Bảo tàng Ngọc Sơn, lấy tư thái đặc biệt của mình nghênh đón khách quý bốn phương, vẫn khiêm tốn và quý khí, huy hoàng thịnh thế như nó vốn có.
Trong khu vực cấm địa trên lầu bốn, tại căn phòng Tổng giám đốc rộng rãi sáng ngời, có bốn người đàn ông anh tuấn đang ngồi, nhưng cứ chốc lát lại liếc mắt nhìn ra ngoài, như đang sốt ruột chờ đợi người nào đó.
Khi Tiêu Cửu Cửu gọi cho Đông Phương Cảnh Mộ và Hứa Hằng Minh cũng không nhắc tới chuyện mình sẽ kết hôn với Lương Kinh Đào, lúc đến đây mới nghe được Tần Tấn nói đến, không khỏi sốc nặng, chỉ muốn lập tức gặp người nào đó để hỏi cho ra nhẽ.
Chỉ có phản ứng của Hứa Hằng Minh xem ra vẫn khá tốt.
Mặc dù rất thích Cửu Cửu, nhưng anh đã xác định ngay từ đầu rằng chỉ lặng lẽ bảo hộ trông chừng, đến lúc cô cần mới xuất hiện mà thôi, cho nên, bản thân vẫn luôn dự liệu được có một ngày cuối cùng người con gái ấy sẽ kết hôn.
Nhưng Hứa Hằng Minh vẫn luôn cho rằng, đối tượng kết hôn của Tiêu Cửu Cửu nếu không phải Tiêu Cẩn Chi, thì cũng chỉ sẽ là một trong bốn người bọn họ.
Nhưng anh chưa từng bao giờ nghĩ đến, Tiêu Cửu Cửu sẽ kết hôn cùng với đứa con trai Lương Kinh Đào của nhà họ Lương kia, tin tức này, thật sự khiến anh quá bất ngờ!
Lúc Hứa Hằng Minh nghe Tần Tấn nói đến tin tức này phản ứng đầu tiên cũng giống như những người kia, đều cho rằng Tiêu Cửu Cửu vì muốn báo thù cho Phượng Thần nên mới có thể bị ma quỷ ám ảnh làm ra quyết định ngây ngốc đến mức này.
Chờ Cửu Cửu tới đây, không biết mình nên khuyên cô như thế nào cho phải.
Còn Đông Phương Cảnh Mộ thì sao? Có lẽ còn đau lòng hơn anh nhiều.
Bởi vì Đông Phương Cảnh Mộ luôn đối đãi với Cửu Cửu như cô vợ nhỏ nhà mình, anh ta luôn mong đợi, có thể có một ngày người con gái này sẽ gả cho mình, để anh có thể quý trọng yêu thương che chở cho cô cả đời.
Còn bản thân anh thì sao? Nếu có thể có được người con gái này ở bên cạnh mình thì cả đời đều sẽ cảm thấy hạnh phúc vui vẻ .
Nhưng bởi vì còn có một Tiêu Cẩn Chi ở đó, chẳng khác nào một ngọn núi lớn ngăn ở trước mặt, vì thế dù anh có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể nhận mệnh, anh có thể tranh với bất kì ai duy chỉ có, chỉ có Tiêu Cẩn Chi, là không thắng nổi.
Đây không phải là cam chịu yếu thế, mà là những năm gần đây bản thân anh đã nhìn rõ được một sự thật.
Chính vì vậy, Đông Phương Cảnh Mộ mới tuyệt đối không ngờ rằng, Tiêu Cửu Cửu lại đột nhiên tuyên bố tin tức kết hôn kinh người như vậy, thế mà lại muốn gả cho Lương Kinh Đào!
Cô ấy điên rồi sao? Cửu Cửu, lại làm cái việc ngốc nghếch gì thế không biết! Người con gái này cố ý khiến cho người ta khổ sở đúng không?
Mặc kệ như thế nào, Tiêu Cửu Cửu, anh tuyệt đối sẽ không để cho em gả cho Lương Kinh Đào đấy!
Nếu như em không gả cho Cẩn Chi, vậy thì gả cho anh! Anh sẽ cưới em! Dù em có muốn làm gì, nghĩ đến cái gì, Đông Phương Cảnh Mộ anh nhất định sẽ làm cho em!
Chờ cả ngày vẫn không thấy người đến, Đông Phương Cảnh Mộ lại liếc đồng hồ đeo tay một cái, dáng vẻ nóng nảy tự lẩm bẩm: "Tiêu tử đi đón người kiểu gì mà lại lâu như vậy?"
Tần Tấn nhàn nhạt cười, đáp: "Cũng sắp đến rồi! Cậu cứ ngồi xuống đi, đừng có mà nhấp nha nhấp nhỏm mãi thế!".
Trừ Tiêu Cẩn Chi vẫn âm trầm không cảm xúc ra, thì trên gương mặt tuấn tú của mấy người ngồi kia đều ít đều mang vẻ lo lắng lẫn sốt ruột.
Khi bọn họ lòng như lửa đốt chờ đợi, thì cửa rốt cuộc cũng bị đẩy ra.
Cô gái mà bọn họ tâm tâm niệm niệm, đứng bên cạnh Chu Tiêu, nở nụ cười quen thuộc lại ấm áp.
Tiêu Cửu Cửu cũng đã một thời gian không nhìn thấy bọn họ rồi, lần trước tụ hội, hình như là trước khi cô vào học? Hôm nay gặp lại lòng đột nhiên cảm giác đặc biệt ấm áp.
Sau đó lại liếc mắt sang phía người đàn ông lạnh lùng nào đó, bắt gặp ánh mắt sắc bén như chim ưng kia, trái tim nhỏ lại "Lộp bộp" nhảy lên, nhẹ nhàng gọi "Anh Cẩn".
Sau đó liền nhanh chóng di dời tầm mắt, vừa cười vừa nhìn về phía Tần Tấn, Hứa Hằng Minh và Đông Phương Cảnh mộ, lần lượt thân mật kêu: "Anh Tấn, anh Minh, anh Mộ......"
Tần Tấn vẫy vẫy tay nói: "Cửu Cửu, tới đây ngồi bên này!"
Tiêu Cửu Cửu nghe lời đi đến ngồi xuống cạnh Tần Tấn, tự nhiên tựa đầu lên trên vai của anh, yếu ớt than một tiếng: "Mệt quá à!"
Ở trước mặt những người đàn ông, cô hoàn toàn gỡ bỏ ngụy trang, vô cùng tự nhiên tự tại.
Bình thường cô vẫn luôn cảm thán, nếu không phải lớn lên, thì thật tốt biết bao!
Nếu như không lớn lên, thì cô vẫn sẽ là một cô gái nhỏ được bọn họ dụng tâm sủng ái, cũng chưa có những thứ thị phi kia, thêm mắm dặm muối, chỉ có vui vẻ và hạnh phúc mà thôi!
Chỉ tiếc, thời gian chẳng dừng lại vì ai, thời niên thiếu vui vẻ đã trôi qua mất rồi, lưu lại, cũng là những năm tháng khắc hoa tận sâu trong ký ức.
Những dấu vết của năm tháng, khắc ghi sự phát triển, viết lên cuộc đời của mỗi con người!
Ai cũng không thể trốn tránh, chỉ có thể đi về phía trước.
Chạy ở trên con đường đời này, Tiêu Cửu Cửu chỉ có thể âm thầm hô hào một câu: phấn khởi lên! Tiêu Cửu Cửu!
Thấy Tiêu Cửu Cửu đã ngồi xuống, Chu Tiêu liền quay sang kêu la với mấy người anh em của mình: "Các anh mau khuyên cô nhóc đáng chết này đi, đúng là muốn ăn đòn mà, tôi nói khô hết cả miệng rồi mà vẫn không chịu nghe! Thật tức chết mất!"
Chu Tiêu vừa dứt lời liền thấy Tiêu Cửu Cửu vẫn còn cười, vừa trừng mắt, vừa bất đắc dĩ khiển trách: "Còn cười, em nghĩ cứ cười là sẽ hết chuyện sao! Mấy anh à, hôm nay phải tẩy não cho cô nhóc này mới được, sao có thể hồ đồ đến mức này!"
Nhưng, nói hơn nửa ngày mà hoàn toàn chẳng có ai hưởng ứng.
Chu Tiêu buồn bực nhìn bọn họ: "Các anh cũng không gấp gáp sao?"
Tần Tấn lắc lắc ngón tay: "Không! Tất cả chỉ đang đợi Tiểu Cửu giải thích thôi! Tôi tin cô ấy làm như vậy, nhất định là có lý do! Có đúng không Cửu Cửu....."
Mấy đôi đầy nghi ngờ xen lẫn khó hiểu đồng loạt thẳng tắp chiếu lên người Tiêu Cửu Cửu, yên lặng chờ cô giải thích.
Những người đàn ông đang ngồi đây chẳng có ai tin cô lại vô duyên vô cớ gả cho Lương Kinh Đào cả, theo bọn họ nghĩ, Cửu Cửu là một người con gái thông tuệ, cơ trí, sao có thể không hiểu được việc ở cạnh Lương Kinh Dào sẽ có ý nghĩa gì?
Vậy thì nguyên nhân nào để cô đáp ứng chuyện kết hôn vô lý này? Thật sự chỉ là bởi vì hắn ta có vài phần tương tự Phượng Thần thôi sao?
Tiêu Cửu Cửu nhìn bọn họ, bất đắc dĩ cười: "Các anh nhìn đủ chưa? Đây là một quyết định nghiêm túc của em. Nếu như, anh ấy không có mưu mô gì với em thì xem như em đã đánh cuộc thắng, sẽ thật sự gả cho anh ấy. Còn nếu như, anh ấy thật sự có tính toán, như vậy, đám cưới này còn tiếp tục được nữa hay sao! Chẳng lẽ các anh không cảm thấy, chuyện nhà họ Lương đáp ứng mối hôn sự này vốn rất quỷ dị sao? Chẳng lẽ chuyện này không có ý nghĩa gì? Em không tin! Cho nên mới muốn đánh cuộc một lần!".
Đông Phương Cảnh mộ nhíu nhíu mày: "Cửu Cửu, em hoàn toàn không cần thiết phải làm như vậy, những người kia không nhảy nhót được bao lâu đâu, cần gì phải đặt cược vào Lương Kinh Đào làm gì? Chẳng lẽ, em thật yêu hắn ta?"
Lương Kinh Đào quá giống Phượng Thần, chính là cái gai trong lòng mấy người bọn họ.
Đôi mắt Tiêu Cửu Cửu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: "Không! Em chỉ muốn cho anh ta sáng mắt ra, nếu như đã dám tính toán vậy thì phải chịu được hậu quả của việc đó."
Tiêu Cẩn Chi ở một bên hừ lạnh một tiếng: "Xem như vẫn còn có chút đầu óc! Không ngốc đến mức hết thuốc chữa!"
Nhưng sâu trong đáy mắt của anh vẫn nổi lên một cơn bão táp, cô bé ngốc này, lại vẫn còn nuôi 50% hy vọng sẽ thành công?
Tốt! Vậy anh sẽ lập tức bóp chết nốt năm mươi phần trăm hy vọng này, để xem cô thắng bằng cách nào?
Hừ ~ Lương Kinh Đào, mày muốn nhúng chàm người phụ nữ của tao sao, nằm mơ đi!