Cục Cưng Yêu Quý Nhất Của Boss

Chương 8




Trước khi Lương Kinh Diễm tới Khu bảo tàng Ngọc Sơn, cô ta cũng đã điều tra tư liệu của Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần.

Thông qua việc xem nội dung tư liệu điều tra về Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần, cô ta được biết, Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần đều là trẻ mồ côi, lại còn không rõ lai lịch. Từ nhỏ, bọn họ vẫn lớn lên ở trong Cô nhi viện, sau khi hai người bọn họ được Tiêu Cẩn Chi nhận nuôi, cả hai cũng đi học và làm việc rất có quy củ. Ngoại trừ điểm sáng duy nhất từ năm năm trước, bọn họ được Tiêu Cẩn Chi, người có thân phận hiển hách nhận nuôi ra, về cơ bản những thứ khác có thể nói là chỉ thuật lại qua loa, quả thật không có chỗ nào khiến người ta cảm thấy có chút đặc biệt. 

Cô cảm thấy một người như vậy, hẳn không có điều gì có thể uy hiếp được mình, cho nên, cô đã tìm tới cửa!

Ở trong ý nghĩ của Lương Kinh Diễm, cho dù cô tới nơi này để trừng trị Tiêu Cửu Cửu, dựa vào gia thế của cô, dựa vào mối quan hệ tốt đẹp và hài hòa giữa cô và mẹ Tiêu, mặc dù cô và Tiêu Cẩn Chi sắp trở thành vợ chồng chưa cưới theo kiểu quan hệ thông gia vì lợi ích, cho dù Tiêu Cẩn Chi thật sự muốn che chở cho Tiêu Cửu Cửu, cô cho rằng anh cũng sẽ không dám công khai trở mặt với cô.

Nhưng mà, sau khi Lương Kinh Diễm gặp được chính Tiêu Cửu Cửu rồi, đột nhiên cô mới nhận ra, cái cô thiếu nữ tuổi mới gần mười bảy tuổi, đến khuôn mặt kiều diễm kia cũng còn lộ ra một chút non nớt, vậy mà ánh mắt lại sâu như giếng cổ, biểu hiện lạnh nhạt như khói, dường như không có người nào và việc gì  có thể nhập được vào trong mắt của cô.

Có cái gì đó không đúng! Rất không thích hợp!

Một thiếu nữ mà những tài hoa được thu kín bên trong như kiểu “bất hiện sơn bất lộ thủy” (*) như vậy, tuyệt đối nhất định không phải là người đơn giản!

(*) bất hiện sơn bất lộ thủy: Nghĩa của từ: Không hiện núi, không lộ nước. Ý nói đây là người có phong cách sống kín đáo

Lương Kinh Diễm buông mi mắt, đôi con ngươi thoáng hiện vẻ trầm tư, có phải là trong tư liệu điều tra về hai người kia đã bỏ sót nội dung quan trọng gì đó hay không?

Ánh mắt Lương Kinh Diễm chợt lóe lên, đột nhiên trong đầu nổi lên một mưu kế.

Cô từ từ nâng chén trà lên, uống một hớp, sau một khắc, cô liền "Phụt" một tiếng, phun luôn nước ra ngoài, hành động phun nước nhanh như tên bắn, phun thẳng tắp về phía trên người Tiêu Cửu Cửu ở đối diện, ngay tức khắc Cửu Cửu đã bị cô phun nước đầy đầu đầy mặt.

Cũng may Cửu Cửu đã nhắm mắt lại ngay lập tức, khi cô mở mắt ra, nơi đáy mắt cô liền thoáng qua một ánh nhìn sắc bén.

Tiêu Cửu Cửu mím chặt miệng, lạnh lùng nhìn Lương Kinh Diễm, cô vẫn còn chưa nói một lời nào, ngược lại Lương đại tiểu thư đã mở miệng hành động trước. Lương đại tiểu thư lông mày dựng ngược, lớn tiếng kêu thét lên: "Cô kia, cô rót trà như thế nào vậy? Trà nóng như vậy, cô muốn làm bỏng chết tôi sao?"

Tiêu Cửu Cửu vẫn coi như không có việc gì xảy ra, rút chiếc khăn giấy ở trên bàn, nhẹ nhàng lau sạch mặt của mình, tiếp đó thong thả ném khăn giấy đi, từ từ chậm rãi đứng dậy, khinh thường liếc mắt từ trên cao nhìn xuống năm thiên kim đại tiểu thư con nhà quyền thế hoặc giàu có đang ngồi ở trên ghế sa lon kia, hờ hững nói: "Rất xin lỗi! Tôi đúng là không biết hầu hạ người lắm, không bằng để tôi đi mời quản lý của chúng tôi, hoặc là Tiêu thiếu gia tự mình đến rót trà xin lỗi cho các vị, có được không?"

Lương Kinh Diễm vừa nghe cô nói muốn đi mời Tiêu thiếu gia, trong lòng càng giận, hai mắt nhíu lại, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo, trong giọng nói cũng chứa đầy vẻ âm trầm, "Tiêu Cửu Cửu, cô thật sự cho rằng tôi không dám đụng tới cô sao?"

Tiêu Cửu Cửu chớp chớp cặp mắt hạnh đen sẫm sáng lóng lánh kia, cười rất ngây thơ, hỏi lại, "Lương tiểu thư, cô là thiên kim, có địa vị hiển hách, nhà cao cửa rộng, tôi đây cũng chỉ là một người phục vụ bưng trà đưa nước. Trước kia tôi và cô không oán, ngày nay không thù, tại sao cô muốn đụng đến tôi chứ?"

Ngay sau đó, Tiêu Cửu Cửu lại giống như chợt bừng tỉnh, hiểu ra, "A, tôi hiểu rồi, cô sợ anh Tiêu nhìn thấy cô sẽ chướng mắt, đúng không? Thật ra thì, cho dù anh Tiêu có thấy cô chướng mắt cũng không có liên quan gì, chỉ cần cô trả cho tôi một khoản phí miệng là được. Nhất định ở trước mặt của anh ấy, tôi sẽ nói tốt vài câu giúp cô, như thế nào? Giao dịch này rất có lời chứ? Anh Tiêu thế nhưng rất nghe lời tôi đấy..."

Giả ngu làm ra vẻ mờ mịt, nói vớ nói vẩn, càn quấy bậy bạ, nói năng lộn xộn, đây chính là sở trường số một của Tiêu Cửu Cửu cô.

Tiêu Cửu Cửu nhìn gương mặt của Lương Kinh Diễm giống như bị táo bón vậy, vẻ mặt vừa rối rắm lại vừa uất ức khó chịu, cô không chút khách sáo liền nhẹ nhàng bật cười lớn.

Ha ha ha... Xem tôi có làm cô tức chết cô không!

Cuối cùng, Tiêu Cửu Cửu ném cho bọn họ một nụ cười mỉm lạnh nhạt, xoay người đi ra ngoài cửa, định đi gọi Lâm Nhạn hoặc là Phượng Thần tới đối phó với các cô gái khó chơi này.

Ngay vào lúc Tiêu Cửu Cửu mở cửa phòng đang định đi ra, Lương Kinh Diễm ra hiệu bằng mắt cho mấy cô gái đang chà sát tay chuẩn bị đánh cho Cửu Cửu một trận.

Mã Khả xông tới đầu tiên, "Tiêu Cửu Cửu, cái đồ đê tiện này, mày định cứ như vậy mà đi sao? Không có cửa đâu!"

Ngay vào lúc tay Mã Khả sắp kéo Tiêu Cửu Cửu lại, trên hành lang có một nhóm quân nhân đang đi tới khí thế hiên ngang mạnh mẽ. Khi nghe thấy Mã Khả gào thét thì trong nháy mắt, cả đám người liền như bùng nổ, giống như một đàn báo săn, đột nhiên cùng nhau nhào như bay về phía Cửu Cửu.