũng có thể nhận ra thân thể của lão tiên sinh vẫn còn rất cường tráng.
Về phần Lạc Thần, dáng dấp cũng rất cao lớn, ít nhất cũng phải cao 1m80 trở lên. Cho dù cậu đang ngồi ở trên ghế, nhưng cũng vẫn như cũ, làm cho người ta có một loại cảm giác bị áp bức. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khí thế cũng đã sớm được hình thành, khí chất bình tĩnh trầm ổn, mặt mày đã có vẻ hơi già dặn hơn so với lứa tuổi của mình, nhìn cậu không giống như một thiếu niên mới mười lăm tuổi, mà nhìn vẻ mặt cậu giống như là đã hai mươi lăm tuổi vậy.
Lúc này cậu đang mở to đôi mắt sáng ngời, trầm tĩnh, vẻ đầy tò mò quan sát Tiêu Cửu Cửu.
Cửu Cửu nghênh đón ánh mắt của cậu, sau đó nhìn cậu đáp lại bằng một nụ cười tràn ngập thiện ý.
Lạc Thần nhất thời cảm thấy trái tim của mình chợt thoáng nảy lên một cái không sao giải thích được. Sắc mặt của cậu có chút nóng bừng lên, cậu vội vàng cụp ánh mắt xuống bên dưới, không dám nhìn lên gương mặt kiều diễm xinh đẹp kia nữa.
Người thiếu niên này mới mười lăm tuổi, lần đầu tiên tình cảm rung động…
Bạch Lan rót chén sữa tươi cho Tiêu Cửu Cửu và Lạc Thần mỗi người một chén, Tiêu Cửu Cửu nói một tiếng "Cảm ơn", sau đó bắt đầu an tĩnh ăn bữa sáng.
Khi cô ăn thứ gì động tác đều luôn ưu nhã động lòng người, không phát ra một chút âm thanh nào. Người nhà họ Lạc vừa nhìn cử chỉ này của cô cũng biết ngay, nhất định Tiêu Cửu Cửu đã được nuôi dưỡng, dạy dỗ rất tốt.
Trong bữa tiệc, Lạc lão phu nhân hỏi Cửu Cửu một vài vấn đề. Sau khi bà biết được Cửu Cửu là cô nhi, lớn lên trong Cô nhi viện, sau này được được người ta nhận về nuôi dưỡng cho đến khi trưởng thành, người nhà họ Lạc cũng có chút không dám tin.
Lạc Ninh liên tưởng đến chuyện Tiêu Cửu Cửu nói về nguyên nhân rời nhà ra đi, anh đoán chừng chuyện này có liên quan đến người thân của cô. Trong lòng anh cũng chỉ nghĩ cho là người ta đã ngược đãi Cửu Cửu, cho nên lúc này cô mới rời nhà ra đi, trong lòng anh có thêm chút thương cảm.
Anh lập tức nói đối với Tiêu Cửu Cửu: "Tiểu Tiêu, nếu như cháu không có chỗ nào khác có thể đi, cũng không chê chỗ này, trước hết cứ ở lại nhà chú đây, dù sao nhà này cũng không thiếu một cái bát, một đôi đũa cho cháu."
Lạc lão phu nhân cũng nói, "Đúng vậy đó! Đứa nhỏ đáng thương, cháu cứ ở lại đây với chúng ta đi, thích ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu."
Tiêu Cửu Cửu cảm kích nhìn mấy người trong nhà, nghẹn giọng nói: "Cháu cám ơn bà nội! Cám ơn chú Lạc! Cám ơn mọi người trong nhà!"
Mỗi người ai cũng sẽ có thời điểm gặp phải khó khăn. Những lúc như thế này, nếu có người nào đó nói một tiếng giúp đỡ, chuyện này thực sự đã làm cho người ta thấy cảm kích và xúc động trước tình cảm ấm áp đó.
Sau này, bất kể bao nhiêu năm qua, Tiêu Cửu Cửu cũng vẫn luôn nhớ tới những người nhà họ Lạc, đã từng đối xử tốt với cô như thế nào, trong lòng cô cũng khắc sâu nhằm báo đáp lại ân tình.
Sau khi ăn xong bữa ăn sáng, Lạc lão tiên sinh đi đến phòng khám bệnh ở phía đối diện để giúp một tay.
Bạch Lan và Lạc Thần cùng đi đến trường học. Bạch Lan là giáo viên dạy ở trường Nhất Trung ở Tế thành, còn Lạc Thần, hiện tại đang là học sinh lớp mười của trường Nhất Trung ở Tế thành. Bởi vì trường Nhất Trung cách nhà ở của bọn họ hơi xa, cho nên sau khi Lạc Thần học đến bậc cao trung (*), Bạch Lan liền mua một xe nhỏ, giá khoảng chừng mười vạn đồng để khỏi phải đi bộ. Hai mẹ con luôn luôn đều cùng đi ra cửa, rồi lại cùng nhau về nhà.
(*) Bậc học cao trung ở Trung Quốc tương đương với bậc Trung học phổ thông ở Việt Nam