Editor: Heisall
Thụy Khắc lái xe rất đều và ổn định, nhìn qua kính chiếu hậu, anh ta thấy sau khi lên xe Tiêu Cửu Cửu vẫn luốn nhìn xuống mà không nói gì, trên người của cô toát ra một sự lạnh lùng xa cách, cự tuyệt người ngoài cả ngàn dặm.
Anh ta muốn nói chuyện với cô, lại cảm thấy cô nhất định sẽ không vui, nhưng nếu không nói chuyện với cô, thì chắc chắn cô sẽ hoàn toàn xem nhẹ anh, nhìn vẻ mặt kia của cô, giống như hận không được chưa từng quen biết anh vậy, khiến Thụy Khắc luôn luôn mắt cao hơn đầu lại cảm thấy hơi thất bại.
Anh làm cho người ta ghét đến vậy sao?
Trung y của cô rất tốt thì phải? Bà cố uống theo đơn thuốc bắc cô kê, quả thật eo cũng không còn đau đớn nữa, chân cũng không mỏi, hình như trái tim cũng được khôi phục sức sống một lần nữa, cả người bà cố cũng tràn đầy sức sống. Ở trước mặt của anh, bà cô khen cô không chỉ một lần, khiến anh không nhớ cô cũng khó.
Những ngày này, trong đầu của anh thường nghĩ tới dáng vẻ bước ra khỏi phòng tắm của cô ngày đó, chỉ ngắn ngủn mười phút, lại cho anh thấy sự bướng bỉnh, nhanh nhẹn, kiên cường của cô, còn nữa, không người nào có thể kháng cự được vẻ đẹp của cô ấy.
Thế nhưng tâm tư luôn luôn lạnh lẽo của anh lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Khi bà cố vô tình hay cố ý nói cho anh biết, hôm nay muốn mời Tiêu Cửu Cửu tới đây tái khám, anh liền nói với bà cố rằng anh sẽ tới đón cô, bà cố quả nhiên cực kỳ vui vẻ.
Từ lúc vừa lên xe, Cửu Cửu cũng cảm thấy tầm mắt của người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế kia đang không ngừng quan sát cô qua kính chiếu hậu.
Người đàn ông này mang lại cho cô cảm giác quá nguy hiểm, cho nên, cô chỉ có thể ngồi bất động giống như một lão tăng, mặc kệ anh ta thấy thế nào, cô đều không cử động một cái, có thể cách xa, tuyệt đối sẽ không đến gần, tránh cho người khác tưởng rằng cô muốn leo lên giường anh ta, hoặc có ý đồ gì đó với anh ta.
Thật vất vả chịu đựng đến khi tới nhà Bá Tước, Tiêu Cửu Cửu đợi xe dừng lại, nhanh chóng mở cửa xe, tự mình xuống xe trước.
La Ân nữ sĩ đã sớm đứng chờ ngay cánh cửa lớn mang phong cách cổ xưa.
Bà vừa thấy Tiêu Cửu Cửu xuống xe, liền tươi cười bước lên đón: "Bác sĩ Tiêu, chào mừng cô đến đây, phu nhân đã ngóng trông cô từ sáng sớm."
Tiêu Cửu Cửu khẽ mỉm cười: "Rất xin lỗi, tôi tới trễ."
La Ân cười nói: "Không trễ, không trễ chút nào, thời gian vừa đúng, mời theo tôi lên đây!"
La Ân nở nụ cười thân thiết, khiến Thụy Khắc nhìn thấy mà ngạc nhiên.
La Ân luôn nổi tiếng là người nghiêm túc khó tiếp xúc, ngay cả con cháu trong gia tộc, cũng rất hiếm khi thấy được nụ cười của bà, nhưng Tiêu Cửu Cửu này mới tới nhà Bá Tước lần thứ hai, mà đã giành được cảm tình của La Ân nữ sĩ, thật sự không đơn giản!
Dĩ nhiên, ngay cả bà cố, lần đầu tiên gặp mặt đã lập tức nhận cô làm cháu cố, có thể thấy được thủ đoạn của cô rất cao, sức hấp dẫn cũng lớn, sợ là ngay cả người dày dạn kinh nghiệm, tung hoành khắp thương trường Âu Mĩ như anh cũng phải bái phục, nếu không, sao cô chỉ gặp mặt một lần đã có thế bắt nhiều người làm tù binh như vậy chứ?
Bá tước phu nhân vừa thấy Tiêu Cửu Cửu đến đúng hẹn, lập tức vui mừng lôi kéo cô ngồi xuống ghế sofa, trước tiên liền khen cô: "Cửu Cửu, thuốc bắc con kê thật sự rất có hiệu quả, bây giờ bà cảm giác mình đã khỏe hơn nhiều lắm, con xem một chút, có phải bà đã có sức sống hơn nhiều không?"
Tiêu Cửu Cửu gật đầu cười: "Dạ, quả thật đã có sức sống hơn nhiều. Chỉ là, con còn phải giúp ngài châm cứu thêm mấy lần nữa, đợi đến khi toàn bộ khí lạnh trong cơ thể được loại trừ, thì mới có thể hoàn toàn trị tận gốc được, sau này con lại kê cho ngài vài phương thuốc bồi bổ thân thể, như vậy thì thân thể của ngài sẽ được an khang khỏe mạnh rồi."
Bá tước phu nhân nghe nói có thể trị hết được, trên gương mặt, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Vậy thì làm phiền Cửu Cửu con rồi."
Lúc này, có một ông lão râu tóc bạc trắng, thân hình cao lớn oai phong đi ra từ bên trong, đôi mắt màu xanh đen mang theo vẻ sắc bén quét về phía Tiêu Cửu Cửu, ngay sau đó, khi nhìn phía bá tước phu nhân thì mặt mũi lại dịu dàng: "Kaissy, cô bé đáng yêu này chính là cháu cố mà chúng ta đã nhận sao?"
Bá tước phu nhân gật đầu một cái: "Ừ, Janssen, đây chính là Cửu Cửu, họ Tiêu, đến từ Trung Quốc, tay nghề Trung y rất tốt."
Janssen, là tên gọi thân mật mà bá tước phu nhân gọi Bá tước.
Ngay sau đó, Bá tước phu nhân lại giới thiệu với Tiêu Cửu Cửu: "Cửu Cửu, đây chính là Bá tước, con cũng gọi một tiếng ông cố đi!"
Tiêu Cửu Cửu đứng lên, tự nhiên bình tĩnh mà hơi cúi người chào Bá tước: "Bá tước đại nhân, ngài khỏe chứ!"
Bá tước đại nhân nghe Tiêu Cửu Cửu gọi rất xa cách, chẳng những không mất hứng, mà ngược lại còn có mấy phần thưởng thức. Thật ra trong lòng của ông cũng không đồng ý với việc vợ yêu của mình coi trọng một bác sĩ nhỏ khi lần đầu tiên gặp mặt như vậy, ông cảm thấy có chút kinh ngạc và khó hiểu.
Trước khi tiếp xúc với Tiêu Cửu Cửu, ông sợ vợ mình bị người ta lừa.
Nhưng bây giờ, khi vừa nhìn thấy thái độ bình tĩnh ngay thẳng của Tiêu Cửu Cửu, còn có đôi mắt sáng và trong suốt nhìn thẳng vào mình đầy kiêu ngạo ấy, là ông biết, đây là một đứa bé đáng được người khác tán thưởng!
Thật tốt! Khó trách có thể được Kaissy (bá tước phu nhân) yêu thích.
Lúc này Bá tước đột nhiên nhìn thấy cháu cố được gọi là người cuồng công việc của mình rất khó được nhìn thấy lại xuất hiện ở chỗ này, thì hơi kinh ngạc: "Thụy Khắc, hôm nay con không cần làm việc hả?"
Thụy Khắc cung kính trả lời: "Ông cố, Thụy Khắc nghe bà cố nói tay nghề Trung y của bác sĩ Tiêu rất thần kỳ, hôm nay đặc biệt ở lại để mở mang thêm kiến thức về tay nghề thần kỳ của bác sĩ Tiêu."
Bá tước nhìn thấy ánh mắt Thụy Khắc nhìn Tiêu Cửu Cửu nóng rực khác thường, giống như mình thấy được tình yêu đầu tiên vào năm đó, liền cười ha hả nói: "Được được, cứ ở lại chờ bác sĩ Tiêu xem bệnh cho bà cố con xong, thì con hãy thay ông cố và bà cố con cảm ơn bác sĩ Tiêu, đúng rồi, hãy mời bác sĩ Tiêu đi ăn một bữa cơm đi, ông nghĩ, bác sĩ Tiêu nhất định sẽ không từ chối đâu, đúng không?"
Tiêu Cửu Cửu mỉm cười từ chối cho ý kiến, trong lòng lại đang oán thầm không ngớt: Bá tước ông đã lên tiếng, tôi còn có thể không nghe lệnh sao?
Bá tước phu nhân thấy sắc mặt Tiêu Cửu Cửu có chút lúng túng, sợ chọc giận vị bác sĩ nhỏ này, vội vàng giải vay cho cô: "Cửu Cửu, bắt đầu trị liệu cho bà đi!"
Dưới ánh nhìn như sói của một già một trẻ nhà Bá Tước này, Tiêu Cửu Cửu cảm thấy một áp lực khổng lồ, vừa nghe bá tước phu nhân nói, cô cảm kích nhìn bà một cái, vội vàng đứng lên, đỡ bá tước phu nhân vào nhà trong.
Bá tước dịu dàng nhìn phu nhân nhà mình đi vào, quay đầu nhìn về phía đứa chắt trai mà ông hài lòng nhất, trêu ghẹo nói: "Thụy Khắc, con thích bác sĩ Tiêu à?"
Thụy Khắc nhàn nhạt trả lời: "Có chút hứng thú."
Nhìn nét mặt chắt trai rõ ràng rất thích, lại cố gắng đè nén, Bá tước cười to nói: "Đừng giả bộ, có hứng thú thì phải theo đuổi, hiếm khi hai chúng ta và bà cố con đều nhìn trúng một người, chúng ta sẽ ủng hộ con."
Tính tình Thụy Khắc giống ông nhất, mà ông cũng thích đứa bé này nhất, dĩ nhiên ông càng hy vọng Thụy Khắc cũng có thể giống như ông, cưới được một cô gái Trung Hoa thông minh xinh đẹp làm vợ.
Hơn nữa, khi nhìn Tiêu Cửu Cửu, ông thấy được Kaissy lúc còn trẻ, năm đó không phải Kaissy cũng là bộ dạng trầm tĩnh như nước vậy sao? Nếu không phải ông có nghị lực, kiên trì tới cùng, chỉ sợ đã không thể ôm được nguwoif đẹp về.
May mắn, ông kiên trì, rốt cuộc cũng cảm động được Kaissy, thắng được lòng của bà, ông mới có được một cuộc hôn nhân 80 năm hạnh phúc.
Ở nơi này hai ông cháu đang tâm sự, thì trong phòng Tiêu Cửu Cửu với vẻ nghiêm túc đã bắt đầu bắt mạch cho bá tước phu nhân. Khi cảm thấy mạch tay của bá tước phu nhân đã có lực hơn so với lần trước thì cô khẽ mỉm cười, bá tước phu nhân nhìn thẳng vào mắt cô, chờ cô đưa ra kết luận: "Quả thật tốt hơn nhiều! Phu nhân, xin cởi quần áo ra, con sẽ châm cứu loại bỏ khí lạnh cho ngài."
Trải qua gần hai tiếng châm cứu trị liệu, mặc dù Tiêu Cửu Cửu không tiêu hao hết thể lực giống lần đầu tiên, nhưng sắc mặt cũng tái nhợt, toàn thân ướt đẫm.
May mắn, lần này trước khi tới đây, cô đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay, mạnh dạn mượn phòng tắm của bá tước phu nhân rửa mặt một chút, rồi thay quần áo sạch.
Đợi đến khi cô đi ra, bá tước phu nhân đã ngồi ở trên ghế sa lon đợi cô, vừa thấy cô ra ngoài, bá tước phu nhân lập tức vẫy tay với cô: "Cửu Cửu, mau tới đây nghỉ một lát!"
Cửu Cửu đi tới, ngồi xuống.
Đúng lúc này La Ân nữ sĩ bưng lên cho cô một chén canh, cười nói với cô: "Cửu Cửu tiểu thư, đây là canh nhân sâm hầm cách thủy do phu nhân đặc biệt căn dặn làm cho ngài, ngài mau nhân lúc còn nóng mà uống đi!"
Tiêu Cửu Cửu cảm kích nhìn bá tước phu nhân một cái, tâm tư của bà thật tinh tế, thế nhưng lại biết cô tiêu hao nhiều sức lực, cần được bồi bổ.
Bá tước phu nhân cảm nhận được tầm mắt của cô, cũng dịu dàng cười với cô: "Cửu Cửu, bà làm con vất vả rồi, uống nhanh đi!"
"Cảm ơn bà cố." Tiêu Cửu Cửu cười ngọt ngào với bà, bắt đầu cúi đầu uống canh.
Ở trước mặt bá tước phu nhân, cô cũng không lạnh nhạt khách khí, bởi vì ở trên người bá tước phu nhân, cô có thể cảm nhận được một loại tình cảm thân thiết, cô thật sự coi bà như bà cố của mình mà kính trọng, quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ.
Tuy nói khi bắt đầu cô có ý nghĩ sẽ mượn bá tước phu nhân để tháo gỡ cục diện, nhưng bây giờ, bá tước phu nhân lại dùng sự hấp dẫn của bản thân để chinh phục cô.
Khi cả bát canh đã vào bụng, Cửu Cửu nhất thời cảm thấy trong bụng như có một dòng nước ấm tan ra, mạnh mẽ chảy về phía tay chân của cô, bồi dưỡng cho khí mạch khô cạn của cô, rất nhanh, cả người của cô liền lên tinh thần.
Thấy sắc mặt của Tiêu Cửu Cửu đã hồi phục sắc đỏ, bá tước phu nhân mới buông lỏng một chút hỏi: "Cửu Cửu, tại sao mỗi lần con châm cứu cho bà xong, đều xuất hiện bộ dạng mệt mỏi như bị hút hết sức lực vậy?"
Tiêu Cửu Cửu cười trả lời: "Là do sức lực của Cửu Cửu chưa đủ. Châm cứu cần lấy khí truyền vào châm, để kích thích sức sống của huyệt vị và loại trừ khí lạnh trong cơ thể. Cửu Cửu ra nghề hơi sớm, chân khí có chút thiếu sót, cho nên mới phải mệt như vậy. Chỉ cần trở về nghỉ ngơi một chút thì sẽ tốt lên, đã làm cho bà cố lo lắng rồi."
"Không có việc gì là tốt!" Bá tước phu nhân vỗ vỗ tay của cô, lại nhận lấy chi phiếu La Ân nữ sĩ đưa tới, nhét vào tay Tiêu Cửu Cửu: "Đây là chút tâm ý của bà cố, cũng là công sức con nên nhận được, Cửu Cửu, con cầm đi!"
Tiêu Cửu Cửu không từ chối, chỉ cười nói: "Đây là bà cố cho đưa than sưởi ấm cho Cửu Cửu trong ngày tuyết rơi, cảm ơn bà cố, nếu như không có việc gì, vậy Cửu Cửu xin phép về trước."
Bá tước phu nhân dặn dò nói: "La Ân, bảo Đại Thiếu Gia thay mặt chúng ta mời Cửu Cửu ăn một bữa cơm, sau đó, đưa Cửu Cửu về nhà."
Tiêu Cửu Cửu vội vàng từ chối: "Bà cố, không cần làm phiền Đại Thiếu Gia đâu."
Bá tước phu nhân trừng cô: "Như vậy sao được? Con chữa hết bệnh cho bà, nếu chúng ta không bày tỏ một chút lòng thành, thì đây cũng không phải là đạo đãi khách, nghe lời bà cố, đi ăn một bữa cơm, muốn ăn cái gì thì trực tiếp nói với Thụy Khắc, biết không?"
Gương mặt Tiêu Cửu Cửu tràn đầy đau khổ, trong lòng buồn bực nghĩ, bà cố à, người đây là đang “không trâu bắt chó đi cày” đó, con một chút cũng không muốn đi ăn cơm cùng với đứa chắt trai như sói kia của người đâu!