Tuy nhà họ Tiêu và nhà họ Lương là những gia đình có máu mặt nhưng hai ông cụ vẫn tranh giành quyền thế, có khi lại liên thủ hợp tác lẫn nhau, rồi lại nhường nhịn nhau, ai cũng không muốn để cho đối phương độc chiếm.
Mà bây giờ điểm then chốt là việc đấu đá kia đã xuất hiện từ đời thứ nhất, kéo dài tới đời thứ hai để tranh giành quân vị. Trong lần tuyển cử tiếp theo, nhà nào có thể tiến lên trước một bước, nhà nào vững vàng định vị tại chỗ, nhà nào không tiến thì lùi thì trong năm nay, mọi thứ cứ theo trình tự đó mà được định hình như vậy.
Nhưng hiện tại nhà họ Lương đã ra giá mua luôn chuyện Lương Kinh Diễm đã giết người nhưng không may lại bị Tiêu Cẩn Chi tóm được. Thậm chí, Tiêu Cẩn Chi còn không muốn nhìn mặt, thề muốn truy cứu tới cùng để ông cụ Lương phải khổ não tìm cách giải quyết.
Anh xuống tay ác độc muốn diệt trừ Lương Kinh Diễm. Một là tức giận, hai cũng là hi vọng nhà họ Tiêu tha cho Lương Kinh Diễm một con đường thoát, đừng truy cứu chuyện này thành lớn chuyện, ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà. Nhưng một lão hồ ly giảo hoạt như ông cụ Tiêu sẽ dễ dàng đồng ý sao?
Đương nhiên không thể!
Sau khi ông cụ Tiêu biết việc lần này, ông biết nếu ông không mạnh mẽ gõ một chuỳ lên đầu ông cụ Lương thì ông cũng không phải ông cụ Tiêu. Vì vậy, khi ông cụ Tiêu nhận được điện thoại của ông cụ Lương, cũng sau khi nghe ông Lương khéo léo trình bày sự việc thì ông cụ Tiêu liền cười ha hả nói: “Lão Lương, ông nói việc này, tôi còn thực sự không biết là do chính đứa cháu thối tha của tôi đã nói đấy. Hay là như vậy đi, hiện tại tôi sẽ cho người gọi nó về nhà hỏi kỹ càng, chờ một chút, tôi sẽ cho ông một câu trả lời chắc chắn. Ông thấy sao?”
Ông cụ Tiêu nói vậy thì ông cụ Lương có thể nói gì được nữa? Chỉ có thể khách sáo nói lại hai ba câu, trong lòng phiền muộn muốn cúp điện thoại.
Thực ra ông cụ Tiêu cũng không lừa gạt, đúng là ông chưa từng nghe Tiêu Cẩn Chi kể về chuyện này, cho nên cũng có thể nói rằng ông không biết đã xảy ra chuyện gì.
Từ lúc Phượng Thần ra đi, lão nhị nhà họ Tiêu – viện trưởng Tiêu An Bác - cũng đã thông báo việc này với ông cụ nhưng lúc đó ông cũng đã nói trước rằng sự việc lần này có lẽ Tiêu Cẩn Chi sẽ không dễ dàng bỏ qua. Mà trong lòng của ông cụ Tiêu cũng đã có tính toán từ trước.
Vì vậy, chuyện ông cụ Lương nói, ông cụ Tiêu cơ bản cũng không biết Tiêu Cẩn Chi đối với chuyện này tích cực đến bao nhiêu. Ông dự định gọi Tiêu Cẩn Chi về để cố gắng giảng giải cho cậu thông suốt.
Mà từ khi Tiêu Cẩn Chi xuất viện, anh liền lái xe trở lại Tiêu Trạch cách đó không xa, ngồi trong xe, lẳng lặng đợi ông cụ Tiêu sai người triệu mình về.
Khi anh nhìn thấy ông cụ Tiêu nói chuyện điện thoại, thấy quả thực đúng như suy đoán của mình thì khoé môi Tiêu Cẩn Chi hơi nhếch lên. Mười phút sau, Tiêu Cẩn Chi liền xuất hiện ở trước mặt ông cụ Tiêu.
Tiêu Cẩn Chi biết chỉ có khi anh và ông cụ Tiêu thẳng thắn đàm phán thì chuyện này mới được giải quyết ổn thoả, cũng như chỉ có vậy mới lấy lại công bằng cho cả hai bên.
Ông muốn lấy đại cục làm trọng hay là cứ chú trọng theo tình cảm cá nhân? Việc này phải do ông cụ lựa chọn.
Đương nhiên, trong lòng Tiêu Cẩn Chi cũng hiểu rất rõ ông cụ Tiêu nghĩ gì. Đối với ông, chuyện của Phượng Thần chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng, mà chính xác đó chỉ là một người cháu trai mình yêu thích mà thôi. Với loại người như vậy, trước giờ ông cụ Tiêu cũng không coi trọng lắm, nói khó nghe hơn là ông cảm thấy Phượng Thần ra đi cũng là một chuyện tốt. Điều đó có thể đánh thức lý trí của cháu trai mình để nó không còn bại hoại, hư hỏng mà tu tâm dưỡng tính.
Vì lẽ đó, việc muốn ông cụ Tiêu vì cái chết của Phượng Thần mà tuyên chiến với nhà họ Lương là chuyện hầu như không thể xảy ra.
Nhưng cho dù là không thể, anh cũng muốn đứng trước mặt ông cụ Tiêu để nói rõ lập trường của mình. Vì muốn lấy lại công bằng cho cái chết của Phượng Thần, anh bắt buộc phải làm. Nếu không có kết quả thoả mãn, anh thề không bỏ qua.
Nhìn ông cụ Tiêu ngồi ngay ngắn trong thư phòng, ăn mặc trang phục lịch sự, khuôn mặt lạnh lùng trầm tĩnh, Tiêu Cẩn Chi cung kính cúi chào một tiếng “Ông nội.”
Ông cụ Tiêu chỉ tay, nói: “Ngồi đi.”
Tiêu Cẩn Chi hờ hững ngồi xuống, đối diện với ông cụ Tiêu. Tuy hai ông cháu ngồi đối diện nhau nhưng không hề lên tiếng, cứ vậy mà dùng ánh mắt đối kháng như muốn nuốt trọn đối phương. Bọn họ cũng đều biết, ai mở miệng trước thì người đó là người trước tiên phải nhường một bước.
Tiêu Cẩn Chi đã sớm có quyết định, ngày hôm nay anh muốn thi hành chính sách “bức cung” với ông cụ Tiêu. Vì vậy, anh không vội vã, anh có thể chậm rãi vui vẻ với ông cụ Tiêu thêm một chút.
Mà khi ông cụ Tiêu nhìn thấy cháu trai mình một mực bình tĩnh thì ánh mắt ông cũng càng ngày lộ ra vẻ ác liệt mấy phần “Tiểu Bì Hầu, cháu không có gì muốn nói với ông sao?”
Tiểu Bì Hầu chính là cái tên cúng cơm mà ông cụ Tiêu thường gọi Tiêu Cẩn Chi với giọng điệu cưng chìu, yêu thương. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi ông cụ không làm gì được anh, lúc chuẩn bị trừng phạt anh thì sẽ gọi anh như vậy.
Tiêu Cẩn Chi cười nói: “Ông à, ông không biết chuyện gì sao? Còn muốn cháu nói gì đây?”
Ông cụ Tiêu trừng mắt, phẫn nộ quát: “Ông biết, ông biết, ông biết cái gì? Cháu mau nói rõ ràng mọi chuyện trước sau cho ông nghe. Ông cũng cảnh cáo cháu, đừng giả bộ ngớ ngẩn ở đây, cháu cho rằng việc đối đầu với nhà họ Lương là việc có thể hồ đồ như vậy sao?”
Tiêu Cẩn Chi bị giọng nói lạnh lẽo cùng lập trường nghiêm túc của ông cụ Tiêu làm cho sợ hết hồn. Anh cũng lập tức kể rõ mọi chuyện, nói cặn kẽ cẩn thận một lần cho ông cụ Tiêu nghe.
Cuối cùng, Tiêu Cẩn Chi cũng nghiêm túc nói với ông cụ Tiêu: “Ông nội, cháu hy vọng ông ủng hộ cháu việc này. Có thể ông thấy Phượng Thần chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, không đáng quan tâm, chết không hết tội nhưng ông cũng biết, cậu ấy cho cháu không phải chỉ là tình cảm yêu thương như anh em ruột mà cậu ấy còn là người phụ tá đắc lực bên cạnh cháu đã nhiều năm. Bây giờ, người phụ tá đắc lực ấy bị kẻ khác giết chết thì cháu có thể ngồi yên mà không đòi lại công bằng cho cậu ấy được sao?”
Ông cụ Tiêu yên lặng nhìn anh, một mặt nghiêm túc nói: “Cẩn Chi, ông biết trong lòng cháu, cậu ta có ý nghĩa không bình thường nhưng ông hi vọng cháu có thể lấy đại cục làm trọng. Vị thế của ba cháu đang bị lay động, nếu vào lúc này có sự giúp sức của nhà họ Lương thì chắc chắn chỗ ngồi của ba cháu sẽ càng vững vàng hơn. Bản thân cháu là con trai thì cũng nên nhìn xa trông rộng mà giúp đỡ cho ba cháu thêm sức mạnh chứ?”