Editor: Mẹ Bầu
Đối với cảnh ngộ này của Lương Kinh Đào, hai người bọn họ đều cảm thấy có sự thương cảm sâu sắc. Nhưng đối với việc Lương Kinh Đào không biết thương tiếc thân thể của mình như vậy, thì lại cảm giác anh thật có chút không đủ bản lĩnh của người đàn ông!
Đối với một người có tính tình như Lâm Tật Phong mà nói, nếu như bản thân anh đã không bỏ được, thì tinh thần lại càng cần phải phấn chấn hơn. Cho dù là phải tranh giành, cũng phải đoạt lại bằng được người phụ nữ mà mình yêu thích. Cho dù là phải nhốt cô, cũng phải khóa chặt cô lại ở bên người mình. Lâm Tật Phong chính là điển hình của mẫu người thei chủ nghĩa nam quyền, không chiếm được trái tim của người phụ nữ, thì cũng phải lấy cho được thân thể của họ.
Lâm Tật Phong cảm thấy, nếu là một người đàn ông vĩ đại, thì việc cứ ở đó mà ôm bình rượu không thả, thật sự không phải là một anh hùng hảo hán! Đây đâu phải là sức mạnh gì chứ? Hiện tại thì tốt quá rồi, lại còn giày vò bản thân mình đến mức phải vào bệnh viện như thế. Mà cứ coi như là Lương Kinh Đào làm như vậy, người ta cũng không thấy, cũng chẳng có chút đau lòng thương cảm với anh, cũng sẽ chẳng tới thăm hỏi anh.
Đối với một người tính tình điềm đạm như Hòa Húc mà nói, nếu như anh là Lương Kinh Đào, thì anh sẽ để cho lý trí của mình tỉnh táo lại, tiếp đó từ từ tính toán. Anh sẽ không bao giờ làm cái chuyện xức muối vào trên vết thương của mình, cũng sẽ không bao giờ trốn ở góc phòng, tự mình gặm nhấm sự đau thương hay tự tàn phá sức khỏe bản thân mình như vậy.
Bất kể là Lâm Tật Phong hay là Hòa Húc, cả hai người bọn họ cũng sẽ không có một ai lựa chọn phương pháp hành hạ thân thể của mình như thế. Dù sao, di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn nếu như người không được khỏe mạnh, cái gì mà chuyện của cải, cái gì mà chuyện tình yêu, những cái này đều là mấy chuyện tán dóc ma quỷ mà thôi!
Thực tế cho hai người bọn họ một bài học quan trọng trên đường đời - chính là, đã nghĩ muốn cái gì, phải tranh thủ thực hiện!
Hồi lâu, Hòa Húc hỏi Lâm Tật Phong một tiếng, "Anh nghĩ xem, chúng ta có cần thiết phải gọi điện thoại cho Tiêu Cửu Cửu hay không? Để cho cô ấy tới thăm Đào tử một chút?"
Lâm Tật Phong nhớ tới gương mặt tuyệt mỹ, nhìn đầy vẻ trong trẻo lạnh lùng kia, khẽ hừ nhẹ một tiếng, "Chỉ sợ có đánh chết cô ấy cũng không chịu tới!"
Đang lúc chống lại ánh mắt tĩnh mịch khó dò của Hòa Húc, thì Lâm Tật Phong lại lập tức nói ra một câu, "Quên đi, để tôi thử gọi điện thoại cho cô ấy một chút xem sao!"
Điện thoại là đã sớm được lấy ra cầm trên tay, nhưng Lâm Tật Phong lại rất biết thân phận của mình, nào sợ trong lòng mình có ý tưởng, cho tới tận bây giờ diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn Lâm Tật Phong anh cũng chưa từng thử đi liên hệ với Tiêu Cửu Cửu lần nào.
Đây chính là cái cảm nhận của bọn họ, những người ở trong cái vòng tròn chết người này người đã giác ngộ ra! Người nào cũng có thể nghĩ đến cô, nhưng lại không thể đụng vào cô! Thực ra thì, trong lòng bọn họ đã hiểu rất rõ điều này.
Cô gái Tiêu Cửu Cửu này, quả thực đã sức thu hút đàn ông quá mức! Trước có Lương Kinh Đào, sau có Tiêu Cẩn Chi, ngang chừng còn có Chu Tiêu, Tần Tấn, Đông Phương Cảnh Mộ, Hứa Hằng Minh, cả một đám đàn ông kia luôn luôn hộ tống bên cạnh cô! Thử nói xem, một người bình thường khác, người nào dám có ý tưởng đối với Tiêu Cửu Cửu chứ?
Cũng chỉ có người giống như Lương Kinh Đào này cho dù biết rõ trong núi có hổ. Ấy vậy mà cậu nhóc ngốc nghếch kia lại có một ngày đã dám lên núi tìm hổ, lại còn dám động vào cô. Nhưng đến bây giờ, anh lại rơi vào một kết cục gì đây?
Lâm Tật Phong chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu khác thường, lấy điện thoại di động ra, nhấn một dãy số, cũng không biết là khi ấy tâm tư của anh đã suy nghĩ gì, mà anh lưu lại số điện thoại của Tiêu Cửu Cửu thành một mã số quan trọng, gọi nhanh. Do vậy chỉ cần nhấn một cái, số điện thoại của Tiêu Cửu Cửu liền hiện ra!
Lâm Tật Phong do dự một chút, sau đó, dùng sức nhấn phím gọi số điện thoại kia…
Điện thoại thông, trái tim Lâm Tật Phong cũng như bị treo lên theo.
Nhưng mãi vẫn không nghe thấy âm thanh trong trẻo lạnh lùng mà anh mong muốn được nghe kia vang lên, mà là một giọng nói xa lạ cứng ngắc vang lên, "Xin chào ngài! Hiện tại Tiêu tiểu thư không thể nghe điện thoại được, xin hỏi ngài là ai vậy? Ngài tìm Tiêu tiểu thư có chuyện gì không?"
Lâm Tật Phong sửng sốt một chút, bất giác khóe môi chợt cong lên, lộ ra một nụ cười trào phúng. Ôi chao, bây giờ Tiêu Cửu Cửu còn có cả chuyên gia nghe điện thoại để loại bỏ, chặn các cuộc gọi đến rồi.
Lâm Tật Phong ho nhẹ một tiếng, nói, "Xin chào cô, làm phiền cô nói với Tiêu tiểu thư một chút, tôi tên là Lâm Tật Phong, là bạn của Lương Kinh Đào. Lương Kinh Đào nhập viện rồi, hi vọng Tiêu tiểu thư có thể bớt chút thời gian tới bệnh viện một chuyến thăm anh ấy."
Đầu kia Lăng Mẫn lại hỏi, "Được rồi, tôi sẽ chuyển chi tiết lời nói của ngài tới Tiêu tiểu thư, ngài còn có những chuyện khác sao?"
Lâm Tật Phong lắc đầu một cái, "Không có, cám ơn, xin cô nhất định phải chuyển lời nói này tới cô ấy!"
Lăng Mẫn đáp một tiếng, "Vâng! Hẹn gặp lại!"
Nghe thấy đối phương đã cúp máy, Lâm Tật Phong liền thở ra một hơi thật dài.
Không nghe được giọng nói của Tiêu Cửu Cửu, lúc này Lâm Tật Phong chỉ cảm thấy khoảng cách giống như lại càng xa cách thêm, làm anh càng thêm buồn bực hơn.
Anh nhìn về phía Hòa Húc, cười khổ nói, "Cậu cũng đã nghe thấy rồi đấy, đến ngay cả điện thoại, hiện tại người ta cũng đã chuyển sang lựa chọn để chặn lại. Bộ dáng này cũng thật là lớn, xem ra cũng đã vượt qua một nhân vật lớn rồi."
Hòa Húc nhẹ nhàng cười một tiếng: "Nếu như cô ấy không bày một cái dáng vẻ như vậy, làm sao có thể cự tuyệt nổi những chuyện ong bướm kia phát sinh chứ?"
Lâm Tật Phong biết câu nói này của Hòa Húc còn ẩn chứa hàm ý khác nữa, liền trừng mắt lườm Hòa Húc một cái, hừ nhẹ nói "Được rồi! Đây là chuyện ân oán tình thù giữa hai người bọn họ. Tôi cũng nên ít dính vào thì hơn, cứ để cho chính hai người bọn họ tự giải quyết với nhau đi!"
Hòa Húc cười nhàn nhạt: "Anh nghĩ được như vậy là được rồi!"
Không biết qua bao lâu, rốt cục đợi cũng đến lúc cửa phòng cấp cứu mở ra.
Thấy bác sĩ chủ nhiệm Tôn Hoành Vĩ đi ra, Lâm Tật Phong và Hòa Húc lập tức nghênh đón, "Chủ nhiệm Tôn, cậu ấy thế nào rồi?"
Bác sĩ chủ nhiệm Tôn Hoành Vĩ bỏ chiếc khẩu trang ra, vẻ mặt nghiêm túc nói, "Bệnh nhân bị xuất huyết máu do bị thủng dạ dày. Chúng tôi đã tiến hành mổ để vá lại vết thủng ở dạ dày cho bệnh nhân, nhưng bệnh nhân phải nằm viện để theo dõi. Mấy người mau đi làm thủ tục nhập viện đi!"
Lâm Tật Phong nhận lấy hồ sơ nhập viện, nói với chủ nhiệm Tôn nói một tiếng, " Chủ nhiệm Tôn, mọi người đã vất vả rồi!"
Chủ nhiệm Tôn thở dài một tiếng, "Đừng có tưởng rằng, đám thanh niên các cậu cậy mình tuổi còn trẻ, cho nên không cần phải yêu quý, giữ gìn thân thể nhé! Hiện tại mà không chú ý bảo dưỡng, khi già rồi có thể sẽ phải gánh chịu đấy! Ai dà! Nhìn các cậu xem, uống rượu đến mức để cho dạ dày bị thủng ra như vậy… thật sự cũng không biết quý trọng bản thân mình..."
Chủ nhiệm Tôn vừa cằn nhằn, vừa đi về phía phòng làm việc. Suốt mấy giờ thực hiện phẫu thuật, cũng đã làm cho ông bị mệt muốn chết rồi.
Sau khi Lâm Tật Phong và Hòa Húc sắp xếp cho Lương Kinh Đào vào nằm trong một phòng bệnh cao cấp xong xuôi, thì lúc này trời cũng đã sắp sáng rồi!
Lâm Tật Phong ngáp dài một cái, Hòa Húc thấy hai mắt Lâm Tật Phong đầy tơ máu, nhàn nhạt nói, "Cậu mau chóng gọi điện thoại thông báo cho người nhà của Đào tử tới đây đi! Đào tử được người nhà bọn họ chăm sóc, chung quy sẽ tốt hơn chúng ta một chút."
Lâm Tật Phong đã sớm muốn gọi điện thoại rồi. Lúc trước chỉ vì chưa có kết quả chẩn đoán chính xác, nhưng hiện tại người cũng đã đi ra khỏi phòng cấp cứu rồi, cũng nên thông báo cho người nhà của cậu ta một tiếng.
Sau khi điện thoại được gọi đến, Lương tiên sinh và Lương phu nhân chỉ không tới nửa giờ đã chạy tới Tổng quân y viện.
Lương phu nhân nhìn con trai của mình đang nằm ở trên giường, râu ria lởm chởm, không kiềm chế được mà khóc lên: "Tiểu Đào, đã có chuyện gì xảy ra với con vậy? Con đã làm chuyện gì náo loạn mà phải vào bệnh viện thế này?"
Một thời gian trước, chỉ vì cứu con yêu nữ kia mà con trai bà đã bị trúng thương do đạn bắn. Mà cách đây mới được bao lâu cơ chứ, hiện tại lại phải vào nằm viện thế này. Tại sao số mệnh Đào nhi nhà bà năm nay lại đen đủi như vậy chứ!