Editor: Mẹ Bầu
Đợi đúng một tuần, sau khi trở lại tới trường học, Lương Kinh Đào nói cho Tiêu Cửu Cửu, nhà họ Lương đã đồng ý chuyện hôn nhân của hai người bọn họ. Chỉ có điều, khả năng là số lượng tân khách được mời đến dự buổi hôn lễ đó sẽ không có quá nhiều, vì hôn lễ chỉ tổ chức khiêm tốn. Lúc này khi nghe Lương Kinh Đào đề nghị Tiêu Cửu Cửu hãy lựa chọn một ngày thật tốt, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn để hai người chuẩn bị cử hành hôn lễ, thì Tiêu Cửu Cửu quả thực không thể tin được vào lỗ tai của mình.
Theo như lẽ thường mà nói, cô và nhà họ Lương là kẻ thù của nhau. Lương Kinh Đào muốn kết hôn với cô, lẽ ra bất kể thế nào nhà họ Lương cũng sẽ phải sử dụng đủ mọi thủ đoạn để ngăn cản cô gả cho Lương Kinh Đào mới đúng! Nhưng tại sao nhà họ Lương kia lại có thể dễ dàng chấp nhận chuyện Lương Kinh Đào cầu xin muốn được kết hôn với cô như vậy?
Trong chuyện này như có điều gì không đúng lắm, câu chuyện diễn biến khác thường như vậy, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn chắc chắn phải có điều gì đó ẩn giấu bên trong!
Xem ra, trong chuyện này nhất định người nhà họ Lương đã có âm mưu gì đó! Bằng không, ở dưới tình huống bình thường, việc hôn sự này chắc chắn sẽ bị cấm chỉ, chứ không bao giờ có thể được thuận lợi cử hành như vậy.
Được rồi! Nhà họ Lương các người muốn chơi trò đùa giỡn, vậy Tiêu Cửu Cửu tôi đây liền theo cuộc chơi này tới cuối cùng!
Trong chớp mắt, lại một tuần nữa trôi qua.
Thứ sáu sau khi tan lớp, Tiêu Cửu Cửu cùng Trương Dương và La Manh hẹn với nhau sẽ đi ra ngoài ăn cơm. Kết quả, vừa mới đi xuống thang lầu khu giảng đường một chút, đã nhìn thấy Lương Kinh Đào đang đứng đợi ở bên dưới khu giảng đường.
Trên người anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng phối với chiếc quần bình thường màu vàng nhạt quần thường. Nhìn Lương Kinh Đào đứng đó quả thật rất có hương vị ngọc thụ lâm phong. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Anh cứ hờ hững đứng ở nơi đó như vậy, có thể nói nhìn anh giống như một phong cảnh diễm lệ, xinh đẹp, đã thu hút vô số ánh mắt của các nữ sinh. Những ánh mắt kia rơi vào trên người của Lương Kinh Đào, tưởng chừng như không thể rời bỏ đi nổi. Trong từng đôi tròng mắt của các cô gái đều tràn ngập sự ngượng ngùng và hàm chứa sự ngưỡng mộ tình tứ ẩn giấu bên trong đối với anh.
Nhưng nhìn đến ánh mắt của Lương Kinh Đào trực tiếp nghênh đón về hướng Tiêu Cửu Cửu, thì mỗi một ánh mắt của các cô gái đều nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu. Dieenndkdan/leeequhydonnn Trong một tích tắc, ánh mắt của các cô gái đang có chút hâm mộ, liền chuyển biến thành ghen tỵ và không cam lòng.
Không phải nghi ngờ chút nào, Tiêu Cửu Cửu này là một nhân vật xuất chúng, không gì so sánh nổi, cô nhất định không phải là tầm thường.
Ở trong lớp, tên của Tiêu Cửu Cửu luôn đứng đầu trong bảng thành tích học tập. Cô được chủ nhiệm lớp rất yêu thích, hơn nữa còn chiếm được vô số sự hâm mộ của các bạn học nam trong lớp. Nhưng lại làm cho một đám bạn học nữ, bất kể là về diện mạo hay là về thành tích học tập, đều không có một ai sánh được với cô, thì căm hận đến âm thầm cắn răng nghiến lợi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, Tiêu Cửu Cửu với thiên phú hơn người, lại không chút quan tâm tới các cô mạnh hơn thế nào, không quan tâm các cô cho dù có cố gắng như thế nào đi nữa, cũng vẫn không thể nào đuổi kịp Tiêu Cửu Cửu. Điều này đã làm cho các cô vừa hận, lại vừa cảm thấy vô cùng thất bại.
Mà dáng vẻ khuynh thành kia của Cửu Cửu, không những ở Đại học Y khoa B, mà ngay cả hoa khôi của viện y học, vốn là hoa khôi khóa trước của Đại học Y khoa B, cũng đã sớm bị Tiêu Cửu Cửu đẩy xuống hàng bên dưới. Dưới tình cảnh ấy, bất tri bất giác Cửu Cửu cũng đã được mọi người trong trường Đại học Y mặc nhiên phong tặng trở thành hoa khôi mới của trường. Vô hình chung, cô đã làm cho một đám đại tiểu thư luôn luôn kiêu ngạo đắc chí, không ai bì nổi kia, trở nên lu mờ.
Lại nói, nếu như không phải ở bên cạnh Cửu Cửu vẫn luôn có người âm thầm bảo vệ cho cô, thì có thể nói làm sao cuộc sống hiện tại của cô trôi qua bình thản như vậy được. Một số người vốn là nghĩ muốn đánh chủ ý lên Cửu Cửu, cả trai cả gái muốn cho cô nhìn thấy một chút những lợi hại của mình, đều âm thầm bị người khác ở phía sau lặng lẽ thu thập. Do đó từng người một đều đã có kinh nghiệm, nên cũng không có ai còn dám nảy sinh bất cứ một ý niệm nào đối với Tiêu Cửu Cửu nữa. Đối với Tiêu Cửu Cửu, nhìn thoáng qua tưởng như vô hại, kì thực lực sát thương của cô lại vô cùng lớn, nên càng tăng thêm sự kính sợ lễ phép.
Dĩ nhiên, những loại chuyện xảy ra sau lưng như vậy, chỉ riêng có Tiêu Cửu Cửu là không hề hay biết.
Khi Tiêu Cửu Cửu nhìn thấy những ánh mắt của các bạn học nữ, nhìn Lương Kinh Đào tràn đầy vẻ si mê, thì trong lòng cô không nhịn được mà âm thầm phỉ nhổ: Thật đúng là yêu nghiệt, một kẻ hoa đào thối nát! Cả ngày chỉ biết khoe khoang, trêu chọc bậy bạ!
Lương Kinh Đào cười cười, gật đầu một cái đối với Trương Dương và La Manh, nói, "Anh tới đón Cửu Cửu đi mua một ít đồ, Trương Dương, La Manh, các em có muốn mua cái gì hay không?"
Trương Dương và La Manh vốn đã hẹn Tiêu Cửu Cửu cùng đi ăn cơm, hôm nay vừa thấy Cửu Cửu bị Lương Kinh Đào cướp đoạt đi như vậy, lúc này cũng không khách khí chút nào, liền cười xấu xa hỏi lại: "Có đúng là em muốn mua cái gì cũng được phải không?"
Lương Kinh Đào nhìn thấy vẻ mặt chỉ muốn gây khó dễ cho người khác của Trương Dương, lại còn cái kiểu không thể không cười có chút lắt léo kia, nhưng vẫn gật đầu khẳng định, "Có thể!"
Ánh mắt của Trương Dương sáng lên, "Vậy em muốn có một con vịt quay Toàn Tụ Đức (*)!"
(*) Vịt quay Toàn Tụ Đức: Toàn Tụ Đức là thương hiệu vịt quay lâu đời và nổi tiếng bậc nhất tại Bắc Kinh, được gây dựng từ năm 1864, là một món ăn đặc sản nổi tiếng của vùng Đông Bắc Trung Quốc, đặc biệt là ở thủ đô Bắc Kinh. Đặc trưng của món vịt quay là da vịt mỏng, giòn, màu vàng sậm. Vịt Bắc Kinh to, béo sau khi được quay trong lò lửa lớn được nhà hàng lạng lấy thịt và da phục vụ cho khách, riêng phần xương còn lại được hầm để nấu món súp hoặc rang muối. (Nguồn VnExpress)
La Manh cũng gia nhập hàng ngũ lường gạt, đôi mắt to cười thành hai mảnh trăng khuyết, "Vậy em muốn ăn món thịt tẩm bột rán!"
Tiêu Cửu Cửu duỗi ngón tay ra chọc cho mỗi người một cái, giận dữ mắng, "Hai người các cậu đúng là hai con quỷ thèm ăn! Cũng không sợ ăn no vỡ bụng chết!"
Trương Dương và La Manh nhất tề nhìn sang Tiêu Cửu Cửu, đồng thanh hô lớn: "Cắt ngay…"
Lương Kinh Đào dắt tay Tiêu Cửu Cửu, cười nói hòa nhã, "Được, nhất định anh sẽ mang về cho hai người những thứ mà các em muốn ăn! Bây giờ hai chúng tôi đi trước nhé!"
"Đi đi! Đi đi! Tranh thủ thời gian cho nhanh!" Trương Dương hướng bọn họ tễ mi lộng nhãn phất tay một cái, "Bye bye…"
"Bye bye!"
Sau khi lên chiếc xe BMW màu bạc của Lương Kinh Đào, Tiêu Cửu Cửu hỏi Lương Kinh Đào, "Chúng ta sẽ đi đâu đây?"
Lương Kinh Đào nhìn sang Cửu Cửu cười cười, "Dẫn em đi đến một chỗ này để cho xem một chút!"
Tiêu Cửu Cửu nhìn vẻ mặt thần thần bí bí của anh, chỉ cười cười giống như là đang chờ một vật quý hiện ra vậy, cho nên cô cũng không hỏi Lương Kinh Đào thêm nữa, chờ anh công bố đáp án.
Chiếc xe BMW màu bạc hình dáng đẹp mắt lao đi trên đường. Chạy được khoảng chừng mười lăm phút, chiếc xe BMW màu bạc được lái vào một khu vườn hoa với cảnh vật thanh nhã, dừng lại ở phía dưới một khu chung cư cao cấp khoảng chừng mười tầng.