Editor: Mẹ Bầu
Đến lúc Tiêu Cửu Cửu tay xách một túi đồ ăn đi đến bệnh viện, thì thấy trong phòng bệnh của Lương Kinh Đào đã có thêm một người nữa. Từ trên người nam thanh niên này tản ra một khí phách vừa sắc bén vừa lạnh lùng.
Mái tóc của người thanh niên này được cắt ngắn rất gọn gàng, sáng bóng dưới ánh mặt trời. Anh ta có đôi mắt một mí, khi nhìn người khác, ánh mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng, d∞đ∞l∞q∞đ sống lưng luôn đứng thẳng. Vừa nhìn thấy hình ảnh này, Tiêu Cửu Cửu đã nhận ra ngay, chẳng phải đây chính là điển hình của một cảnh vệ rắn rỏi trong đại nội đó sao!
Không cần phải suy nghĩ nhiều, chắc chắn người đàn ông trẻ tuổi này có xuất thân từ quân nhân. Hơn nữa, cô còn dám khẳng định, người này là do nhà họ Lương đã phái tới để bảo vệ Lương Kinh Đào.
Tiêu Cửu Cửu đã đoán không sai. Người thanh niên trẻ tuổi kia tên gọi là Hạ Âu, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh chính là một mãnh tướng trong đoàn cảnh vệ, được cấp trên phân công đến bảo vệ cho nhà họ Lương. Anh ta là người cực kỳ bản lĩnh, là một người tẫn chức tẫn trách (*), làm việc gì cũng giỏi giang và chín chắn, rất được ông nội Lương coi trọng.
(*) Tẫn chức tẫn trách: hết sức tận tụy và có trách nhiệm với công việc được phân công.
Lần này ông nội Lương biết đứa cháu trai bảo bối của mình bị thương do đạn bắn, liền lập tức phái Hạ Âu đến đây, dặn dò anh ta phải bảo vệ cho Lương Kinh Đào thật cẩn thận, cho đến khi Lương Kinh Đào an toàn trở về kinh mới thôi.
Hạ Âu vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Cửu đẩy cửa đi vào, anh ta lập tức đứng bật dậy, trong đôi tròng mắt đen mang theo sự cảnh giác, đưa tay cản lại, lạnh giọng hỏi, "Xin hỏi, ngài muốn tìm người nào?"
Vốn còn đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi nghe thấy câu hỏi Hạ Âu, Lương Kinh Đào lập tức mở mắt ra. Vừa mới nhìn thấy người tới chính là Tiêu Cửu Cửu, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn đáy mắt anh ta liền sáng lên, vội vàng dùng cái tay không bị thương chống đỡ người để ngồi dậy, nói với Hạ Âu: "Hạ Âu, vị này là tiểu thư Tiêu Cửu Cửu, cô ấy là bạn gái của tôi!"
Ngay sau đó, Lương Kinh Đào lại hướng về phía Tiêu Cửu Cửu giới thiệu, "Cửu Cửu, vị này là Hạ Âu, anh ấy ở đội cảnh vệ. Bên nhà anh tạm thời đưa Hạ Âu qua đây để trông nom cho anh."
Tiêu Cửu Cửu hướng về phía Hạ Âu, nhẹ nhàng gật gật đầu, lễ độ lên tiếng chào hỏi, "Xin chào Hạ tiên sinh, anh có khỏe không?"
Hạ Âu cũng hướng về phía cô gật đầu một cái đáp lễ, "Xin chào Tiêu tiểu thư. Cảm ơn cô hỏi thăm!"
Khi Hạ Âu vừa nghe thấy tên của người phụ nữ đang ở trước mặt mình là Tiêu Cửu Cửu, tiếng tăm lừng lấy kia, thì trong lòng thực sự cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Hạ Âu làm cận vệ ở trong nhà họ Lương từ lâu, cũng không ít lần được nghe qua tên của cô. Anh đã sớm được nghe về những “thành tích vĩ đại”của Tiêu Cửu Cửu, từ trong miệng những người nhà họ Lương nói không biết bao nhiêu lần. Ở trong mắt người nhà họ Lương, Tiêu Cửu Cửu chính là một tiểu yêu tinh, có tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn, chuyên môn đi gieo rắc tai họa trên khắp thế gian.
Nhưng hôm nay, con người thật sự của Tiêu Cửu Cửu lại đang đứng ở ngay trước mặt của anh. Hạ Âu vừa mới tinh tế quan sát cô gái một chút, liền phát hiện ra, quả nhiên là danh bất hư truyền, dáng dấp của cô thật sự nhìn rất đẹp. Đúng là có lúc nào đó, rất có thể cô sẽ gây ra tai họa, nhưng khí chất của cô, tuyệt đối không hề có một chút yêu quái.
Đôi mắt sáng trong trẻo đến ngây thơ, thanh nhã như đóa hoa sen. Nét mặt tươi tắn như hoa, trong vẻ thanh thuần mang theo một chút hờ hững hiếm có, trong vẻ thanh cao, sang trọng lại ẩn chứa một chút xíu trong trẻo lạnh lùng, rất đặc biệt! Đặc biệt đến độ... khiến cho người ta vừa nhìn thấy cô, lập tức sẽ có một cảm giác giống như là có một làn gió xuân mát mẻ vừa mới thổi qua, lướt nhẹ trên gương mặt của mình vậy, rất nhẹ nhàng nhưng lại thấy cực kỳ khoan khoái dễ chịu.
Khó trách Tiêu Cẩn Chi chỉ vì muốn bảo vệ cho cô được an toàn, mà không tiếc buông tha cả sự tự do của mình, chịu đính hôn cùng với Lương Kinh Diễm đã bị tàn phế kia.
Chỉ có điều, chẳng phải những người ở bên ngoài vẫn luôn đồn đại rằng, cô chính là người phụ nữ mà Tiêu Cẩn Chi đã bao nuôi đó sao? Chẳng phải bởi vì tranh đoạt Tiêu Cẩn Chi, mà cô đã trở thành kẻ tử thù của người nhà họ Lương đó sao? Thế nào mà hiện tại, cô liền trở thành bạn gái của Lương đại thiếu gia như vậy? A, những chuyện kiểu tâm tư sâu kín của những người có tiền thế này, thật sự cũng không biết phải hiểu thế nào cho đúng!
Quên đi! Chẳng qua Hạ Âu anh đây cũng chỉ là một nhân viên bảo vệ nhỏ nhoi, có nhìn thấy chuyện gì cũng chỉ có thể để ở trong mắt, hay để thối rữa ra ở trong bụng mà thôi. Những chuyện hư hỏng của bọn họ như kiểu thế này, tuyệt đối đều là những chuyện mà một nhân vật bé nhỏ như anh, không bao giờ được phép dính vào.
Tục ngữ có câu, biết được càng nhiều, sẽ bị chết càng nhanh, mà anh vẫn còn muốn được sống lâu lâu thêm một chút!
Lương Kinh Đào thấy Hạ Âu nhìn Tiêu Cửu Cửu đến ngây người như vậy, trong lòng thoáng qua một chút bất mãn, đột nhiên nói, "Hạ Âu, anh đi ra ngoài trước một lúc đi, tôi muốn trò chuyện cùng với Cửu Cửu."
Nghe thấy lời nói kia của Lương Kinh Đào..., nghênh đón ánh mắt thoạt nhìn tựa như ôn hòa, hiền hậu, nhưng thực chất lại ẩn chứa sự lạnh lẽo như băng, Hạ Âu liền thoáng kinh sợ. Hạ Âu biết rõ, vừa mới rồi mình đã nhìn Tiêu Cửu Cửu đến thất thần, đã phạm vào điều đại kỵ của ông chủ nhỏ này. Vì vậy, Hạ Âu cũng không nói thêm lời nào, chỉ trực tiếp hơi cúi đầu, vâng mệnh: "Vâng! Tôi sẽ đứng ở ngoài cửa, có chuyện gì, ngài chỉ cần gọi tôi một tiếng là được!"
"Được rồi! Đi đi!"
Thấy bóng lưng của Hạ Âu biến mất, Lương Kinh Đào lập tức nhìn về phía Tiêu Cửu Cửu, đưa tay vỗ vỗ vào mép giường, "Cửu Cửu, em qua bên này ngồi đi!"
Tiêu Cửu Cửu đi tới, nhìn sắc mặt và vết thương của Lương Kinh Đào một chút, lại hỏi một tiếng, "Hiện tại anh cảm thấy như thế nào? Có đói bụng không? Em đã mang đến cho anh cháo cá, còn có cả sủi cảo hấp và dưa muối nữa đây! Anh muốn ăn loại nào?"
Lương Kinh Đào nhìn Tiêu Cửu Cửu cười lấy lòng, "Chỉ cần em xúc cho anh ăn, bất kể là đồ ăn gì anh cũng đều thích ăn!"
Đối với nụ cười kia của Lương Kinh Đào, Tiêu Cửu Cửu lập tức hoàn toàn không có sức để chống cự. Trước kia, mỗi lần Phượng Thần có chỗ nào không được thoải mái, thì anh lại sẽ tìm cơ hội để ăn vạ, làm nũng với cô. Anh sẽ làm đủ mọi cách, đòi hỏi bằng được, khiến cô không muốn phục dịch anh cũng không thể từ chối được.
Hôm nay nhìn thấy nụ cười này của Lương Kinh Đào, Tiêu Cửu Cửu làm sao có thể nói ra lời cự tuyệt nổi. Huống chi, chân chân thật thật là, chính người ta đã xả thân để cứu mạng cô như thế, cô có phục dịch anh một lần, cũng coi như là một việc nên làm.
Động tác xúc cơm cho người khác ăn của Tiêu Cửu Cửu vô cùng thuần thục. Năm đó khi cô và Phượng Thần sống ở viện mồ côi, tất cả những đứa trẻ lớn tuổi, đều phải chăm sóc những em bé còn nhỏ tuổi hơn. Cho nên, hai người bọn họ cũng thường xuyên dỗ dành, xúc cơm cho những em bé nhỏ hơn ăn. Hơn nữa, sau khi bọn họ trưởng thành, lại được ở chung một chỗ, nên tình cảm hai người bọn họ lại càng cực kỳ ngọt ngào. Ngày ấy, thỉnh thoảng hai người bọn họ cũng xúc cơm cho nhau ăn, anh xúc cho em ăn một miếng, rồi em xúc lại cho anh ăn một hớp. Hôm nay Tiêu Cửu Cửu lại xúc cháo cho Lương Kinh Đào ăn, dĩ nhiên động tác của cô sẽ không thể nào không thành thạo được.
Nhưng Lương Kinh Đào lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Anh vẫn cảm thấy Tiêu Cửu Cửu nên được hưởng một cuộc sống an nhàn sung sướng như một đại tiểu thư, cũng không cần thiết phải biết làm bất cứ một việc gì. Nhưng sống ở bên cạnh Tiêu Cửu Cửu một thời gian như vậy, Lương Kinh Đào mới phát hiện ra, con người cô có cực kỳ nhiều ưu điểm.