Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 83




Editor: Mẹ Bầu

Trong sự mong đợi của mọi người tân khách, cùng với sự ngượng ngùng của cô dâu, mọi người nghe thấy chú rể nói ra một câu lạnh như băng: "Tôi không đồng ý!"

Nghe thấy một tiếng "Tôi không đồng ý!" kia, tất cả mọi người đều giống như bị quả trứng gà làm cho bị nghẹn họng, miệng há to, không thể tin được, chỉ sợ rằng là mình đã nghe nhầm rồi.

Nhưng một khắc sau,   trên màn hình lớn của hội trường hôn lễ, hiện ra hình ảnh cô dâu đang cùng một người đàn ông khỏa thân dây dưa ở chung một chỗ.

Băng hình này phải được một người nào đó có kỹ thuật quay và dựng hình vô cùng tinh xảo. Người đàn ông kia chỉ có thể nhìn thấy được một bóng lưng cường tráng, nhưng gương mặt của cô gái lại cực kỳ cực kỳ rõ nét và chính xác.

Mọi người nhìn thấy vậy, nhất tề đều xôn xao. Trong nháy mắt toàn bộ ánh mắt khinh bỉ và khinh thường của mọi người đều dồn lên  trên người Tiêu Cửu Cửu. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Thậm chí có người còn có chút mong đợi sớm được nhìn thấy một màn này, bắt đầu tiến hành công kích đối với nhân thân của Tiêu Cửu Cửu.

"Vẫn nghe nói cô gái này là hồ ly tinh chuyển thế, lúc trước tôi còn chưa tin, nhưng không nghĩ tới, quả nhiên một đôi cánh tay ngọc lại trở thành một món hàng cho vạn người gối, khó trách Lương Đại thiếu gia không muốn cưới cô ta."

"Còn không phải sao! Ban đầu thì quyến rũ Tiêu gia đại thiếu gia để bao nuôi cô ta, hôm nay đã thành tàn hoa bại liễu, lại còn muốn được gả cho Lương đại thiếu. Cô gái ỷ vào bản thân được có chút thùy mị, nhưng khẩu vị lại tương đối to đấy chứ!"

"Ha ha, cô ta thật sự cho là mình có thể từ quạ đen biến thành Phượng Hoàng hay sao! Tôi nhổ vào! Quạ đen vĩnh viễn cũng chỉ là quạ đen, cho dù cô ta có dính một chút màu sắc của Phượng Hoàng, thì cô ta  vẫn chỉ là một con quạ..."

"Cho nên mới nói, con người thì vẫn phải chấp nhận số mệnh của mình. Nếu không chịu nhận kết quả của số mệnh của mình, đó chính là tự mình chuốc lấy cực khổ..."

Có bao nhiêu câu châm chọc bấy nhiêu câu đều lọt vào tai.

Tiêu Cửu Cửu trong tư cách là cô dâu,  lại cứ đứng thẫn thờ nhìn một màn này, bên tai cô vang vang từng tiếng công kích của người khác đối với mình. Cô cũng không tranh luận, cũng không biện minh cho mình, mặc kệ cho mọi người thi nhau làm tổn thương mình, cứ thế nhìn mình thân bại danh liệt.

Khi tham gia cái trò chơi này, cô đã sớm biết trước được kết quả rồi, chẳng qua là, cô có chút không cam lòng mà thôi.

Lương Kinh Đào, anh vậy mà lại có thể thật sự nhẫn tâm khi đối xử với cô như thế sao?

Nhưng vì sao,cho dù đã biết rất rõ ràng sẽ có kết quả như thế, nhưng tại sao lúc này trái tim của cô… lại cảm thấy đau như vậy chứ?

Việc đã đến nước này, rốt cuộc Tiêu Cửu Cửu đã nhận rõ một sự thật, Lương Kinh Đào vẫn chính là Lương Kinh Đào, anh ta vĩnh viễn cũng không thể nào là Phượng Thần, một người luôn cưng chiều cô, yêu cô đến tận xương tủy, người đàn ông không bao giờ đành lòng làm tổn thương cô dù chỉ là một chút xíu.

Được rồi! Lương Kinh Đào, tôi đã thua! Tôi đã thua anh triệt triệt để để rồi!

Tôi từng nói với anh, anh làm cho tôi đau một, nếu vậy, tôi sẽ khiến anh phải chịu đau đớn hơn trăm lần nghìn lần.

Anh cứ chờ xem!

Tiêu Cửu Cửu từ từ, từ từ, động tác giống như là một tín đồ vô cùng thành kính, ưu nhã nhẹ nhàng tháo chiếc khăn voan màu trắng đang đội ở trên đầu xuống, sau đó dứt khoát ném thẳng xuống dưới mặt đất. Lúc này cô mới nghiêng mắt, nhìn về phía người đàn ông vẫn đang đứng ở bên cạnh cô, vẻ mặt vô cùng thống khổ.

Cô chớp chớp đôi mắt, nơi đáy mắt đã ươn ướt, nhìn người đàn ông  quá giống Phượng Thần kia, người có thể dễ dàng làm cho trái tim của cô lay động giống như sóng sinh ra trên mặt hồ, hướng về phía anh ta cười nói: "Lương Kinh Đào, nếu như anh muốn giúp chị anh báo thù rửa hận, vậy tôi chúc mừng anh! Anh đã thành công!"

Nói xong, cô tao nhã xốc làn váy lên, kiêu ngạo hất cao khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, sống lưng của cô thẳng đứng và kiêu hãnh, bỏ qua ánh mắt lẫn nụ cười của mọi tân khách, từng bước từng bước đi về phía cửa ra vào.

Nơi đó… Không chỉ có Tiêu Cẩn Chi đang chờ cô, còn có Đông Phương Cảnh Mộ, Tần Tấn, Hứa Hằng Minh và Chu Tiêu, cô còn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, lẽ ra người đó hiện giờ phải ở nước ngoài để đua xe, Lôi Đình.

Còn có, người chị Đông Phương Cảnh Nhiêu của cô, còn có, Trương Dương và La Manh, những người bạn mới của cô, cho dù thời gian cô quen họ không phải là quá lâu, nhưng tình cảm cũng đã giống như chị em.

Tất cả bọn họ đều ở đây! Thật tốt! Họ đều ở nơi này! Cô không phải chỉ có cô đơn một mình!

Tư thế kiêu hãnh không chút sợ sệt kia của Tiêu Cửu Cửu, đã làm cho tất cả những kẻ muốn nhìn thấy cô khóc rống, muốn nhìn thấy cô trở thành trò cười cho mọi người, tất cả đều phải ngậm miệng lại.

Bọn họ không thể không thừa nhận, lúc này so với những ngày thường, Tiêu Cửu Cửu lại càng xinh đẹp hơn, càng động lòng người hơn, và càng… làm cho người ta đau lòng hơn!

Cô thực sự đang bi thương, sự bi thương này xuyên qua cơ thể cô  và phát ra ngoài.

Nhưng đồng thời cô lại đã nói cho mọi người biết, cô, Tiêu Cửu Cửu này vẫn có thể đứng lên. Cô, Tiêu Cửu Cửu vẫn sẽ sống tốt, còn như Lương Kinh Đào, anh ta không lập gia đình với cô, tuyệt đối đó là sự tổn thất của anh, chứ không phải là sự tổn thất của cô!

Lương Kinh Đào cứ như vậy nhìn theo Tiêu Cửu Cửu từng bước, từng bước đi về phía cửa, giống như là nhìn cô đã từng chút, từng chút, từ tách ra khỏi thân thể của anh, giống như là đang nhìn cô từ từ đi ra khỏi cuộc sống của anh.

Cô và anh, đã không còn quan hệ gì nữa.

Nghĩ đến khả năng này, Lương Kinh Đào cũng cảm giác thấy nơi trái tim của anh ta, giống như là bị một luồng sức mạnh bên ngoài đè ép xuống thật nặng nề, siết chặt vò nhéo trái tim anh ta thành một đoàn.

Những nỗi oán hờn cùng thù hận, dần dần đã cách xa, chỉ còn lại nỗi đau đớn đến vô biên, đau đến tận cùng đau, đang từ từ bao phủ khắp cả người anh ta.

Lương Kinh Đào rất muốn chạy lên phía trước để kéo Tiêu Cửu Cửu trở lại, rất muốn được ôm cô thật chặc vào trong ngực của mình, rất muốn nói cho cô biết, anh không thèm để ý đến mọi chuyện, chỉ cần cô chịu giải thích, chỉ cần cô chịu nói một câu cô yêu anh, như vậy anh sẽ cho cô một cơ hội, anh sẽ có thể lựa chọn không ngại ngần.

Nhưng mà, lời đã ra khỏi miệng, và đã tạo thành sự tổn thương.

Mà cô, ngay cả một câu giải thích cô cũng không chịu nói ra, cứ như vậy ngạo nghễ xoay người rời đi.

Nếu như Tiêu Cửu Cửu đã quyết tuyệt như thế, vậy anh làm sao có thể cứu vãn nổi tình hình được nữa đây?

Cửu Cửu, Cửu Cửu, tại sao? Anh đã chân tâm thật lòng nguyện ý cưới em làm vợ, nhưng vì sao chứ? Em đã cùng với anh rồi, vậy tại sao em lại còn muốn ở chung một chỗ, lăn lộn cùng người đàn ông khác? Em thử nói xem, trước hình ảnh như vậy làm sao anh có thể chịu nổi được đây? Làm sao mà anh có thể chịu nổi được chứ?

Tiêu Cẩn Chi đau lòng nhìn Tiêu Cửu Cửu đang đi tới về phía anh, nhìn cô quả thực đúng như anh đã dự đoán, cô bày ra một tư thế đầy kiêu hãnh, giống như một Nữ Vương, từng bước, từng bước đi về phía anh.

Tiêu Cẩn Chi cười cực kỳ vui mừng, Tiêu Cửu Cửu là bảo bối của anh, bất luận kẻ nào cũng không thể nhúng chàm cô được!

Nhưng mà, rốt cuộc anh đã mắc nợ đối với Cửu Cửu rồi.

Anh vốn là không muốn dùng loại thủ đoạn đen tối này, để tuyên bố cho thiên hạ biết rằng, Tiêu Cửu Cửu chỉ có thể là người phụ nữ của  Tiêu Cẩn Chi anh mà thôi! Nhưng mà, nếu như anh không nhẫn tâm làm như vậy, có thể Lương Kinh Đào sẽ thật sự vì sự mê hoặc của Cửu Cửu, vì say mê đắm đuối Cửu Cửu, hắn ta sẽ liều lĩnh bất chấp tất cả để cưới cô.