Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 194




"Sơ Hàn!"

Cố Bảo Bảo đứng dậy đuổi theo.

Lăng Diệp Bân chậm một bước, muốn ra ngoài theo thì bị Mục Tư Viễn ngăn cản.

"Tổng giám đốc Mục?"

Anh không rõ vì sao Mục Tư Viễn ngăn cản anh.

Khóe môi Mục Tư Viễn nhướng lên thành một nụ cười, mờ nhạt mà lạnh lẽo.

Anh đờ đẫn, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

Nhưng anh ép buộc bản thân phải bình tĩnh, xem Mục Tư Viễn sẽ nói gì.

"Lăng Diệp Bân", Mục Tư Viễn đưa tay đẩy vai anh một cái: "Anh đã biết thân phận của em gái tôi?"

Câu hỏi kỳ lạ làm Lăng Diệp Bân không phản bác được.

Ai cũng biết Mục Sơ Hàn là thiên kim nhà họ Mục, giá trị con người khá cao, nhưng anh ta biết đây không phải điều Mục Tư Viễn muốn hỏi.

Quả nhiên, nghe anh ta tiếp tục nói: "Em gái tôi có cha mẹ còn sống khỏe mạnh, lại có cả anh trai và chị dâu, nếu có người muốn ức hiếp coi nó như trẻ mồ côi, không biết có phải là mắt bị mù rồi không!"

Mục Tư Viễn nhấn thật mạnh ba từ cuối, khiến anh giật mình.

Anh ta đã nhận ra cái gì?

Có phải đang cảnh cáo anh?

Nghi vấn và lo sợ cùng xuất hiện, Lăng Diệp Bân thậm chí không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Chỉ sợ khi hai đôi mắt nhìn nhau, ánh mắt sẽ bán đứng anh ta.


Một lúc sau, ổn định lại dòng suy nghĩ, anh ta mới chậm rãi ngước lên nhìn Mục Tư Viễn: "Sao vậy, tổng giám đốc Mục?"

Anh ta ép mình lộ ra nụ cười trào phúng: "Không biết có phải anh đều nói vậy với những người theo đuổi em gái anh hay không?"

Mục Tư Viễn cũng cười, "Lăng Diệp Bân, không gạt anh, đàn ông muốn lấy em gái tôi rất nhiều, anh cũng tính là một trong số những người gần đây!"

Anh vỗ lên vai Lăng Diệp Bân, ý vị thâm trường nói: "Tôi rất hi vọng anh là người có thể đi đến cuối cùng, mà không phải nửa đường đã bị chúng tôi..."

Anh giơ tay kia lên, làm bộ cắt ngang qua cổ.

Thâm ý trong đó, không cần nói ra cũng rõ!

Mục Tư Viễn nói xong liền quay người bỏ đi.

Để lại một mình Lăng Diệp Bân đứng như trời trồng, cuối cùng vì hai chân tê dại, ngã ngồi xuống ghế.

Trái tim co thắt từng cơn, đầu ngón tay run rẩy, càng đừng kể đến mồ hôi lạnh từ gò má chảy xuống đầm đìa.

Anh ta biết rồi!

Mục Tư Viễn đã biết rồi!

Anh lặp đi lặp lại những lời đó với chính mình.

Bất ngờ rằng, anh bỗng phát hiện, trái tim sau khi căng thẳng qua đi, lại đổi lấy là...

***

Mục Tư Viễn ra khỏi nhà hàng liền thấy Cố Bảo Bảo đang đứng cách đó không xa, lo lắng vẫy một chiếc taxi lại.

"Bảo Bảo!"

Anh chạy đến kéo cô, "Sao vậy? Muốn đi đâu?"

"Đuổi theo Sơ Hàn đó!"

Cô cuống cuồng trả lời, "Túi của Sơ Hàn còn ở chỗ em, trên người nó chẳng có gì cả, đã lên taxi rồi, lát nữa nó lấy gì trả tiền xe?"

Mục Tư Viễn nhíu mày, bây giờ đi lấy xe đã không kịp, anh vẫy tay gọi một chiếc taxi.

"Đi hướng nào?" Anh hỏi.

Cố Bảo Bảo khẩn trương chỉ đường cho tài xế, bảo anh ta cố gắng đuổi theo.

Nhưng trên đường xe cộ tắc nghẽn, một giây trước còn trông thấy đuôi xe, một giây sau đã không thấy nữa.

Cố Bảo Bảo dậm chân, "Tại sao nó phải chạy chứ, có chuyện gì mà không thể từ từ mà nói?"

Nghĩ đến trên người cô ấy không mang một xu, Cố Bảo Bảo gấp đến độ nước mắt cũng chảy ra.

"Đừng nóng ruột, đừng nóng ruột!"

Mục Tư Viễn ôm lấy cô, ôn nhu nói: "Không sao đâu, nó cũng không phải trẻ con, gặp chuyện sẽ tự nghĩ cách!"

Anh không ngừng hôn lên má cô, cuối cùng mới để cô bình ổn trở lại.

"Không thấy xe, có còn đi theo nữa không?" Tài xế hỏi.

Mục Tư Viễn thở dài: "Vậy làm phiền anh đưa chúng tôi về."

Cố Bảo Bảo lo lắng lắc đầu, không đồng ý với đề nghị của anh.

"Anh Tư Viễn, chúng ta đi tìm theo đường này, không chừng có thể tìm được nó!"

Mục Tư Viễn cười rộ: "Bảo Bảo, em đừng vội. Anh dám cá với em, lát nữa chúng ta về nhà gọi đến nhà lớn, bảo đảm Sơ Hàn đã về nhà."

Vì để cô tin, anh cố ý nâng tiền cược lên lớn hơn: "Nếu anh thua, sau này cứ đến cuối tuần chúng ta sẽ về nhà lớn ở hai ngày, em xem có được không?"

Cố Bảo Bảo dở khóc dở cười.

Sao có thể dùng chuyện này làm tiền đánh cược được chứ?

Hại cô bây giờ đi theo cũng không được, không đi theo cũng không được.

"Anh... Anh thật sự không lo lắng về Sơ Hàn ư?"

"Em yên tâm, nó từ chối người khác chứ không phải bị thất tình, sẽ không sao cả!"

Anh nửa dỗ nửa khuyên, cuối cùng Cố Bảo Bảo theo anh về nhà.

Vừa về tới nhà, cô cầm điện thoại định gọi đi thì bị Mục Tư Viễn nhanh chóng dập máy.

"Bảo Bảo, bây giờ em còn chưa gọi được, ông già và người phụ nữ đó còn chưa ngủ, em gọi đến như thế, không phải khiến họ lo lắng sao?"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, lời anh nói cũng có đạo lý, hơn nữa...

Cô không nhịn được cười: "Anh Tư Viễn, thì ra anh cũng rất quan tâm đến bố mẹ!"

"Anh chỉ là... chỉ là muốn tránh phiền phức không cần thiết!"

Nói xong, trên gò má anh xuất hiện vẻ mất tự nhiên.

Cố Bảo Bảo cũng không có vạch trần, chỉ lén lút mỉm cười.

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

Anh như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt gặp, nóng lòng giải thích: "Ông già và người phụ nữ đó nói nhiều như thế, nếu hoài nghi, khẳng định sẽ có vô vàn điều muốn hỏi mà không hết!"

"À... thì ra là vậy..."

Cố Bảo Bảo cố tình kéo dài giọng, liếc xéo anh, cuối cùng nụ cười cũng không che giấu được.

"Bảo Bảo!"

Anh bực tức, "Em dám cười anh!"

Lời còn chưa dứt, cả cơ thể đã vồ đến chỗ cô ngồi.

Cố Bảo Bảo cười khúc khích, đã sớm đứng dậy bỏ chạy lên gác.

Đáng tiếc bước chạy ngắn, còn chưa được hai bước đã bị anh bắt lại vào lòng.

"Thả... thả em ra..."

Cô ngọ ngoạy, không muốn bị anh túm lại.

Sao anh thả ra được chứ?

***

"Anh Tư Viễn, nghe nói Lăng Diệp Bân đã đến nhà lớn, Sơ Hàn bảo người giúp việc không cho anh ta vào."

Ngày hôm sau, Mục Tư Viễn tan ca về nhà liền nghe được tin tức từ Cố Bảo Bảo.

Anh cười nhạt, không đưa ra bình luận.

Ngày thứ năm, Cố Bảo Bảo nói với anh: "Nghe nói Sơ Hàn từ chức, có phải thật không anh Tư Viễn?"

Anh gật đầu.

Có điều Sơ Hàn bỏ việc là chuyện của Phòng Nhân sự, anh không can dự vào.

Ngày thứ tám, Cố Bảo Bảo nói với anh: "Anh Tư Viễn, nghe nói Lăng Diệp Bân đã ở bên ngoài biệt thự chờ ba đêm, chỉ mong Sơ Hàn gặp anh ta một lần."

Cô nhíu mày đầy lo lắng: "Vậy mà Sơ Hàn không đồng ý."

Anh thở dài, không biết nói cái gì cho phải.

Nhưng rõ ràng chuyện này đã ảnh hưởng đến tâm trạng bà xã của anh.

Biểu hiện trực tiếp là trên bàn cơm tối nay, Nhạc Nhạc ăn một miếng thịt, vừa chạm cái đã nhảy lên: "Mẹ ơi, đây là thịt muối ạ?"

Anh nhíu mày, trong lòng đang nghĩ anh có phải ra tay quản đến rồi không?

Đến ngày thứ mười hai, anh tan ca về nhà, không ngờ phát hiện bà xã thân yêu đang lén rơi nước mắt.

"Bảo Bảo, em sao vậy?"

Anh hoảng hốt, vội ôm lấy cô.

Cô cũng ôm lấy anh, khóc càng dữ hơn.

Vừa khóc vừa nói: "Anh Tư Viễn, đều là lỗi của em, lỗi của em!"

"Em đã làm sai gì chứ?"

"Trước kia em không nên vì một bên tình nguyện mà tác hợp Sơ Hàn với Lăng Diệp Bân!"

Cô càng nói càng đau lòng, một lúc lại nghẹn ngào làm anh mãi mới hiểu được là chuyện gì.

Thì ra hôm nay cô gọi điện cho Sơ Hàn, nói bóng nói gió hỏi đến chuyện giữa cô ấy và Lăng Diệp Bân.

Không ngờ cô mới nói một câu: Đã lâu rồi chị không gặp anh Lăng, không biết anh ta thế nào.

Sơ Hàn lại bật khóc, hơn nữa còn khóc rất đau lòng, ngay cả lời cũng không thốt ra nổi.

Vậy nên Cố Bảo Bảo cực kỳ tự trách, cảm thấy mình nhiều chuyện mới dẫn đến cục diện như bây giờ.

"Được rồi, đừng khóc, đừng khóc."

Mục Tư Viễn dịu giọng an ủi, "Chuyện đến bây giờ, vốn không hề liên quan đến em!"

Anh lau nước mắt cho cô, lại nháy mắt mấy cái với cô: "Hơn nữa, anh có cách giải quyết."

"Anh có cách?"

Cố Bảo Bảo ngừng khóc, thấy anh gật đầu chắc chắn.

"Được rồi, giờ anh về tìm Sơ Hàn", anh nhéo má cô: "Có lẽ hai tiếng sau mới về, em hãy ngoan ngoãn chờ ở nhà."

Nói xong anh liền ra ngoài.

Đến nhà họ Mục thì đã qua thời gian ăn cơm tối, nhưng ông già và người phụ nữ kia còn đang sốt ruột vì mấy ngày rồi Sơ Hàn không ăn cơm!

Thấy anh không phải Chủ nhật lại đến, hai người không khỏi giật mình.

"Sơ Hàn trên gác?"

Anh không giải thích nhiều, hỏi thẳng.

Thấy Mục Phong Minh gật đầu, anh liền đi lên.

Bà Mục mới phản ứng, quay sang nhìn chồng: "Nó... nó đến tìm Sơ Hàn?"

Không nên trách bà quá kinh ngạc, thật sự chuyện như vậy ở nhà họ Mục vẫn là lầu đầu tiên được thấy.

Mục Phong Minh gật đầu, lại cười rộ: "Tốt rồi, chúng ta đừng quan tâm nữa, để Tư Viễn để ý nó thôi!"

Đẩy cửa ra, Mục Sơ Hàn đang co người bên cửa sổ, nhìn cổng vườn hoa ngẩn người.

Anh nhướng môi, "Đã muốn gặp anh ta thì sao không xuống nhà?"

Giọng nói đột ngột khiến Mục Sơ Hàn ngớ người.

Sững sờ quay đầu sang, sau khi thấy khuôn mặt người đến, nét mặt cô ấy có chút thoải mái, lại có chút thất vọng.

Mục Tư Viễn cảm thấy buồn cười, "Muốn gặp anh ta, lại sợ gặp anh ta, đây là tâm trạng khi yêu của mấy cô gái đó hả?"

Anh ngồi xuống bên cạnh cô ấy.

Mục Sơ Hàn nhìn anh, cười cay đắng: "Anh, anh cần gì nói móc em? Em... trong lòng em, đã đủ khổ rồi."

Dẫu sao cùng chung huyết thống, thấy cô ấy đau khổ như vậy, Mục Tư Viễn cuối cùng không đành lòng.

"Nào", anh nắm lấy cánh tay cô ấy, "Đi theo anh!"

"Đi đâu?"

Cô ấy hoảng sợ không chịu di chuyển.

"Cứ đi theo anh, chẳng lẽ anh còn có thể hại em sao?"

Tiếng "anh" phát ra từ miệng anh thật ấm áp.

Mục Sơ Hàn không có kháng cự nữa, ngoan ngoãn theo anh xuống nhà, ra khỏi biệt thự.

Đi mới biết, thì ra Mục Tư Viễn muốn dẫn cô đến - Quán bar.

"Nào! Uống bia!"

Anh gọi mười mấy chai bia đặt lên bàn, "Uống say rồi thì cái nên quên sẽ quên hết. Hôm nay anh sẽ uống không say không nghỉ với em!"

Cô ấy cầm một chai uống một hớp, vừa đắng vừa cay, rất khó uống.

Tuy cô ấy tùy hứng nhưng rất ít khi uống bia.

Lần trước uống say, chính là vào... hôn lễ của Thân Văn Hạo và Trịnh Tâm Du.

Nhớ lại chuyện ấy, cô ấy ngửa đầu, uống một ngụm lớn.

"Cảm giác thế nào?" Mục Tư Viễn hỏi.

Đặt chai xuống, lắc đầu: "Anh, uống say chỉ có thể tạm thời quên đi, tỉnh dậy rồi vẫn phải đối mặt."

Kinh nghiệm này, không phải cô ấy chưa có.

Mục Tư Viễn thở dài, "Em hiểu là tốt rồi. Thế thì, em tính trốn tránh anh ta đến khi nào?"

"Trốn..."

Cô ấy chậm rãi lắc đầu: "Anh, em không trốn, em đang đợi chính anh ấy tự từ bỏ."

"Nếu cả đời anh ta không từ bỏ thì sao?"

Mục Sơ Hàn ngơ ngác, hiển nhiên, cô ấy không nghĩ tới vấn đề đó.

Cô ấy cũng không muốn nghĩ.

Cầm chai bia, cô ấy tiếp tục uống một hớp đầy.

"Sơ Hàn, em nói cho anh biết, em có thích anh ta không?"

"Thích?"

Không...

Đâu chỉ là thích, với anh, đâu chỉ là thích?

"Anh, anh đừng hỏi, uống với em đi."

Cô ấy cũng không muốn nói thêm, đặt chai rỗng xuống, lấy một chai khác, không chút nghĩ ngợi rót xuống dạ dày.

Anh cũng không ngăn cản, chỉ nói: "Sơ Hàn, có muốn anh nghe nói vài lời không?"

Cô ấy gật đầu.

Cô ấy không sao cả.

Nếu là muốn nói cho cô ấy biết điểm tốt của Lăng Diệp Bân, cô ấy sẽ nghe tai trái rồi ra tai phải.

Song, điều anh muốn nói không phải vậy.

"Sơ Hàn, em có biết vì sao anh và Bảo Bảo có thể ở bên nhau không?"

Anh nói đến chuyện anh và Cố Bảo Bảo.

"Sơ Hàn, theo các em, khi đó đều cho rằng anh rất ghét cô ấy, nhất định sẽ lấy Tâm Du đúng không?"

Mục Sơ Hàn gật đầu: "Khi đó không phải anh khiến người ta đón nhận tin tức như thế à? Trong mắt em, anh rất ghét Bảo Bảo."

"Không phải như thế!"

Anh cũng uống một hơi, mới tiếp tục nói: "Cô ấy biến mất năm năm, anh thường xuyên không khống chế nổi nhớ đến cô ấy. Anh không nói rõ đó là cảm giác gì, giống như bị con kiến cắn vào tim, từng chút một, tuy không đau, lại làm người ta hết sức khó chịu."

Mục Sơ Hàn ngây dại.