Khi anh nói những lời đó, vẻ khổ sở hiện lên rõ ràng trong đầu, giọng điệu ẩn nhẫn sự bất đắc dĩ quanh quẩn khiến cô giật mình. Lẽ nào anh có nỗi khổ gì? Suy nghĩ này làm cô vừa kích động vừa sợ hãi. Nhưng dù thế nào, cô đã hiểu mình không thể cứ ở nhà đau lòng như vậy, cho dù chân tướng có khiến người ta khó thể chấp nhận, cô... cô cũng phải nghe chính miệng anh nói!
Cô nhanh chóng thay quần áo, lấy hết giấy tờ để vào túi rồi đi xuống lầu. Mới đến bậc thang, giọng nói của Cố Bảo Bảo đã truyền vào tai cô: "Ba mẹ, con cảm thấy sự việc này không đơn giản, bởi vì con nghĩ không ra, nếu anh ta cố ý làm việc này, tại sao lại nhờ con chăm sóc Mộ Thải Hinh mấy ngày?"
Mục Sơ Hàn chấn động, chạy thật nhanh xuống.
"Chị dâu, chị nói gì? Hinh Nhi đang ở nhà chị?"
Thấy Cố Bảo Bảo gật đầu, tất cả không cần nói nữa, cô lập tức chạy ra ngoài.
"Sơ Hàn!" Mọi người nhanh chóng đuổi theo.
Cố Bảo Bảo nhanh hơn, đứng bên cạnh xe hỏi: "Sơ Hàn, em đi đâu vậy?"
"Em đi Anh!" Mục Sơ Hàn không giấu giếm, "Chị dâu, em nhất định phải tìm được anh ấy, em phải tìm anh ấy... để hỏi rõ ràng!" Cô đã quyết tâm, không chút do dự phóng đi như bay!
"Sơ Hàn, Sơ Hàn!"
Bà Mục ra đến nơi, sốt ruột gọi to. Nó đi Anh như thế có tìm được Lăng Diệp Bân hay không chưa nói tới, nếu tìm được, chứng minh sự việc như mọi người suy đoán, một mình nó ở Anh thì sao có thể để người ta yên tâm?
"Sơ Hàn, con quay về, mẹ bảo con quay về!" Bà Mục vừa gọi vừa chạy theo, hai mắt đỏ bừng.
"Mẹ!" Cố Bảo Bảo đỡ bà, "Mẹ đừng vội, đừng vội."
"Bảo Bảo, sao mẹ không vội được?" Bà vội đến mức sắp khóc.
Cố Bảo Bảo ép buộc mình tỉnh táo lại, "Mẹ, mẹ đừng vội, con đi tìm Tư Viễn, mẹ chăm sóc Hi Nhi giúp con."
Bà Mục lau nước mắt: "Được, Hi Nhi con không cần lo, mẹ ở nhà chờ điện thoại của con."
Cố Bảo Bảo gật đầu lên xe. Cô gọi điện thoại cho Mục Tư Viễn nhưng anh còn đang họp nên chưa thể nghe.
Đến công ty, ai cũng biết thân phận của cô, tự nhiên có người hỗ trợ mở thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, đi thẳng lên tầng làm việc của Mục Tư Viễn. Ra khỏi thang máy, phòng tổng giám đốc đóng chặt, phòng thư ký thì mở nhưng không có ai. Cô đành phải ngồi chờ bên ngoài.
Không biết chờ bao lâu, thang máy chung luôn dừng ở tầng một đi lên, cô đoán là thư ký. Quả nhiên, cửa thang máy còn chưa mở, cô đã nghe thư ký chủ nhiệm giao phó cho cấp dưới: "Cô lập tức đặt vé máy bay đi Luân Đôn, tổng giám đốc cần dùng."
Cố Bảo Bảo sửng sốt, anh muốn đi Anh làm gì?
Thư ký chủ nhiệm đã trông thấy cô, kinh ngạc hỏi: "Phu nhân, cô đến rồi!" Cô ấy gạt điện thoại chuyên dụng trong tay để kết nối trực tiếp với Mục Tư Viễn.
Cố Bảo Bảo cười đứng dậy, bên kia điện thoại vang lên giọng nói của Mục Tư Viễn: "Chuyện gì?"
"Mục tổng, phu nhân tới."
"Tôi tới ngay." Đầu bên kia đáp ứng rồi cúp máy.
Cố Bảo Bảo cảm kích: "Cám ơn cô. Dự án xảy ra chuyện lớn như vậy, các cô nhất định rất bận rộn!"
"Cũng tạm, cám ơn phu nhân quan tâm!" Thư ký chủ nhiệm cười, mở cửa phòng làm việc của tổng giám đốc: "Phu nhân, cô vào trong chờ nhé, Mục tổng sẽ tới ngay."
Còn chưa có nói xong, một người đã chạy tới từ đầu kia hành lang, "Bảo Bảo!"
Thấy anh, Cố Bảo Bảo chạy tới, chưa kịp nắm lấy cánh tay anh đã nói: "Anh Tư Viễn, một mình Sơ Hàn đã đi Anh!"
Mục Tư Viễn giật mình.
Cố Bảo Bảo tiếp tục lo lắng nói: "Nó nói muốn đi tìm Lăng Diệp Bân, muốn hỏi cho rõ ràng! Ba mẹ ở nhà rất nóng vội!"
"Cái con bé này!"
Mục Tư Viễn xoa tóc cô khuyên lơn: "Em đừng vội. Sơ Hàn lớn vậy rồi, sẽ không để người khác lo lắng vì nó đâu, nó muốn đi thì cứ để nó đi!"
"Nhưng mà..." Lời anh nói không sai, nhưng bây giờ cô cảm thấy sự việc không đơn giản. Chỉ là không đơn giản thế nào cô lại không nói nên lời.
Mục Tư Viễn kéo cô vào phòng, đang chuẩn bị nói thì cô lại ngẩng lên nhìn anh: "Anh Tư Viễn, ban nãy em nghe chủ nhiệm nói muốn đặt vé máy bay đi Luân Đôn, anh cũng muốn đi Anh sao?"
Không ngờ bị cô vô tình nghe được, Mục Tư Viễn cười khẽ: "Chuyện lớn như vậy, anh phải sang để thăm dò tình huống của đối thủ."
Điều này cũng đúng!
Cô gật đầu, lại lắc đầu, lo lắng nhìn anh: "Có thể gặp nguy hiểm gì không?"
"Nguy hiểm?" Anh nhíu mày, "Sao có thể?"
Thấy dáng vẻ không cho là đúng của anh, giống như sự lo lắng của cô là hoàn toàn dư thừa, nhưng cô cảm thấy hình như anh có chuyện gạt cô. Nếu là chuyện bình thường, anh sẽ không giấu. Chuyện mà anh không muốn cô biết nhất định có nguy hiểm! Giống như sự việc Cổ Tín Dương lần trước! Bắt được điểm này, cô rùng mình.
"Anh Tư Viễn..." Nhưng lần này, cô không biểu lộ suy nghĩ trong lòng mà hỏi: "Vậy anh tới Luân Đôn có thể tìm được Sơ Hàn không?"
Mục Tư Viễn hơi suy tư rồi gật đầu: "Ừ, anh sẽ đi tìm. Em yên tâm, anh sẽ cho người chờ Sơ Hàn ở sân bay, sau đó nói cho nó biết anh cũng sẽ tới."
"Vậy em yên tâm rồi!" Cô nhón chân hôn lên má anh một cái, "Hi Nhi đang ở chỗ ba mẹ, chiều nay em không đi tiễn anh, anh đi sớm về sớm."
Không đi tiễn anh?
Như thế làm anh có chút bất ngờ. Chẳng qua ban đầu anh cũng không định để cô đi tiễn, liền nói: "Được, anh bảo lái xe đưa em về."
"Không cần, lái xe trong nhà còn đang chờ em bên dưới!" Cố Bảo Bảo cười với anh rồi ra khỏi văn phòng.
Mục Tư Viễn đứng bên cửa sổ, sau khi thấy cô mới lấy điện thoại ra. Mở tin nhắn mới nhất, trên đó nói -- Đã tra ra được tối qua Lucy và hai người đàn ông mang một chiếc rương lớn lên thuyền đen, bây giờ đã tới Luân Đôn --
Lucy?!
Mục Tư Viễn nhíu mày, kế hoạch quả nhiên bị phá hỏng rồi!
Bấm vào điện thoại, anh lập tức giao phó: "Lập tức chuẩn bị trực thăng!"
Anh cần tới Anh ngay lập tức! Nếu không anh không dám đảm bảo Lăng Diệp Bân không gặp nguy hiểm!
***
Xe mới đi khỏi công ty mấy trăm mét, Cố Bảo Bảo liền bảo lái xe về trước còn cô thì xuống xe.
Cô lặng lẽ vào một quán cà phê nhỏ đối diện công ty, định chờ Mục Tư Viễn đi khỏi mới vào công ty tìm thư ký chủ nhiệm để hỏi rõ ràng. Mới ngồi mấy phút cô đã trông thấy anh và mấy trợ lý chạy ra. Ngay sau đó, một chiếc xe con đi đến đưa bọn họ đi.
Họ đi đâu?
Cố Bảo Bảo đứng dậy, lại nhanh chóng vào công ty lần nữa.
"Chủ nhiệm!"
Thư ký chủ nhiệm kinh ngạc, phu nhân của tổng giám đốc đi rồi quay lại, cô ấy hết sức kỳ lạ.
"Chủ nhiệm, Mục tổng đâu rồi?" Cố Bảo Bảo truy hỏi.
"Mục tổng..."
Làm sao bây giờ? Mục tổng đã thông báo chuyện này tuyệt đối không thể nói cho cô ấy biết!
"Vừa rồi Mục tổng có một cuộc họp khẩn cấp nên đã ra ngoài."
Thật sự là có cuộc họp ư? Cố Bảo Bảo không có căn cứ phản bác, cô đành nói dối!
"Nhưng ban nãy anh ấy nói với tôi, hôm nay không có họp, còn bảo tôi đi mua bánh ngọt cho anh ấy nữa!" Cô giơ cái hộp trong tay lên. May là trước khi đến đã cẩn thận suy nghĩ, cho nên "đạo cụ" cũng đã chuẩn bị đầy đủ.
Cái gì?
Thư ký chủ nhiệm sửng sốt, Mục tổng cũng mắc phải sai lầm cấp thấp thế này, lại tự động đào hố để bà xã biết?!
"Cái này..."
Thư ký chủ nhiệm vội nghĩ lý do, Cố Bảo Bảo lại không cho cô ấy cơ hội, lập tức nói: "Rốt cuộc anh ấy đi đâu? Có phải anh ấy..." Nước mắt cô lộp bộp: "Anh ấy có chuyện gì giấu giếm tôi?"
Nước mắt này có một nửa là giả vờ, một nửa là lo lắng, nhưng hết sức chân thật, khiến thư ký chủ nhiệm luống cuống chân tay.