Editor: Mẹ Bầu
“Tại sao không nói gì thế vậy?”
An Thần đột nhiên đưa tay vuốt vuốt mái tóc của Tiêu Cửu Cửu, làm cho Tiêu Cửu Cửu bị dọa cho sợ. Cô chợt ngước mắt nhìn lên, hai tròng mắt mở to tròn xoe, nhìn về phía anh giống như nhìn thấy một sinh vật kỳ quái nào đó, “Làm sao anh...”
Tiêu Cửu Cửu định chất vấn anh một câu..., nhưng khi nhìn đến đáy mắt đầy vẻ nghi ngờ lẫn sự nghiêm túc của anh thì đột nhiên cô ngừng lại, cứ như vậy ngơ ngác nhìn về anh, thế nhưng lại không thể nào thốt ra nổi thành lời.
Người đàn ông này nhất cử nhất động đều cực kỳ giống, rất giống Thần Thần của cô. Thậm chí, ngay cả điệu bộ cau mày đầy vẻ nghi ngờ, cũng giống Phượng Thần như đúc. Cửu Cửu ngây người cứ như vậy mà nhìn An Thần. Cô có một cảm giác tựa như lúc này Phượng Thần đã sống lại, một lần nữa anh đã trở lại bên người cô vậy.
Bất tri bất giác, Cửu Cửu nhìn An Thần thế nhưng lệ lại đang rơi chan chứa trên gương mặt của cô.
“Thần Thần, là anh sao?”
Khi cô hàm chứa lệ, đưa đầu đầu ngón tay thon dài lên khẽ chạm vào mặt của An Thần, thì thân thể của anh bỗng chấn động. Trong đôi con ngươi đen nhánh nhìn không thấy được đáy kia, có một sự rung động thoáng hiện qua nhanh chóng, không khỏi xen lẫn một cảm xúc phức tạp.
An Thần nhìn gương mặt lúc này đang ở gần ngay trước mắt. Cô quả thật rất xinh đẹp, xinh đẹp tuyệt thế nhân gian, như đóa hoa lê đẫm sương, lại có thể khơi gợi được sự quyến rũ rung động lẫn sự thương tiếc và đau lòng của tất cả đàn ông, mà An Thần anh, cũng không phải là trường hợp ngoại lệ!
Hiện tại anh đã hiểu, tại sao Tiêu Cẩn Chi biết rõ trong lòng cô đã có người khác, nhưng anh vẫn còn có thể để cho bản thân bị chìm đắm ở trong sự dịu dàng không thể nào thoát ra được. Người phụ nữ này, quả thật mầm mống của tai họa đang ẩn nấp ở trong người của cô!
Có một khắc nào đó trái tim của An Thần trở nên mềm nhũn ra.
Nhưng khi trong óc của anh hiện ra một gương mặt khác đang tràn đầy sự thống khổ tuyệt vọng, thì sự mềm yếu ở trong trái tim chỉ trong nháy mắt lập tức trở nên cứng rắn.
Khi anh tìm người điều tra về cô thì thời điểm ấy lại phát hiện người đàn ông và Tiêu Cửu Cửu hiện đang sống nương tựa vào nhau kia, thế nào lại hình dáng gần giống với anh. Ngay lập tức, trong lòng An Thần liền nảy sinh ra một kế, anh đã mang tấm hình người đàn ông mà cô yêu, đặc biệt đi sang Hàn Quốc để chỉnh sửa lại ngũ quan của mình một chút, làm cho mình thoạt nhìn lại càng tương tự giống như người đàn ông kia.
Sau đó, anh lại cố ý bắt chước tính tình và thần thái, bắt chước đến cả điệu bộ và giọng nói của người đàn ông có tên gọi là Phượng Thần kia. Mục đích của anh chính là muốn đến gần cô, đoạt được trái tim của cô, chỉ cần anh có thể thành công, giành được trái tim của cô, như vậy cô và Tiêu Cẩn Chi sẽ rời xa nhau. Chỉ cần hai người bọn họ không còn liên hệ gì với nhau nữa, chị gái của anh ở bên kia lập tức sẽ không còn phải chịu áp lực lớn như vậy nữa.
Còn anh ở bên này, sau khi cô đã yêu anh rồi, lúc ấy anh đã có thể để cho cô nếm thử chút thê thảm đau đớn khi bị mất đi một thứ gì đó.
Một người nếu như lần đầu tiên bị ngã nhào ở chỗ này, muốn bò dậy thì rất dễ dàng, nhưng nếu như bây giờ lại tiếp tục bị ngã nhào lần thứ hai ở chính nơi đã bị ngã lần trước, anh tin tưởng rằng, cả đời người phụ nữ đó về phương diện tình cảm, cũng sẽ không thể nào gượng dậy nổi.
Anh chính là muốn cho cô hiểu rằng, cuộc đời này có một vài người, cô vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ có thể chọc vào nổi cũng như không thế nào đắc tội nổi, cho dù có Tiêu Cẩn Chi che chở đi nữa, cô cũng không thể nào làm gì nổi!
Bây giờ nhìn bộ dáng cô khóc thút thít, An Thần bỏ qua chút cảm xúc lay động mềm yếu nơi đáy lòng lẫn nhịp tim đang đập nhanh của mình, khẽ vuốt ve mái tóc của cô, dùng giọng nói cực kỳ ấm áp, dịu dàng đến lay động lòng người, để nói với cô: “Cửu Cửu, ngoan, đừng khóc nữa!”
Đương nhiên anh biết dùng nụ cười như thế nào thì sẽ có thể làm cho cô bị xúc động, nụ cười trên mặt của anh đã từng được anh cố ý luyện tập bắt chước theo, lại càng thêm quá giống người đàn ông kia.
Mà những lời nói khuyên nhủ ôn nhu của anh, khi nghe vào trong tai Tiêu Cửu Cửu, chẳng những đã không thể làm cho cô dừng tiếng khóc, mà ngược lại, nó lại làm cho cô tinh thần của cô sụp đổ, cô đưa tay ra, một phát ôm lấy anh, cúi đầu nức nở nghẹn ngào, lên tiếng gọi: “Thần Thần, Thần Thần...”
Lúc này, trong đáy mắt người đàn ông đang ôm lấy cô, lại thoáng vụt qua một ý cười lạnh lẽo bởi đã thực hiện được ý đồ của mình. Ở trong lòng anh lúc này đang cười nhạo, khó trách có người nói khi người phụ nữ đã chìm đắm vào trong tình yêu thì chính là một kẻ ngu ngốc, quả đúng là như thế!
Nhưng mà, nhưng anh lại đã quên mất một điều, một khi đã trao cho người khác sự giả dối, thì bản thân mình nhất định sẽ phải nhận lấy sự trả giá!
Ngày hôm nay anh đã làm tổn thương cô đau đớn một lần, thì về sau này, tất yếu chính bản thân anh sẽ phải nhận lấy nghìn lần vạn lần đau đớn hơn, sẽ phải dùng cả đời mình để hoàn trả lại!
Đông Phương Cảnh Mộ đi ra ngoài để tìm Cửu Cửu, vừa nhìn thấy Cửu Cửu ôm người đàn ông có ngoại hình quá giống Phượng Thần kia mà khóc rống lên không dừng, nhất thời anh cảm thấy một sự bất an nghiêm trọng, liền vội vã vọt bước tới thật nhanh.
Trong lòng của Đông Phương Cảnh Mộ nổi lên sự cảnh giác. Người đàn ông này, tại sao anh ta lại cố ý đến gần Cửu Cửu như vậy, rốt cuộc anh ta có mục đích gì? Thiên hạ này, tại sao đúng lúc này lại có thể xuất hiện một người giống tương tự với Phượng Thần như vậy, chẳng lẽ anh ta và Phượng Thần thật sự có một sự liên quan nào đó hay sao?
Bất kể như thế nào, Đông Phương Cảnh Mộ cũng không thể chấp nhận được cái cảnh này. Phải vất vả lắm Cửu Cửu mới có thể thoát ra được khỏi cơn ác mộng cái chết của Phượng Thần. Vậy mà đến bây giờ người đàn ông kia lại muốn kéo cô trở lại vào trong đó!
Đông Phương Cảnh Mộ tiến lên mấy bước, dùng sức một tay kéo Cửu Cửu từ trong ngực của An Thần ra ngoài, ôm cô vào trong ngực của mình: “Cửu Cửu, đừng khóc nữa, em làm sao vậy? Nói cho anh biết, có phải là anh ta đã bắt nạt em điều gì hay không?”
Nghe thấy câu hỏi của Đông Phương Cảnh Mộ, đến câu cuối cùng trong giọng nói lạnh lùng của anh đã mang theo âm điệu lạnh buốt, Tiêu Cửu Cửu vội vàng lắc đầu, nghẹn ngào nói ra một câu “Không có, không có đâu. Anh Cảnh Mộ, anh ấy không hề bắt nạt em đâu, là do chính bản thân em đã có điều luống cuống, thật xin lỗi...”
Mà câu nói cuối cùng của cô, chính là đang nói với An Thần.
Đông Phương Cảnh Mộ lại kéo Tiêu Cửu Cửu đẩy cô về sau lưng của mình, trong giọng nói của anh mang theo ý cảnh cáo: “Tôi không không cần biết anh là một người tốt như thế nào! Tốt nhất là anh hãy lập tức cách xa cô ấy ra cho tôi. Nếu như anh dám có ý định gì không tốt đối với cô ấy, nhà chúng tôi tuyệt đối sẽ không đối xử khách khí với anh!”
Nhận thấy ánh mắt mang theo sát khí và không chút thiện cảm kia của Đông Phương Cảnh Mộ, khóe môi của An Thần đột nhiên cong lên để lộ ra một ý cười trào phúng. Anh ta cũng không trả lời Đông Phương Cảnh Mộ, chẳng qua chỉ nhìn Cửu Cửu một cái thật sâu, nói lại với cô một tiếng, “Cửu Cửu, trước hết anh xin lỗi, anh không tiếp tục ở cùng em được nữa rồi! Hẹn gặp lại!”