"Diệp Bân."
Mục Sơ Hàn đáp lại, lúng túng đón nhận ánh mắt dò hỏi của bố mẹ, không biết phải nói thế nào.
Lăng Diệp Bân tiến đến gần hơn mới thấy Mục Phong Minh và bà Mục.
Có vẻ như anh ta không cảm thấy khó xử, còn lớn tiếng nói: "Cô Mục, chú Mục!"
Sau khi chào hỏi qua với họ, anh ta liền đưa hoa hồng cho Mục Sơ Hàn: "Sơ Hàn, chúc mừng em xuất viện."
"Cám ơn!"
Cô ấy ôm lấy bó hoa, trong nụ cười có chút khó xử.
Nhưng Lăng Diệp Bân giống như hoàn toàn không trông thấy, đi lên thay người giúp việc đẩy xe lăn, từ từ đẩy cô ấy ra ngoài.
Để mặc họ đi trước, Mục Phong Minh mới quay sang con trai và con dâu: "Chuyện này là thế nào?"
Nếu ông không nhớ nhầm, lần trước ông cố tình gọi Lăng Diệp Bân đến nhà ăn cơm, Sơ Hàn còn làm cậu ta bị tiêu chảy.
Mục Tư Viễn trước giờ không dễ nói chuyện với ông, lúc này chỉ nhún vai: "Bố thấy thế nào thì là thế ấy!"
Cố Bảo Bảo đẩy anh một cái, vội nói: "Bố mẹ, vì anh Lăng là nhà dự toán phòng Công trình của công ty, đồng thời cũng chính là cấp trên của Sơ Hàn nên hai người họ có thân cận với nhau."
Bà Mục tinh tế suy nghĩ về lời cô, hỏi: "Thân cận đến mức đó?"
Điều này...
Cố Bảo Bảo khó xử, cô phải miêu tả việc này thế nào?
Mục Tư Viễn không thể đứng nhìn bà khiến Bảo Bảo khó xử, lập tức sẵng giọng: "Sơ Hàn đã 28 tuổi rồi, nó có tự do làm việc mình muốn, chẳng lẽ bọn con làm anh chị mà vẫn phải trông chừng nó?"
Bà Mục nhìn anh không nói gì, chỉ bảo: "Bảo Bảo, là mẹ quá lo lắng."
"Không sao đâu mẹ."
Cố Bảo Bảo nói nhanh: "Con đã hỏi Sơ Hàn, nhưng nó bảo nó với anh Lăng cũng không có gì, cho nên vừa rồi con cũng không biết trả lời câu hỏi của mẹ thế nào."
"Đừng nói nữa."
Mục Phong Minh vung tay lên, "Về nhà rồi thảo luận, bây giờ để người khác nghe được, thật đúng là trò cười."
Bà Mục không có ý kiến, nhưng nhìn Lăng Diệp Bân đang đẩy xe giúp Sơ Hàn cách đó không xa, lại không nhịn được nói câu: "Cậu Lăng thì thế nào? Chúng ta đi xe, bảo cậu ấy tự đi à?"
Nghe vậy, trong lòng Cố Bảo Bảo nảy ra sáng kiến.
"Bố."
Cô đến bên cạnh Mục Phong Minh, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Trong khoảng thời gian này anh Lăng thường đến bệnh viện giúp chăm sóc Sơ Hàn, bố xem tối nay có nên mời anh ta đến nhà ăn cơm không?"
Trong lòng cô có tính toán.
Tin rằng sau khi Lăng Diệp Bân biết sẽ hiểu được bữa cơm lần này khác với bữa cơm lần trước.
Nếu anh ta đồng ý, đồng ý gặp "phụ huynh" của Sơ Hàn, chẳng phải cũng biết được một phần tâm ý của anh ta sao?
Tất nhiên, nếu anh ta không chấp nhận, cũng chứng tỏ anh ta không có ý phát triển thêm bước nữa với Sơ Hàn.
Cô cũng có thể yên tâm bỏ tảng đá trong lòng.
Mục Phong Minh tất nhiên đáp ứng.
Nhưng ông không suy nghĩ nhiều như Cố Bảo Bảo.
Điều ông quan tâm nhất là, nếu về nhà ăn cơm, ông có thể được gặp cháu trai và cháu gái yêu quý rồi!
Song, kết quả trong dự liệu của Cố Bảo Bảo lại nằm ngoài dự liệu của cô.
Khi cô thay mặt Mục Phong Minh và bà Mục mời Lăng Diệp Bân đến nhà họ Mục ăn cơm, anh ta đã đồng ý.
Nhưng anh ta lại hỏi cô: "Bà Mục, đây xem là bữa cơm thế nào? Cơm mời khách, hay bữa cơm vì quan hệ giữa tôi và Sơ Hàn..."
"Tôi thấy thật khó hiểu khi anh lại hỏi như thế."
Cô không nhịn được cắt ngang lời anh ta.
Cô không rõ, vì sao anh ta có thể hỏi như vậy.
Anh ta muốn có quan hệ thế nào với Sơ Hàn, có phải anh ta muốn tự ra quyết định?
Nhưng theo cô thấy, anh ta kề cà không đi đến bước quan trọng với Sơ Hàn.
Lẽ nào anh ta đang chờ Sơ Hàn chủ động?
Lăng Diệp Bân ngơ ngác với vấn đề của cô, "Bà Mục?"
Cô nhìn anh ta: "Ban đầu tôi đã nói với anh, chúng tôi muốn, chỉ là một người đàn ông có thể thật lòng trân trọng Sơ Hàn."
Lăng Diệp Bân cũng hiểu được: "Chẳng lẽ trong mắt bà Mục, tôi không phải người như thế?"
"Tôi chỉ hi vọng."
Cố Bảo Bảo nghiêm túc nhìn anh ta: "Anh không nên chơi trò trò chơi ái tình gì cả."
Mục Sơ Hàn ở trong xe quay cửa kính xuống, hô lên về phía họ: "Chị dâu, hai người đang nói chuyện gì vậy? Mau lên xe đi."
Cố Bảo Bảo gật đầu, lại nói với Lăng Diệp Bân: "Hi vọng anh có thể suy nghĩ kỹ càng, tối nay gặp lại."
Cô xoay người bước lên xe.
Nhìn bóng xe đi xa, cả người Lăng Diệp Bân run lên.
"Diệp Bân, anh do dự thiếu quyết đoán, tới khi nào chúng ta mới quay lại Anh được?"
"Diệp Bân, em còn có thể giúp anh làm gì nữa? Cơ hội tốt nhất đã tạo cho anh, anh còn muốn kéo dài tới khi nào?"
"Lăng Diệp Bân, anh nói đi, anh thật sự đã yêu cái cô thiên kim đại tiểu thư đó sao?"
Không phải vậy, không phải.
Làm sao anh ta có thể?
Anh ta chỉ đang chờ, chờ thời cơ tốt nhất mà thôi.
Đúng, chính là vậy!
***
"Chị dâu, chị vừa nói gì với Diệp Bân vậy?"
Còn nói chuyện lâu như thế.
Cố Bảo Bảo liếc sang cô ấy, trên chiếc xe này chỉ có lái xe và hai người các cô, cũng không sợ nói nhiều lời đùa cợt với nhau.
"Muốn nói chuyện một lát với Diệp Bân của em, em cũng không cho phép à!"
"Chị dâu!"
Mục Sơ Hàn hờn giận liếc cô một cái, không nhịn được xấu hổ đến nỗi đỏ bừng cả mặt.
Cố Bảo Bảo cười: "Sơ Hàn, nói thật, em cảm thấy anh ta thế nào?"
"Cái gì mà thế nào?"
Cô ấy còn giả vờ.
Cố Bảo Bảo cười mà không nói, đếm thầm 3 giây, cô biết mà, người giả vờ không dễ dàng im lặng vậy đâu.
"Chị dâu, chị cảm thấy anh ấy thế nào?"
Hỏi cô ư?
"Cũng được, rất có tình cảm, cũng rất xuất sắc."
Mục Sơ Hàn quyệt miệng, "Chị nói em cũng biết. Nhưng mà, em cảm thấy em và anh ấy không phải cùng một loại người."
Không phải cùng một loại người?
Cố Bảo Bảo thấy rất lạ tại sao cô ấy lại đưa ra kết luận như thế.
Tất nhiên cô hiểu, mặc dù Sơ Hàn có tính khí đại tiểu thư, nhưng đối mặt với tình cảm chưa bao giờ xuất phát từ bối cảnh xuất thân của đối phương.
"Em cũng không biết phải nói thế nào."
Mục Sơ Hàn lắc đầu.
Nhớ lại lúc ở bệnh viện, hai người bên nhau vô số lần, anh làm mọi việc như một người bạn trai, nhưng cô chưa từng thấy trong mắt anh có chứa - tình cảm.
Thứ tình cảm đó, cô chỉ thấy khi anh trai nhìn Cố Bảo Bảo.
Khi đó cô đã nghĩ, nếu một người đàn ông thật sự yêu cô, nhất định đôi mắt khi nhìn cô sẽ tràn ngập tình ý.
Thế nhưng, trong mắt Lăng Diệp Bân, cô không thấy chút nào.
"Sơ Hàn."
Cố Bảo Bảo hơi suy tư, mới hỏi: "Vậy còn em? Em thích anh ta chứ?"
"Em..."
Mục Sơ Hàn cười nhẹ, không trả lời.
Đôi mắt mệt mỏi nhắm lại, "Chị dâu, em muốn nghỉ ngơi một chút. Em hi vọng mơ một giấc mơ, trong mơ có một người đàn ông, yêu em như anh trai yêu chị vậy."
Nghe xong, Cố Bảo Bảo có chút xót xa.
Thân là thiên kim tiểu thư nhà họ Mục, từ trước tới giờ cô ấy rất kiêu ngạo.
Nhưng bây giờ nói ra những lời này...
Thân Văn Hạo mang lại cho cô ấy, đâu chỉ dừng lại ở thương tâm?
Từng hi vọng, một người đàn ông có trách nhiệm có thể xuất hiện trong cuộc đời cô ấy, xoa dịu vết sẹo trong lòng cô ấy.
Bây giờ, hi vọng này còn có thể đặt trên người Lăng Diệp Bân sao?
Cố Bảo Bảo lặng lẽ lắc đầu.
Về đến nhà, năm sáu người giúp việc đã chờ sẵn.
Vì từ bệnh viện về nhà phải tắm rửa, cô chủ bây giờ không tiện, người giúp việc phải luôn chờ sẵn đợi lệnh.
Mục Sơ Hàn thấy thế thì mỉm cười: "Làm phiền các cô tạm thời để quần áo của tôi ở phòng khách, như vậy tôi ra vào cũng tiện hơn."
Không cần người giúp việc đứng chật phòng chờ lệnh rồi mang lên mang xuống.
Nghe vậy, mọi người trong phòng sửng sốt.
Ai mà ngờ được cô chủ ngang ngược càn rỡ ngày trước sẽ nói ra lời như thế?
Vẫn là Cố Bảo Bảo phản ứng nhanh, lập tức nói: "Vậy các cô đi đi, lát nữa cô chủ sẽ tắm."
Không khí trong phòng được đẩy lên, Cố Bảo Bảo trông thấy bà Mục nhìn con gái, mặt mày vui mừng.
"Bố."
Mục Sơ Hàn lại nói với Mục Phong Minh: "Bây giờ con đã bỏ thạch cao rồi, ngày mai sẽ tập đi trong vườn hoa để sớm đi làm trở lại."
"Vội cái gì chứ?"
Cố Bảo Bảo không đồng ý, "Vẫn nên chờ xương lành hẳn đã."
Mục Sơ Hàn lắc đầu: "Bây giờ ở công ty có một hạng mục lớn đang chuẩn bị, Diệp Bân lại không muốn mời trợ lý tạm thời, một mình anh ấy làm sẽ rất mệt."
Mục Phong Minh đang uống nước, nghe vậy liền bị sặc, ho khan mấy tiếng.
"Sơ Hàn."
Ông cũng không quanh co lòng vòng trước mặt con gái, hỏi thẳng: "Con và Diệp Bân đang hẹn hò?"
"Bố!"
Mục Sơ Hàn làm sao mà không biết thẹn thùng: "Không phải con lo cho công ty đó sao? Bố cũng có ý kiến à?"
Mục Phong Minh cười rộ lên: "Con và Diệp Bân, bố thấy rất tốt. Nó là cháu một người bạn của bố, bố nó đã mất khi nó còn nhỏ, nó và mẹ sống nương tựa vào nhau bên Anh, bây giờ có thể xuất sắc như thế, có thể coi là một đứa trẻ có nghị lực chịu được gian khổ!"
Nghe vậy, Mục Sơ Hàn và Cố Bảo Bảo kinh ngạc nhìn nhau, không ngờ thân thế của Lăng Diệp Bân lại là như vậy!