Đông Phương Cảnh Mộ cũng cười nhìn Tiêu Cửu Cửu, mắt phượng liếc nghiêng, trong mắt như có chứa ẩn tình, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vân vê mũi ngọc của Tiêu Cửu Cửu nói: "Nha đầu này lúc nào cũng khiến người ta lo lắng."
Lâm Nhạn đứng bên cạnh trơ mắt nhìn Tiêu Cửu Cửu bị người đàn ông mặc quân trang này cưng chìu, như chỉ thiếu chút nữa muốn cắn nát miệng đầy răng bạc kia.
Phải biết những người mặc quân trang chính là đại diện cho những giai cấp quyền quý trong thành phố này. Bọn họ sẽ là trụ cột vững vàng cho toàn nhân dân nước nhà và tương lai bọn họ cũng chính là những người đàn ông đỉnh cao sáng chói nhất nước Trung Hoa.
Thế mà lúc này anh cứ thế mà thương yêu cưng chìu, xem Tiêu Cửu Cửu như đứa em gái nhỏ bên cạnh mình. Không, phải nói là còn thân hơn cả em gái ruột trong nhà nữa.
Cô đã từng gặp qua em gái của Đông Phương Cảnh Mộ - chính là Đông Phương Cảnh Nhiêu. Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy Đông Phương Cảnh Mộ có thái độ cưng chìu Đông Phương Cảnh Nhiêu như hành động anh đang đối với Tiêu Cửu Cửu lúc này bao giờ.
Có điều, chỉ là một cô nhi không rõ lai lịch thì dựa vào cái gì mà được như vậy? Dựa vào cái gì mà cô ấy được người đàn ông,có địa vị hiển hách và xuất thân bất phàm như vậy thương yêu vô tận? Như vậy sao không khiến cô đố kỵ cho được? Sao không khiến cô oán hận cho được?
Mà điều khiến Lâm Nhạn căm hận nhất là Tiêu Cẩn Chi – người Lâm Nhạn luôn yêu thương đến chết vẫn không thay đổi, cũng là người vốn xưa nay không mấy tỏ ra thiện cảm với phụ nữ thì lúc này cũng đang che chở và dịu dàng quan tâm cô ta.
Cô thật hận lúc này không thể bước tới bóp chết Tiêu Cửu Cửu để giải tỏa mối hận trong lòng mình.
Bây giờ nhìn lại, kế hoạch mượn đao giết người của cô đã hoàn toàn bị hủy hoại trong tay cô ta.
Không chỉ là kế hoạch bị hủy mà khi nhìn ra ở đầu hành lang bên kia, Tiêu Cẩn Chi và Phượng Thần đang từ lầu bốn đi xuống. Khuôn mặt hai người đàn ông lạnh lùng, trầm tư, đằng đằng sát khí đang bước tới ngày càng gần. Lâm Nhạn chỉ liếc mắt nhìn Tiêu Cẩn Chi mà trong lòng cô như có cảm giác cả người mình đột nhiên lạnh lẽo, toàn thân như đang bị băng tuyết bao phủ, không nhịn được run lên một cái. Lần này, sợ rằng cô cũng không thể thoát khỏi tay anh ta được.
Bọn người Chu Tiêu thấy Tiêu Cẩn Chi đến thì cũng liếc mắt nhìn anh, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng. Bọn họ cảm thấy bất mãn vì anh ta không chăm sóc tốt cho Cửu Cửu.
Mày rậm Tiêu Cẩn Chi nhíu chặt, lạnh lùng nhìn lướt qua Lâm Nhạn. Sau đó, anh đứng ở cửa, ngạo nghễ nhìn mấy người phụ nữ đứng đó liều chết cũng không chịu cúi đầu trước Lương Kinh Diễm.
Tròng mắt anh phát lạnh, khóe môi nhếch lên cười cợt làm nổi lên một tia lãnh khốc, âm thanh âm u, lạnh lẽo như trong hầm băng: "Lương đại tiểu thư đến thăm, sao không gọi điện thoại để tôi sai người đến tiếp đón mà lại đứng đây trở mặt như vậy? Hay là không nể mặt?"
Lương Kinh Diễm nhìn ánh mắt Tiêu Cẩn Chi âm u thì trái tim cô cũng kinh hoảng nhưng khi nghe anh ta thốt ra những lời nói cay nghiệt thì cơn giận của cô lại bốc lên, cả người tức giận đến run rẩy.
Cô cố gắng ổn định giọng nói của chính mình, ngạo nghễ nói: " Tiêu Cẩn Chi, tôi tới nơi này chắc bác gái cũng biết. Nếu như bác ấy biết nhân viên phục vụ khách thế này thì tôi nghĩ, bác ấy nhất định sẽ tự mình đứng ra trách phạt. Vậy nên anh cũng cẩn thận dạy dỗ cô ấy lại. Có điều, nếu như hiện tại ở trước mặt mọi người cô ấy nói lời xin lỗi thì chuyện ngày hôm nay coi như bỏ qua, anh thấy thế nào?"
Cô nhường một bước, cũng là muốn nể mặt Tiêu Cẩn Chi một lần.
Tiêu Cẩn Chi cũng không lên tiếng nhưng Chu Tiêu nghe xong thì nóng nảy tức giận mắng: "Tôi khinh. Lương Kinh Diễm, cô đúng là hạng người vô liêm sỉ thật. Cô đã tự tìm tới cửa, tìm tung tích của Cửu Cửu, còn sai người đánh cô ấy, chúng tôi đã không tính toán mà cô còn muốn Cửu Cửu nói xin lỗi cô sao? Con mẹ nó, cô là cái thá gì? Đừng tưởng rằng có ba mẹ che chở, chúng tôi không dám động vào. Ngày hôm nay nếu cô không xin lỗi Cửu Cửu thì tôi,xem cô có thể bước ra khỏi cánh cửa lớn này không?"
Mấy tên đàn ông khác cũng cười lạnh, nhìn Lương Kinh Diễm với ánh mắt khinh thường.
Quả thật gia đình họ Lương đúng là có kẻ đỡ đầu. Nếu cùng bọn họ một chọi một thì gia đình họ Lương nhất định không thất bại. Thế nhưng nếu như một mình nhà họ Lương phải đối phó với sự liên hợp của mấy người ở đây thì tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.
Tuy nhìn những khuôn mặt của những người kia lạnh lùng và khắc nghiệt với mình nhưng trong lòng cô vẫn còn ôm một tia hy vọng, hy vọng Tiêu Cẩn Chi sẽ giúp mình. Nghĩ vậy, Lương Kinh Diễm sợ hãi nhìn về phía Tiêu Cẩn Chi nhưng anh ta chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ "Xin lỗi!"
Cuối cùng Lương Kinh Diễm cũng nhận ra được một sự thật, ngày hôm nay cô nhất định phải thua dưới tay Tiêu Cửu Cửu.