Đàn ông như vậy thật sự quá khủng bố. Các cô có muốn tiếp cận anh cũng không dám.
Lúc này, ngược lại hai người bọn họ lại tỏ ra thật sự khâm phục Cửu Cửu, trông cô có vẻ như không mảy may bị ảnh hưởng bởi người đàn ông đẹp trai phong nhã đang đứng trước mặt này đây.
Tiêu Cẩn Chi nhìn thấy sắc mặt mọi người đều biến đổi, lại nhìn thấy Lương Kinh Đào đưa tay ra ngăn chặn trước mặt như muốn bảo vệ Tiêu Cửu Cửu nhưng thực chất chỉ giả bộ làm dáng vẻ anh hùng thì trong lòng anh càng cảm thấy tức giận không thể nói thành lời.
Tiêu Cẩn Chi cố gắng kiềm chế nỗi tức giận trong lòng, nhàn nhạt ném câu tiếp theo: "Cơm nước xong, nếu không có chuyện gì thì hãy về nhà một chuyến. Anh có việc muốn thương lượng với em."
Nói xong, anh cũng trực tiếp xoay người đi.
Chờ đến lúc không còn thấy bóng dáng anh, hai cô mới dám vỗ vào ngực mình hít sâu vào không khí nói: "Trời ạ! Thật là không khí hắc ám! Tớ vốn chỉ thấy cảnh này trong tiểu thuyết thôi mà hôm nay thực sự chứng kiến có người tức giận đến nỗi mang theo một luồng hơi thở bức ép đến giết người."
Trương Dương nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, cười nhẹ nhàng, giọng nói có phần mang theo uy hiếp nói: "Bạn học Tiêu Cửu Cửu, người đàn ông này là ai? Rốt cuộc cậu và anh ta có quan hệ gì? Trước đây hai người ở cùng một chỗ sao? Còn từ “nhà” trong miệng anh ta nói là ở nơi nào? Ừ …khụ… tốt nhất cậu nên thành thật chủ động nói rõ mọi chuyện, bằng không, chúng tớ sẽ tự mình hầu hạ cậu nha."
"Anh ấy là người bao nuôi tớ."
"Anh ấy là anh rể của cậu sao?"
Hai giọng nói đồng thời phát ra, đôi mắt đẹp của Trương Dương trợn lên tròn xoe, mà trong khi đó đôi mắt của Tiêu Cửu Cửu và Lương Kinh Đào xoay chuyển vài lần. Khóe môi Trương Dương khẽ cong lên mang theo một tia trêu tức, trêu ghẹo bọn họ "Xem ra, quan hệ giữa các cậu thật rất phức tạp. Cửu Cửu..."
Tiêu Cửu Cửu liếc cô ấy một cái, thật là những đứa bạn xấu, lại lấy cô ra làm trò đùa để trêu ghẹo.
Cô bất đắc dĩ nói với Trương Dương: "Die nd da n****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n,Chúng mình sẽ bàn luận những việc này sau, có được không?"
Trương Dương vốn còn muốn hỏi tiếp nhưng khi nhìn thấy đáy mắt Tiêu Cửu Cửu có chứa một vệt ưu thương thì lời cũng bỗng dưng ngừng lại không muốn nói ra nữa. Cô lơ là cười nói: "Vậy cũng được.Hôm nay tớ sẽ buông tha cho cậu."
Trong lòng cô đang thầm nghĩ, không biết là chuyện gì mà lại khiến một người luôn chân thành lại yên tĩnh lạnh lùng như Tiêu Cửu Cửu lại trở nên ưu thương đến như vậy? Xem ra, cô vẫn chưa quan tâm lắm về cô bạn của mình.
Lương Kinh Đào thấy bầu không khí có chút nặng nề, ho nhẹ một tiếng cười nói: "Mấy vị đại tiểu thư, mau mau gọi thức ăn thôi. Chúng ta dùng cơm xong, sẽ còn có tiết mục đặc sắc khác đang chờ đấy."
Trương Dương cũng nhanh chóng gọi món ăn, nói: "Tớ muốn một phần cá nướng kiểu Pháp, một phần dê nướng, một phần trái cây."
Còn La Manh lại gọi: "Còn tớ muốn một phần bò bít tết kiểu Pháp, một phần gan ngỗng hấp rượu Bordeaux, một phần điểm tâm ngọt có bánh pútđing."
"Được!" Lương Kinh Đào lại nhếch chân mày nhìn về phía Cửu Cửu, ôn nhu hỏi: "Cửu Cửu, còn em? Em muốn dùng gì?"
"Em muốn một phần cá nướng kiểu Pháp và bò bít tết."
Mấy người các cô đang tàn nhẫn cố tình chặt chém (ý nói là cố tình bắt anh ấy khao) Lương Kinh Đào nhưng đáng tiếc chẳng những Lương Kinh Đào dường như vô tư không hiểu mà còn hỏi lại một câu: "Chỉ ngần ấy thôi sao, các em chỉ ăn nhiêu đó mà no rồi à?"
Nước Pháp có rất nhiều đặc sản, không những nó được bày trí một cách tinh xảo, mà còn dường như không hề thiếu bất kỳ món ăn quý giá, bổ dưỡng nào.
Tuy rằng mấy người các cô đều chọn rất nhiều món ăn nhưng đối với bao tử không đáy của mình thì dường như các cô ăn không đủ no.
Lương Kinh Đào cũng gọi phục vụ lên và gọi từng món ăn, lại không quên gọi cho mình một phần thức ăn. Sau đó lại kêu thêm một bình rượu đỏ Laffey cũng thuận tiện gọi phục vụ khui rượu.
Nhìn thấy tay đại thiếu gia vung tiền, mắt cũng không chớp lấy một lần, Trương Dương và La Manh len lén trừng mắt nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu. Trong lòng cảm thấy đại thiếu gia quả thực không tồi.
Từ nhỏ Tiêu Cửu Cửu vốn đi theo sống bên cạnh Tiêu Cẩn Chi, lúc nào cũng trốn trong Tàng Ngọc sơn trang, thường ăn những món sơn hào hải vị do bếp trưởng đích thân làm nên cũng quen với những món đặc sản hảo hạng rồi. Thậm chí cô còn cảm thấy sống trong cái vòng quyền quý này, phải nên biết đến với lối sống cùng phong cách xa hoa, giống như lúc này cô chỉ cảm thấy hành động của Lương Kinh Đào cũng không có gì là nổi bật hay ra vẻ giàu có.
Nhưng Trương Dương và La Manh đích thực không biết thân phận thực sự của Lương Kinh Đào cho nên bọn họ mới cảm thấy sự hào phóng của Lương Kinh Đào là do thương yêu Tiêu Cửu Cửu. Từ đó cảm thấy rất khâm phục anh ta.
Tiêu Cửu Cửu chớp mắt với hai người bạn tốt kia. Cô cũng chỉ nhàn nhạt cười một chút, sau đó trong lòng như mất hết hứng thú.
Mọi người lại nhẹ giọng trò chuyện một hồi, chờ món ăn dọn lên rồi sau đó cũng chỉ yên lặng dùng cơm, không tiếp tục nói gì nữa.
Lương Kinh Đào có cảm giác sau khi Tiêu Cẩn Chi xuất hiện, cả người Tiêu Cửu Cửu cứ như đoá hoa héo úa, không có tinh thần chỉ yên lặng ngồi đó cười cợt. Tuy rằng bên ngoài là dáng dấp lạnh lùng nhưng anh biết cô đã bị Tiêu Cẩn Chi làm cho ảnh hưởng, anh âm thầm mắng trong lòng rằng Tiêu Cẩn Chi chính là khắc tinh của mình.
Nghĩ đến Tiêu Cẩn Chi lúc gần đi bỏ lại câu nói kia, lẽ nào Cửu Cửu là bởi vì câu nói của anh ta mà đang phân vân không biết nên làm thế nào?
Bất kể như thế nào, ngày hôm nay, anh tuyệt đối sẽ không cho cô trở về nhà với Tiêu Cẩn Chi. Dù có dùng một ít thủ đoạn thì anh cũng nhất quyết giữ cô lại, tuyệt đối không để cô rời xa anh mà đến bên cạnh Tiêu Cẩn Chi.
Cô là của anh, dù có là Tiêu Cẩn Chi thì cũng không được cướp đi người phụ nữ của anh.
Mấy người ăn cơm xong, lại cùng nhau ngồi trên chiếc xe sang trọng của Lương Kinh Đào, lái thẳng đến "Nhất Dạ Khuynh Thành".
" Nhất Dạ Khuynh Thành ", Tiêu Cửu Cửu cảm thấy cái tên này thực sự rất hay, vừa ám muội, lại có đẳng cấp, cũng liên hợp với những quán bar tiêu phí khiến cho khách cảm thấy vui lòng và vui vẻ hưởng thụ.
Tuy rằng Tiêu Cửu Cửu cũng đã từng nghe danh " Nhất Dạ Khuynh Thành " nhưng khi cô trực tiếp đứng trước cửa thì vẫn bị cái nơi vốn hoa lệ này làm chấn động một hồi lâu
Trong lòng cô âm thầm than thở, thật là cao sang quyền quý, đẹp đến động lòng người.
" Nhất Dạ Khuynh Thành " bao gồm khoảng mười tầng, toàn bộ lầu một đều là ánh đèn màu trắng bạc bao quanh, trong đó còn tô điểm lấm tấm vài chiếc đèn màu. Trong đêm tối, những ánh đèn chiếu sáng rạng ngời hoà lẫn vào nhau, đèn đuốc sáng trưng trông bình thường mà đẹp đẽ, óng ánh đến loá mắt.
Ở tầng tiếp theo còn có mấy lộng đèn chùm phát ra ánh sáng bảy màu, trông như bầu trời chuyển động qua lại, hấp dẫn vô số ánh mắt. Mà khi ánh sáng chiếu xuống khoảng không dưới đất lại phóng ra một tia chói mắt đẹp đến lộng lẫy.
Ngay trước cửa lớn bằng pha lê, phía trên lại phát ra ánh sáng đèn màu xảo diệu như rồng bay phượng múa, khắc lên bốn chữ " Nhất Dạ Khuynh Thành."
Nhìn quang cảnh một cách đơn thuần mà cảnh trí lại hoa lệ như vậy, cho thấy chủ nhân cũng tốn không ít tâm huyết vào trong việc xây dựng “Nhất Dạ Khuynh Thành” như thế này.
Đi thẳng vào bên trong, bốn phía phòng khách rộng rãi, đèn chùm chiếu sáng khắp nơi. Phía trên là cơ cấu lạ lùng được làm bằng inox, thoáng nhìn bốn phía phòng khách trông thật bề thế, chí ít cũng có thể chứa đựng hơn ngàn người.
Cảnh tượng hấp dẫn Tiêu Cửu Cửu nhất chính là bốn phía đều là sàn nhảy, bốn cây cột to lớn chung quanh hình trụ phải cần đến mấy người mới ôm được nó. Điểm tạo hình đặc biệt như thế này khiến người ta có một loại cảm giác lâng lâng như đang lạc vào bồng lai tiên cảnh.
Bốn hình trụ nhỏ phía dưới quay chung quanh khán đài hình trụ lớn. Lúc này, sàn nhảy như đang chứa biết bao mỹ nữ xinh đẹp với y phục quyến rũ nóng bỏng với sự di chuyển nhịp nhàng theo từng bước chân trông khá bắt mắt. Còn có DJ phối lên những bản nhạc tình tứ càng làm cho cảnh thanh xuân buông thả cùng nhiệt tình, để trái tim tất cả mọi người đều không khỏi nhảy theo vũ khúc tuyệt vời này, để vô số thanh niên nam nữ theo nhau nhảy múa, cùng dẫn nhau ra sàn nhảy, đồng thời cuồng hoan một cách hưng phấn.
Một nơi tụ tập lớn như vậy, cũng trang hoàng hoành tráng như thế, thật khiến người khác cảm thấy khó quên.
Bắt đầu bước vào cửa lớn Nhất Dạ Khuynh Thành, tuy cảnh sắc đẹp lộng lẫy đến mê người nhưng Lương Kinh Đào cũng không hề thả tay Tiêu Cửu Cửu ra.
Cửu Cửu tuy không muốn anh nắm tay mình nhưng khuôn mặt anh cứ ôn nhu như vậy, chân thành như vậy thậm chí còn nói với cô những lời thâm tình: "Nơi này rất đông lại quá phức tạp, mà khuôn mặt em lại xinh đẹp như thế. Anh chỉ sợ lỡ đâu mình buông tay thì bảo bối của anh cũng đã không thấy tăm hơi. Cửu Cửu, đừng từ chối anh. Hãy để anh bước vào cuộc đời của em, hãy để anh bảo vệ em, được không?"
Trương Dương và La Manh cũng làm bộ không nhìn thấy hai người bọn họ đang ở cùng nhau, tìm bên phải kiếm bên trái, lại nhìn quanh bốn phía. Cuối cùng hai cô thầm phát ra một tiếng than thở, càng làm ra vẻ như mình đang tham quan cảnh trí trang hoàng lộng lẫy và cao sang này.
Cửu Cửu thấy vậy thì cười thầm, hai người này die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. đang thật sự coi mình là chuyên gia thiết kế chắc, lại dám bình phẩm tác phẩm của người khác.
Bọn họ lại đi đến phòng lầu hai, phòng khách lầu hai còn có sân thượng, có thể từ trên ban công trực tiếp nhìn thấy toàn bộ quang cảnh lầu một. Đứng trên lầu hai nhìn xuống phía dưới, vừa bí ẩn, có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ, hoặc nói quá là có thể thỏa mãn một số người đang lén lút âm thầm theo dõi đối phương.
Đối với người sành sỏi, chỉ cần vừa nhắc tới quán bar thì mọi người lập tức xem nơi này là nơi hội ngộ, một nơi có thể diễn ra chuyện tình một đêm chóng vánh. Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều như vậy, chỉ có điều, mặc kệ là cấp độ nào, bọn họ ai nấy đều sẽ có sở thích vui đùa, yêu thích phóng túng chính mình, yêu thích tìm kiếm một loại cảm giác kích thích nào đó mà không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào.
Nhất Dạ Khuynh Thành này chính là dành cho những tầng lớp xã hội quyền quý trong kinh thành như vậy, thỏa mãn cho họ muốn một lần vui chơi phóng túng chính mình, quên cả trời đất, quên cả hiện thực dù có đau khổ bao nhiêu.
Lương Kinh Đào dẫn bọn người của Tiêu Cửu Cửu tìm một chỗ ngồi thích hợp. Mới vừa ngồi xuống không lâu thì liền có một thanh niên ăn mặc quần áo thể dục trẻ tuổi đẩy cửa bước vào.
Anh ta vừa vào cửa thì cũng trực tiếp kéo tay Lương Kinh Đào nói: "Đào, quả nhiên là cậu. Tôi nghe kẻ điên nào nói cậu đến rồi, mà tôi còn không tin đây, không ngờ là cậu đến thật. Tôi nói này người anh em, cậu muốn đến đây sao không gọi điện thoại trước cho tôi, cậu không xem tôi là anh em nữa phải không? Ai, mấy cô gái xinh đẹp này là.."
Người này cằn nhằn cả nửa ngày, lúc này mới phát hiện Tiêu Cửu Cửu và mấy người bạn thân các cô đang ngồi đó. Khuôn mặt anh ta vốn phì nộn lại tự nhiên nở nụ cười tựa như phật Di Lặc, hoặc giống như thằng hề ngớ ngẩn khiến người khác dù không muốn cười cũng không nhịn được phải cười thành tiếng.
Lương Kinh Đào cũng tùy ý quàng tay mình qua vai anh ta, có lẽ hai người bọn họ đã thân thiết từ trước.
Anh cũng không ngăn cản người đàn ông kia đến gần mình, đúng là trước tiên anh nên giới thiệu anh ta với Tiêu Cửu Cửu: "Vị này chính là bạn thân của anh – Lộ Hữu Nghĩa – biệt danh là Nghĩa Tử."
Nghĩa Tử sao? Biệt danh nghe hề đến nỗi khiến người ta cười lăn cười bò nhưng bọn cô cũng không dám cười vì sợ sẽ đắc tội với người bạn thân này của anh.
Sau khi giới thiệu xong thân phận của người đàn ông kia, lúc này Lương Kinh Đào mới giới thiệu Tiêu Cửu Cửu, La Manh và Trương Dương với Lộ Hữu Nghĩa.
Lúc đầu Lộ Hữu Nghĩa vẫn còn khách khí với mọi người, một lúc lâu sau anh ta lại cắn vào lỗ tai Lương Kinh Đào, phất tay hướng về phía Tiêu Cửu Cửu nói: "Xin lỗi mọi người, tôi còn có chút việc ra ngoài, lát nữa sẽ quay trở lại. Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ.” Sau đó cũng liền đi ra ngoài.
Một lát sau, Lộ Hữu Nghĩa lại trở vào.
Lần này, anh ta vào cùng với một người đàn ông khác. Ngay lập tức Tiêu Cửu Cửu cũng nhận ra người quen — Lâm Tật Phong.
Như thế rất tốt, ba nam ba nữ, cụng rượu, chơi game, chơi đoán số, ca hát. Dù chơi thế nào mỗi người đều có đối thủ.
Trương Dương cũng là một người có khả năng dẫn đầu trò chơi. Cô cũng rất nhanh chóng trực tiếp đối đầu với Lộ Hữu Nghĩa. Hai người chơi đoán số uống rượu, chơi đến nỗi không còn biết trời đất đâu nữa.
Bên cạnh đó, Trương Dương cũng thua nhiều, rất nhanh sau đó, cô cũng thua hơn nửa bình rượu.