Editor: Mẹ Bầu
Tiêu Cẩn Chi tựa như không có nghe thấy lời nói của Lương Kinh Diễm..., đôi môi mím lại thật chặt, một đôi con ngươi thâm thúy dường như không thể nhìn thấy đáy. Chẳng qua là anh đang chăm chú gắt gao nhìn vào trên người Tiêu Cửu Cửu, tựa như đang chờ cô cho anh đáp án.
Ngoài mặt, Tiêu Cẩn Chi cực kỳ độ lượng, anh cũng không tiếp tục ép buộc Cửu Cửu phải làm bất cứ điều gì nữa.
Thế nhưng trong nội tâm thì anh lại khẩn trương đè nén đến gần như muốn hộc máu. Nếu như có thể, anh thật muốn mạnh mẽ kéo Cửu Cửu từ người trong ngực người đàn ông kia ra, sau đó, trực tiếp đóng gói cô lại rồi mang đi.
Nhưng anh và Cửu Cửu đã sống với nhau lâu như vậy, tính tình Cửu Cửu như thế nào, anh chính là người rõ ràng hơn ai hết.
Ở trong tình cảnh khốn quẫn như ngày hôm nay, Cửu Cửu dứt khoát lựa chọn tình nguyện đi theo người khác như thế chính là vì không muốn để cho anh lại gặp phải khó khăn, hơn nữa, cô không muốn để cho bản thân mình phải chịu những lời chỉ trích về đạo đức sống.
Mà làm cho Tiêu Cẩn Chi sợ hơn chính là, nếu như hôm nay Cửu Cửu đi theo An Thần rồi, liệu về sau cô còn có thể trở lại bên cạnh anh nữa hay không?
Mặc dù trong lòng anh đang có những suy nghĩ như thế, hoặc phỏng đoán như vậy, nhưng khi Tiêu Cẩn Chi tận mắt nhìn thấy An Thần thân mật ôm vai Tiêu Cửu Cửu, đưa cô đi ra ngoài thì trong nháy mắt, anh có cảm giác tất cả mọi thứ trong trời đất giờ đây đều trở nên vô ích.
Lúc này, anh giống như đã bị thất lạc một vật gì đó quý báu nhất vậy, trái tim của anh cũng trở nên trống rỗng.
Giò đây bốn phía quanh anh tất cả đều chỉ thấy gió gió lạnh đìu hiu, đang không ngừng chui vào trong cơ thể của anh, thấu cái lạnh lẽo kia vào tận sâu trong tim, làm cho dòng máu đang chảy trong khắp cơ thể của anh cũng như đã bị đông cứng lại.
Mà anh, thì lại không thể làm được bất cứ điều gì.
Anh chỉ có thể tràn đầy thống khổ mà la hét ở trong lòng, “Cửu Cửu, em hãy cho anh thêm một chút thời gian, chỉ cần một chút xíu thời gian nữa thôi là tốt rồi! Anh đã nói rồi, đến lúc đóanh sẽ dọn sạch hết thảy chướng ngại, nhất định sẽ trải thảm hoa rực rỡ để nghênh đón em trở về! Em có nhớ không? Có nhớ không? Em hãy giao trái tim của em lại cho anh, được không? Có được không?
"Cẩn Chi, anh hãy theo tôi trở về nhà đi thôi!"
Nghe thấy lời kêu gọi truyền tới bên tai, lúc này Tiêu Cẩn Chi mới phục hồi lại tinh thần, ánh mắt lạnh như băng quét về phía Lương Kinh Diễm, khóe miệng của anh cong lên lộ rõ một nụ cười mang chút khát máu giống như ác ma: "Cô hãy cút đi!"
Nói xong, anh liền sải bước bỏ đi, cũng không quan tâm đến việc đã bỏ rơi Lương Kinh Diễm ở lại.
Lương Kinh Diễm ở lại phía sau, trên gương mặt hiện lên một nụ cười mang vẻ âm u nham hiểm, lầm bầm nói, "Tự khắc sẽ có người thay tôi chỉnh lý các người. Các người cứ ở đó mà chờ xem thế nào! Tôi đây sẽ chống mắt lên xem cuối cùng các người sẽ chết như thế nào?"
...
Trên con đường nhỏ bên ngoài khách sạn Lâm Manh, An Thần đang cùng với Tiêu Cửu Cửu, đi lang thang không có mục đích.
Anh liếc mắt sang bên, nhìn về phía Cửu Cửu vẫn đang trầm mặc không nói lời nào. Lúc này, trên người Cửu Cửu tản mát ra một loại cảm xúc ưu thương cùng khổ sở, làm cho người ta phải thương tiếc. Dĩ nhiên trong lòng anh biết rất rõ rằng, hết thảy những cảm xúc này, đều là do anh và Lương Kinh Diễm tạo thành.
Anh biết, tình cảm của cô và Tiêu Cẩn Chi rất sâu sắc, sâu nặng đến mức giống như là người thân thiết không thể chia lìa.
Nhưng mà, vì hạnh phúc của chị gái mình, anh phải bẻ gãy sự kiêu ngạo và sự tự tôn của cô, làm cho cô từ trong vũng bùn "Người thứ ba" kia bò ra ngoài; vì hạnh phúc của chị gái mình, cho dù anh có phải làm một đao phủ, anh cũng tuyệt đối sẽ không do dự.
Chẳng qua là, chỉ khổ cho cô gái này mà thôi! Tiêu Cửu Cửu, thật xin lỗi! Chỉ trách một điều, tại sao em lại muốn cùng với Tiêu Cẩn Chi?
Nếu như... Nếu như em và Tiêu Cẩn Chi không có quan hệ gì với nhau thì thật là tốt biết bao! Như vậy, có lẽ chúng ta thật sự sẽ có thể ở cùng một chỗ! Chỉ tiếc là...
Ánh mắt của An Thần nhìn Cửu Cửu mang theo chút quyến luyến si mê. Gương mặt nhìn nghiêng của cô mới xinh đẹp làm sao, hàng lông mi thật dài của cô khẽ nhếch lên, mí mắt buông xuống, tầm mắt dường như rơi vào dưới chân. Ánh đèn đường chiếu xuống, càng làm tăng thêm gương mặt trắng nõn non mềm của cô, càng làm nổi bật lên ngũ quan xinh xắn với nhiều góc cạnh.
Sống mũi của cô rất thẳng và thanh tú, cái cằm trơn bóng, mượt mà. Ngũ quan của cô thật sự giống như một thiên thần được bàn tay khéo léo của nghệ nhân chế tác ra. Nó giống như một tác phẩm nghệ thuật đạt tới đỉnh cao của sự hoàn mỹ, không thể tìm ra được một chút tỳ vết nào. Ngay cả anh là người rất hay soi mói, bắt bẻ cũng đều có chút mê say thật sâu sắc.
Tiêu Cửu Cửu, Tiêu Cửu Cửu... An Thần lầm bầm ở trong lòng ghi nhớ tới cái tên này.
Hiện giờ anh mới hiểu được, tại sao lại có nhiều người đàn ông cứ phải trầm luân vì cô như vậy? Tại sao lại có nhiều người đàn ông cứ phải liều lĩnh vì cô như vậy?
Đáp án đang ở ngay trước mắt anh.
Cô gái này, bất kể là khi cô cười vui, hay là khi cô đau thương, bất kể là khi cô dịu dàng, hay là khi cô tàn nhẫn, cũng đều có thể dễ dàng đi vào trong lòng của bạn. Cô dùng nhất cử nhất động (*) của mình, ngay cả những khi cô yên lặng, không có chút động tĩnh nào, cũng làm cho bạn ở trong lúc bất tri bất giác, cũng đã bị lọt vào trong cái bẫy được đan dệt bởi tính cách riêng vừa mềm mại vừa ấm áp của cô, làm cho bạn bị chìm đắm trong đó thật sâu, vì cô mà bạn không thể tự thoát ra được.
(*) Nhất cử nhất động: từng cử chỉ, từng hành động nhỏ nhất
Cả hai người đều đắm chìm ở trong suy nghĩ của mình.
Giữa lúc đó, bất chợt từ một gốc cây bên cạnh có năm sáu tên côn đồ lưu manh trong tay cầm đao hoặc gậy gộc, nhảy ra phách lối đứng ngăn cản ở trước mặt bọn họ.
Một gã trong đó hét lên, quát to một tiếng, "Thức thời thì hãy giao tiền ra đây! Nếu không, tao sẽ lấy mạng của chúng mày!"
Tiêu Cửu Cửu có chút tức cười, những gã lưu manh này, thật là con mẹ nó, không biết mở to mắt ra mà nhìn, lại dám tới đây để đánh cướp đến trên đầu của cô sao?
Ha ha, tới thật đúng là tốt! Cô đang lo đầy một bụng tức mà không có nơi nào để phát tiết ra đây, vừa đúng lúc, cô có thể dùng bọn họ làm bao cát để luyện tay một chút.
Trước khi xuất thủ, Cửu Cửu vẫn còn có chút hảo tâm cho bọn chúng một cơ hội.
Cô bày ra một nụ cười, lạnh giọng nói, "Nếu như hiện tại mấy người biến mất khỏi trước mặt của tôi, như vậy tôi có thể suy tính đến chuyện bỏ qua cho mấy người!"
Câu nói này làm cho mấy tên côn đồ sửng sốt một chút, ngay sau đó tất cả bọn chúng đều phá lên cười ha ha.
"Long ca, anh nghe một chút xem, bà cô này vậy mà cũng không hỏi thăm qua một chút xem chúng ta là ai, mà đã dám nghênh ngang nói muốn bỏ qua cho chúng ta kìa! Thật quá buồn cười rồi, thật sự là một chuyện quá tức cười..."
Sau một khắc, tựa như đã bị người nào đó siết chặt vào cổ, tiếng cười của hắn lập tức bị nghẹn tắc lại ở trong cổ họng, chỉ còn nghe thấy tiếng "ặc ặc ặc ặc" từ trong cổ họng bị siết chặt của hắn váng lên, giống như là muốn khạc ra thứ gì đó ở từ trong cổ họng vậy. Vẻ mặt hắn thống khổ vặn vẹo, so với khóc còn khó hơn nhìn, còn có chỗ nào để có thể bật cười lên được nữa.
Gương mặt của hắn nhanh chóng sưng trướng thành màu đỏ tím. Lúc này máu trong người hắn bị dồn tụ lại, sưng phồng, dường như chỉ sau một khắc nữa sẽ bị vỡ nát cả thành mạch và lớp da để thoát ra ngoài, thoạt nhìn kinh khủng đến dọa người.
Những tên côn đồ khác vừa thấy tình hình khác thường như vậy, đối mặt trên dưới nhìn nhau, chẳng những không lùi lại, ngược lại nhất tề vung tay, bổ nhào tới về phía Tiêu Cửu Cửu và An Thần.