Thấy Cửu Cửu đã ngủ say, Tiêu Cẩn Chi ngồi giữ cô một hồi lâu, cảm thấy điện thoại di động trong túi chấn động, lấy ra vừa nhìn, là Âu Lượng trợ lý của anh gọi tới, chân mày đậm của Tiêu Cẩn Chi cau lại, nghĩ tới trong tay anh cũng không thiếu chuyện phải đợi anh xử lý, anh không nỡ cúi mắt nhìn Cửu Cửu một cái, không thể không đứng lên.
Anh mở cửa phòng, khẽ gọi một tiếng, “A Lỗi!”
“Ở đây!” Tằng Lỗi vẫn canh giữ ở ngoài cửa lập tức đến gần bên cạnh anh, xuôi tay nghe lệnh.
Tiêu Cẩn Chi hạ thấp giọng căn dặn, “Cậu giúp tôi lưu lại đây nhìn Tiêu Cửu Cửu, tôi có việc phải đi công ty. Đợi cô ấy tỉnh, cậu lập tức nói cho tôi biết.”
“Dạ!” Tằng Lỗi nhận lệnh.
Tằng Lỗi luôn luôn làm theo lệnh đại boss Tiêu Cẩn Chi khiến cho anh hết sức phục tùng.
Đợi sau khi tiễn Tiêu Cẩn Chi ra cửa, Tằng Lỗi nhìn Cửu Cửu ngủ say trên giường, rồi nhẹ nhàng khép cửa phòng lại, vẫn canh giữ ở cửa.
Trên giường lớn màu tím nhạt nhìn tràn đầy sắc thái ảo mộng, hai mắt Cửu Cửu vốn nhắm chặt, lại chậm rãi mở ra.
Cô khẽ rên một tiếng, lặng lẽ nói trong lòng: Anh Cẩn, anh đừng nên yêu em!
Trong chớp mắt, bảy ngày đầu của Phượng Thần của đã qua, hình như cuộc sống của Cửu Cửu trở lại quỹ đạo.
Cô mỗi ngày yên tĩnh sống trong biệt thự nhỏ đọc sách học tập, Tiêu Cẩn Chi vẫn lo lắng cho cô,
[email protected]*dyan(lee^qu.donnn) thấy trải qua khoảng thời gian này, cô giống như không có gì khác thường, lòng này mới dần dần buông lỏng xuống.
Trong khoảng thời gian này, người bạn tốt phái nữ duy nhất Đông Phương Cảnh Nhiêu của Cửu Cửu, rốt cuộc từ nước ngoài trở về.
Đông Phương Cảnh Nhiêu vừa nghe Phượng Thần xảy ra chuyện, trong lòng vô cùng khiếp sợ, vừa về tới nhà, lập tức lái xe chạy như bay sang đây thăm cô.
Đối với cái chết của Phượng Thần, trong lòng Đông Phương Cảnh Nhiêu cảm giác tiếc nuối sâu sắc.
Cô vẫn cho rằng, Tiêu Cửu Cửu và Phượng Thần xinh đẹp giống như tiên, sau khi trải qua đau khổ, nhất định sẽ bên nhau đến già, nhưng không nghĩ tới, Phượng Thần lại lam nhan bạc mệnh *, cứ đi như vậy, sao lại không khiến người ta tiếc nuối!
(*) lam nhan bạc mệnh: Lấy từ hồng nhan bạc mệnh, lam nhan – ngôn ngữ mạng - là cách bạn nữ gọi bạn tri kỷ có giới tính nam, cũng có thể chỉ bạn nam gọi bạn tri kỷ có giới tính nam, lam nhan bạc mệnh chỉ người nam thanh niên chết trẻ.
Nhìn cả người Tiêu Cửu Cửu trở nên trầm tĩnh, trong lòng Đông Phương Cảnh Nhiêu cũng chua xót khác thường, mặc dù không chứng kiến lúc Phượng Thần xảy ra tai nạn và chôn cất, nhưng cô có thể tưởng tượng, lấy tình cảm sâu tận xương tủy giữa Cửu Cửu và Phượng Thần, có thể tưởng tượng được Cửu Cửu khổ sở.
Trước khi nhìn thấy Cửu Cửu, cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà, khi nhìn thấy nụ cười thản nhiên không màng danh lợi ngoài dự đoán của cô của Cửu Cửu thì Đông Phương Cảnh Nhiêu nói không nên lời dù chỉ một câu, nghẹn đến cuối cùng, chỉ hóa thành một cái ôm, một câu thở dài, “Tiểu Cửu, cậu phải bảo trọng!”
Tiêu Cửu Cửu ngược lại cười an ủi cô ấy, “Chị Nhiêu, em không sao, chị không cần phải lo lắng cho em!”
Lại nói, Đông Phương Cảnh Nhiêu còn lớn hơn Tiêu Cửu Cửu vài tuổi, nhưng Đông Phương Cảnh Nhiêu từ nhỏ lớn lên trong hoàn cảnh sung túc, không buồn không lo, người nhà cưng chiều, đến nỗi dưỡng thành tính tình cũng là cởi mở hào phóng, mang theo chút điêu ngoa tùy hứng, có lúc bỗng thấy, cảm giác cô ấy còn nhỏ hơn Tiêu Cửu Cửu trầm tĩnh lạnh nhạt.
Vì thế, Đông Phương Cảnh Nhiêu còn bị mấy vị gia kia trêu ghẹo không ít lần, phụ nữ mà, có ai không muốn vẫn trẻ tuổi, Đông Phương Cảnh Nhiêu nghe, chẳng những không buồn, còn mừng rỡ cười không ngừng.
Đông Phương Cảnh Nhiêu có xuất thân thế gia *, tầm mắt tự nhiên cũng cao, mà xuất thân của cô, bạn bè của cô nhất định không nhiều, có thể làm bạn bè tốt đã ít lại càng ít, mà Tiêu Cửu Cửu hoàn toàn bởi vì quan hệ với Đông Phương Cảnh Mộ, đánh bậy đánh bạ lọt vào mắt cô, thích Cửu Cửu, Đông Phương Cảnh Nhiêu cũng chân thành đối đãi.
(*) thế gia: nhà làm quan
Bây giờ thấy Cửu Cửu luôn luôn số khổ lại gặp phải kiếp nạn, cô cũng đau lòng đến không xong, luôn nghĩ cách trêu chọc Cửu Cửu vui vẻ.
Sau đó, Đông Phương Cảnh Nhiêu lại tới nhìn Cửu Cửu hai bận, cô còn cứng rắn lôi kéo Cửu Cửu đi ra ngoài dạo phố mua đồ, die ennd kdan/le eequhyd onnn Cửu Cửu cũng không từ chối, nên đi vòng chung quanh với cô ấy, toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, Đông Phương Cảnh Nhiêu bao hết.
Bạn khuê mật của Cửu Cửu vốn chỉ có Đông Phương Cảnh Nhiêu, do đó bên cạnh có Đông Phương Cảnh Nhiêu theo cùng, Tiêu Cẩn Chi cũng yên tâm, nên để các cô lòng vòng lăn lộn đi.
Nhưng không nghĩ tới, anh vừa buông lỏng, lại ra chuyện lớn!
Một ngày này, Tiêu Cẩn Chi nhận được điện thoại của Tư Mạc gọi tới, bên chỗ chính phủ Nam Phi, bởi vì vấn đề bọn họ khai thác mỏ, lại có người phía trên tìm đến phiền toái, còn nói rõ muốn tìm đích thân ông chủ lớn nói, muốn sư tử mở miệng to thịt bọn họ một bữa.
Nếu là lúc bình thường, Tiêu Cẩn Chi khẳng định lập tức ngồi máy bay riêng qua xử lý.
Nhưng mà bây giờ ngay lúc này, Phượng Thần vừa mới xảy ra chuyện, trong lòng Tiêu Cẩn Chi vẫn sợ, anh sợ mình vừa ra khỏi nước, Cửu Cửu lại sẽ gặp chuyện không may.
Tuy nói trong khoảng thời gian này Tiêu Cửu Cửu vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, mà bên chỗ Lương Kinh Diễm, bây giờ cũng án binh bất động, không có tin tức gì, nhưng Tiêu Cẩn Chi vẫn có một cảm giác gió mưa sắp đến.
Cho nên, anh ủy quyền để Tư Mạc đi xử lý, nhưng kéo dài hai ngày, chính phủ lại giật dây thợ đào mỏ địa phương gây chuyện, chuyện này vẫn náo loạn đến báo chí địa phương, Tiêu Cẩn Chi không thể không cẩn thận xử lý, Tư Mạc cũng nói, trừ phi anh định đóng mỏ, nếu không, nhất định phải lên đường xử lý trước.
Mà Cửu Cửu, vẫn chờ đợi, chính là cơ hội Tiêu Cẩn Chi rời đi.
Cho nên, khi Tiêu Cẩn Chi không chịu đi qua, Tiêu Cửu Cửu vừa nhận được điện thoại cầu cứu của Tư Mạc gọi tới thì cô cũng biết, Tiêu Cẩn Chi lo lắng cho cô, cô chỉ có thể bảo đảm một lần nữa với Tiêu Cẩn chi, cô nhất định sẽ ngoan ngoãn, nhất định sẽ không xảy ra chuyện, để cho anh yên tâm qua xử lý công việc, cô ở nhà chờ anh trở lại!
Dưới bảo đảm của cô, Tiêu Cẩn Chi cuối cùng quyết định đi Nam Phi một chuyến trước!
Chân trước Tiêu Cẩn Chi vừa ra khỏi cửa, chân sau Tiêu Cửu Cửu đã đi chơi với Đông Phương Cảnh Nhiêu theo hẹn ước trước kia rồi, bên cạnh cô, còn có Tằng Lỗi Tiêu Cẩn Chi lưu lại bảo vệ cô.
Cả một ngày này, Đông Phương Cảnh Nhiêu và Tiêu Cửu Cửu ở bên ngoài đi dạo một ngày, ăn xong cơm trưa, lại ăn cơm tối, mặc dù Đông Phương Cảnh Nhiêu mệt chết đi, nhưng cô biết gần đây tâm tình Cửu Cửu buồn bực, chỉ cần Cửu Cửu bằng lòng đi dạo tiếp, cô vẫn sẽ liều mình theo cùng.
Lại không biết, Tiêu Cửu Cửu cố ý kéo dài đến buổi tối.
Khi Đông Phương Cảnh Nhiêu người phụ nữ luôn luôn được xưng là cuồng mua đồ sắp kêu mệt mỏi chịu không nổi, cô rốt cuộc nghe được Tiêu Cửu Cửu nói, “Chị Nhiêu, em mệt mỏi! Chị dẫn em đến hội sở danh viện * làm spa một chút đi!” dfienddn lieqiudoon
(*) danh viện: thời xưa chỉ những người có danh vọng giới tính nữ (Nam gọi là danh lưu). Cho đến ngày nay, chỉ những người có quan hệ với giới quan lại quyền quý ở xã hội thượng lưu, hoặc thuần túy là người nổi tiếng, không liên quan gì đến tác phong, tu dưỡng, đạo đức tài nghệ.
“Được! Đi!” Đông Phương Cảnh Nhiêu không nói hai lời, vội vã lái xe đến hội sở danh viện.
Nói thật, đi dạo mệt mỏi, đi làm spa, đó chính là chuyện thoải mái nhất.
Hội sở danh viện, là hội sở dành riêng cho hội viên nữa nổi tiếng nhất Kinh thành, nó chỉ hướng về phía thiên kim danh viện xã hội thượng lưu, người bình thường, cho dù có tiền cũng không vào được nơi này tiêu pha.
Đông Phương Cảnh Nhiêu thế nhưng mà lại là khách quen ở đây, cô cũng đã mang theo Tiêu Cửu Cửu tới đây mấy lần, cho nên quản lý sảnh chính đứng ở bên trong Diêu Y khi thấy Đông Phương Cảnh Nhiêu và Tiêu Cửu cửu tới, vội vàng cười tiến lên nghênh đón, “Đông Phương tiểu thư, Tiêu tiểu thư, hoan nghênh hai cô hạ cố đến đây!”
Đông Phương Cảnh Nhiêu khẽ gật đầu, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi muốn làm spa, cô tìm cho chúng tôi hai chuyên gia spa chuẩn nhất!”
“Được! Diêu Y lập tức lấy bộ đàm ra, “Tú Tú, Viên Viên, hai người lập tức đến phòng khách quý số một, có hai khách quý phải cẩn thận hầu hạ!”
Để bộ đàm xuống, Diêu Y nói với Đông Phương Cảnh Nhiêu và Tiêu Cửu Cửu,”Đông Phương tiểu thư, Tiêu tiểu thư, mời đi theo tôi!”
Bởi vì spa gần như phải cởi hết quần áo, Tiêu Cửu Cửu vừa vào cửa, đã bắt buộc Tằng Lỗi phải ở bên ngoài canh chừng, không cho phép theo vào nữa.
Tằng Lỗi bất đắc dĩ, trường hợp gần như phải cởi hết sạch quần áo này, anh một người đàn ông đúng là không tiện đi vào, nghĩ thầm có Đông Phương Cảnh Nhiêu theo bên cạnh Cửu Cửu, cũng sẽ không gặp chuyện không may, anh cũng nghe lệnh, quy củ canh giữ ơ cửa.
Trong chớp mắt, nửa giờ trôi qua.
Vì lý do an toàn, Tằng Lỗi vẫn đưa tay gõ cửa, kêu một tiếng từ bên ngoài, “Tiểu thư, tôi có thể vào không?”
Ngay cả gõ ba tiếng, thế nhưng không có ai mở cửa, Tằng Lỗi kinh hãi trong nháy mắt, mở cửa vọt vào trong vừa nhìn, tim của anh lạnh trong nháy mắt.
Bên trong phòng, chỉ có Đông Phương Cảnh Nhiêu nằm bên cạnh hồ trị liệu và hai chuyên gia spa hôn mê bất tỉnh, nào có bóng dáng của Tiêu Cửu Cửu!