Editor: Mẹ Bầu
Tiêu Cửu Cửu gánh chịu toàn bộ những ánh mắt khác thường của mọi người trong toàn trường, đi tới bên dưới tòa nhà giảng đường.
Nơi này đang tụ tập nhất nhóm nam nam nữ nữ, từng người một, trong tay đều xách theo một bọc lớn đựng thứ gì đó, tựa như là đang chờ Tiêu Cửu Cửu đến.
Có người vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đã tới, lập tức kêu to lên một tiếng, "Hồ ly tinh đã tới! Mọi người mau cầm đồ đập chết cô ta đi!"
Cả bọn không nói một lời phân bua giải thích gì hết, từng người một tất cả cùng hét lên thật tô, "Đập chết cô ta đi!"
"Đập chết cái đồ đàn bà không biết xấu hổ kia đi!"
"Đập chết cái loại người bỉ ổi đã làm ô uế danh tiếng của trường học của chúng ta đi!"
Bọn họ cầm tất cả những lúc trước đã xách đến trường, chuối tiêu đã thối rữa, trứng gà lẫn tất cả đồ bỏ đi, liền thẳng tay mạnh mẽ ném lên trên người Tiêu Cửu Cửu thay cho lời chào hỏi cô.
Chỉ một lúc sau, toàn thân Tiêu Cửu Cửu đã dính đầy dịch trứng gà nhầy nhụa, vương đầy những lá rau thối và chuối tiêu hỏng.
Nhưng Cửu Cửu cứ đứng ở nơi đó như vậy, dáng vẻ thanh quý ngạo nghễ, không trốn không né, không tránh không vứt bỏ, cứ như thế, cô giương đôi mắt lạnh lùng, nhìn những người đang ở bốn phía xung quanh, dùng giọng nói trong trẻo lạnh lùng, lại phảng phất tựa như có thể xuyên thấu lòng người, nói rành rọt từng chữ từng câu làm người nghe nhớ đời: "Người đời phỉ báng tôi, lấn át tôi, đánh tôi, mắng chửi tôi, lừa gạt tôi, tôi đây đã làm những gì để phải chịu như vậy? Phật viết: Chỉ cần để ý xem anh ta đã làm gì, bằng anh ta, xa anh ta, kính anh ta, chớ nên để ý đến anh ta. Đợi đến mấy năm nữa, người hãy nhìn lại anh ta!"
Lúc này Cửu Cửu, cho dù toàn thân của cô đang vương đầy những thứ bẩn thỉu, nhơ nhuốc, nhưng cả người cô lại lộ ra một thứ ánh sáng lộng lẫy kiên định và thần thánh, giống như Thánh nữ được đặt trong trong điện của thánh Phật, thần thánh lẫm liệt mà không một người nào dám xâm phạm.
Khí thế của cô, sự kiên định của cô, sự ngạo nghễ của cô, sự bình tĩnh của cô, sự cứng rắn của cô, tất cả đã làm cho mọi người, cũng không tự chủ được mà tất cả mọi động tác trong tay đều dừng lại.
Dung nhan của cô lúc này trong suốt động lòng người, như tiên, như Phật.
Cô nhìn những thứ bẩn thỉu bỏ đi và trứng gà đã ném lên người mình, ngược lại chỉ nhẹ nhàng cười. Tiếng cười trong trẻo lạnh lùng tiếp tục vang lên, "Đại học B tiếng tăm cực kỳ lừng lẫy, những người đã tốt nghiệp tại Đại học B này đều nổi tiếng là người có đầu óc thông minh. Có câu nói, lời đồn phải dừng lại ở trước những người thông minh. Tôi không hiểu vì sao, chỉ dựa vào vài tấm hình cùng một đoạn băng hình video không biết thiệt giả thế nào, vậy mà cũng đã có thể dễ dàng phá hủy hoàn toàn hết lý trí lẫn năng lực suy nghĩ của các người. Các người có bao giờ nghĩ rằng, có lẽ, cái đoạn băng video là do một người nào đó ở không bình thường làm ra, hay có lẽ, đây chỉ là đoạn video giả không? Các người có nghĩ tôi đây chính là bị người hãm hại, còn nữa chính các người đã bị người ta lợi dụng sai khiến không? Các người đã từng nghĩ tới những chuyện như thế này không?"
Không ít người bị Tiêu Cửu Cửu nói cho đỏ mặt, lặng lẽ lui xuống.
Cuối cùng, Tiêu Cửu Cửu lạnh lùng đưa mắt quét qua đám người kia một cái, đúng lúc cô nhìn đến những người đó thì nhìn thấy Tư Tiểu Nghi đang đứng phía sau, đáy mắt cô thoáng qua một chút trào phúng.
Các người cũng chỉ có cái chiêu cũ nát này thôi sao? Cho rằng bằng cái này có thể đánh đánh ngã nổi tôi sao? Nằm mơ!
Lúc này, nghe thấy tiếng ồn ào Trương Dương và La Manh cùng chạy ra. Vừa thấy Tiêu Cửu Cửu bị người khác ức hiếp thành như vậy, các cô lập tức vọt tới trước mặt Tiêu Cửu Cửu, dang tay ra bảo vệ cho Tiêu Cửu Cửu.
Là người luôn luôn khéo léo, nhưng La Manh mắt đỏ ngầu giận dữ hét rống lên đối với những những người đang đứng đó: "Các người có còn phải là người nữa hay không? Tại sao lại có thể dùng cái thủ đoạn hạ lưu như vậy để mà đối phó với một nữ sinh như vậy? Các người không cảm thấy, các người hành động như vậy thật sự đã có lỗi lớn đối với danh dự của Đại học B hay sao?"
Vẻ mặt của Trương Dương cũng đầy tức giận nhìn đám người kia, "Các người thì hay rồi, ngay cả chuyện về đoạn băng video kia đã xảy ra như thế nào cũng còn chưa biết rõ, nhất định đây là lỗi của Cửu Cửu sao? Cửu Cửu của chúng ta là hạng người thế nào? Các người có biết không? Thành tích học tập của cô ấy cho tới bây giờ đều đứng thứ nhất, không có thứ hai. Hơn nữa dáng dấp của cô ấy thực sự khuynh thành, thiên phú của cô ấy cũng thật tuyệt vời. Tương lai tiền đồ của cô ấy, cũng có thể đoán được sẽ tốt đẹp và sáng sủa biết bao! Cô ấy cần phải chặn lại những lời phỉ báng của các người thì mới đi lên được vị trí đó hay sao? Tất cả các người, tại sao không ai dùng đầu óc để suy nghĩ một chút xem, chuyện này là do có người đang muốn hãm hại cô ấy. Người đó đang ghen tỵ với cô ấy, người đó đang muốn phá hủy cô ấy, mà các người, chính một lũ các người ở đây, chính là đồng lõa! Đồng lõa! Đồng lõa!"
Trương Dương mắng đến câu cuối cùng, thế nào mà quá giận đến nỗi rơi lệ.
Cô dùng sức quệt mạnh những giọt lệ trên mặt, đau lòng phẩy đi những thứ bẩn thỉu dính ở trên người Cửu Cửu, giọng nói, "Cửu Cửu, chúng ta đi thôi!"
Trở lại ký túc xá, đóng cửa lại, Trương Dương và La Manh liền ôm lấy Cửu Cửu, òa lên khóc lớn.
Tiêu Cửu Cửu nguyên bản vốn không muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy các bạn đã đau lòng vì mình như vậy, cũng cảm động đến rơi nước mắt theo, tuy trong miệng cô vẫn không ngừng an ủi ngược lại các bạn, "Dương Dương, Tiểu Manh, các cậu đừng như vậy, tớ không sao mà! Thật sự là không sao đâu! Nếu thực sự tớ có chuyện như vậy, chẳng phải là sẽ vừa đúng với ý nguyện của bọn họ hay sao? Làm sao tớ lại có thể ngu như vậy chứ, bọn họ không muốn tớ được sống yên, tớ lại càng phải sống thật tốt hơn nữa! Các cậu nói xem, có đúng như vậy hay không?"
Trương Dương đau lòng nhìn Tiêu Cửu Cửu, vừa khóc vừa cười nói, "Tiêu Cửu Cửu, cậu đó, cái đồ ngu ngốc này! Nói rất hay, nói đúng lắm, chúng ta cần phải sống cho thật tốt hơn nữa, càng phải sáng rực rỡ hơn nữa, để cho những loại người đê tiện mắt chó kia phải sợ mới phải."
La Manh cũng gật đầu liên tục, "Không sai! Cửu Cửu, chúng tớ sẽ vẫn luôn đứng ở phía sau lưng cậu, ủng hộ cậu! Cậu là người giỏi nhất! Tiêu Cửu Cửu là giỏi nhất!"
Nhìn gương mặt đầy sự chân thành của hai người bạn tốt, Tiêu Cửu Cửu cũng cười nói, "Đúng vậy, Tiêu Cửu Cửu tớ đây chính là người giỏi nhất!"
Vào lúc Lương Kinh Đào biết được tin tức Tiêu Cửu Cửu bị người khác ném đồ bỏ đi lên người, rồi nghe thấy đồng nghiệp của mình cho rằng anh đã phải chịu sự bất công, đã bị Tiêu Cửu Cửu làm cho tổn thương. Lương Kinh Đào nhìn thấy đồng nghiệp của mình đang nói có chút hả hê rằng, Tiêu Cửu Cửu đã bị trừng phạt đúng tội, thì chính Lương Kinh Đào cũng ngây hết cả người.
Đợi đến lúc Lương Kinh Đào phản ứng kịp, anh ta không chút nghĩ ngợi, nhấc chân lên, sau đó phóng tới bên dưới khu ký túc xá của Tiêu Cửu Cửu.
Mặc dù thời điểm Lương Kinh Đào nhìn thấy đoạn video này, thì anh cũng đã bị sự oán hận lẫn tức giận xông làm cho đầu óc choáng váng. Trong cơn tức giận anh ta đã cho phát đoạn video kia ra, cũng như đã lựa chọn hủy bỏ hôn lễ cùng với Cửu Cửu.
Nhưng mà, có chuyện anh lại chưa từng nghĩ tới, dư âm của câu chuyện này lại to lớn như vậy, đã mang lại cho Tiêu Cửu Cửu phải chịu sự tổn thương lớn như vậy trái tim của anh, lại vừa đau nhức vừa xót xa.