Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống: Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Chương 186: Hồ Ly Đấu Với Sư Tử Cái




Lại bước vào tòa nhà tập đoàn Mục Thị, Mục Sơ Hàn tràn đầy cảm xúc. Bốn năm trước cô ở đây tùy ý lằm xằng làm bậy, đến hiện giờ Hi Nhi cũng đã sắp ba tuổi. Có lẽ cô già rồi, nhớ lại ngày tháng trước kia luôn có cảm giác xấu hổ.

"Mục tiểu thư!"

Bộ phận nhân sự đã nhắc trước với lễ tân, khi cô bước vào liền có lễ tân tươi cười ra đón: "Tôi đưa cô đến phòng Công trình trình diện."

"Không cần. Cám ơn cô!" Cô cười: "Tôi với cô đều là thư ký, cấp bậc như nhau, cô không cần phục vụ tôi!"

Thư ký lễ tân kinh ngạc, cô gật đầu, tự đi đến thang máy. Vào công ty làm là do cô yêu cầu. Hi Nhi lớn lên từng ngày, không cần đến cô phải ôm dỗ dành như hồi còn ở Provence nữa. Tuy bố và anh đều nói không cần cô đi làm kiếm tiền, còn mẹ trước giờ đều cung cấp tiền tiêu vặt định kỳ cho cô, nhưng... cô muốn đi làm, cũng chỉ là muốn tìm một nơi gửi gắm mà thôi.

Cô già thật rồi, không phải sao?

Đứng trước cửa phòng Công trình, cô sửa sang lại áo, muốn để lại một ấn tượng tốt cho cấp trên!

"Sơ Hàn, cháu đã đến rồi!"

Giám đốc phòng Công trình đã dõi theo cô từ bé, cho nên gọi cô rất thân thiết.

"Dự toán mới cũng đến rồi, chú dẫn cháu qua đó!"

Nghe vậy, trong lòng cô lộp bộp, "Chú Mạc", cô hỏi: "Dự toán mới đến họ gì thế ạ?"

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến một văn phòng khác.

Giám đốc chưa kịp trả lời câu hỏi của cô, cánh cửa ông vừa gõ đã mở ra.

"Giám đốc Mạc!"

Tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, Mục Sơ Hàn quay đầu nhìn gương mặt trước mắt.

"Diệp Bân", giám đốc niềm nở nói: "Giới thiệu với cậu, đây là trợ lý của cậu...".

"Chú Mạc, chú không cần giới thiệu đâu ạ", Mục Sơ Hàn cắt ngang lời ông ấy: "Chúng cháu quen nhau!"

"Quen nhau?"

Giám đốc ngẩn ra, lại thấy Lăng Diệp Bân cũng gật đầu: "Giám đốc, tôi đã từng gặp Mục tiểu thư."

Nếu đã quen biết thì không thể tốt hơn!

Giám đốc vỗ vai hai người, nói mấy câu khách sáo rồi ra ngoài.

"Mục tiểu thư", ánh mắt anh hòa nhã nhìn cô, đưa tay ra: "Chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Mục Sơ Hàn giả bộ như không thấy, ngẩng cao đầu đi vào, hắng giọng hỏi: "Xin hỏi Lăng tiên sinh, nơi làm việc của tôi ở đâu?"

Nơi làm việc của trợ lý đều do nhà dự toán sắp xếp.

Cô vừa hỏi vừa quan sát căn phòng. Khá lớn, ở cửa ra vào có một tấm kính ngăn cách với một căn phòng nhỏ, chắc đó là văn phòng của cô.

Đã lường trước, anh nói: "Mục tiểu thư, cô thích làm ở đâu? Tôi thì không sao cả!"

Gì đây, lấy lòng cô à? Mục Sơ Hàn không thèm cái điệu bộ đó của anh.

Còn nữa, tối đó nói chuyện, anh ta vẫn tới đây làm, chẳng lẽ không phải tuyên bố với cô: Anh ta hoàn toàn không để tâm, không sợ hãi bất cứ uy hiếp gì của cô?

Đã như vậy thì lúc này cần gì giả làm người tốt?

"Anh không sao? Tôi có sao đấy."

Cô hừ lạnh, trực tiếp bước vào căn phòng nhỏ: "Tôi cũng không muốn người khác nói tôi trèo lên đầu cấp trên, không phân biệt được trên dưới!" Nói xong, cô sập cửa, không để ý tới anh.

Lăng Diệp Bân sững sờ. Tính khí cô tiểu thư này đúng là không phải lớn bình thường! Cười khổ một tiếng, anh quay về bàn làm việc.

Một công trình ít nhất phải trải qua ba lần dự toán, mặc dù mới ngày đầu đi làm nhưng công việc đã rất nhiều.

Không bao lâu, cánh cửa căn phòng nhỏ vang lên tiếng gõ, Lăng Diệp Bân thò đầu vào: "Mục tiểu thư, có một bản báo cáo, hy vọng cô xem giúp tôi."

Mục Sơ Hàn đứng lên, cầm lấy báo cáo trong tay anh rồi nói: "Lăng tiên sinh, anh có thể gọi tôi là trợ lý Mục, ngoài ra, có việc gì có thể gọi vào điện thoại nội bộ, không cần anh phải tự mình đưa cho tôi!"

Lăng Diệp Bân im lặng. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh gặp người như thế, bất kể chuyện gì cũng bới ra được lỗi. Người như vậy, anh chưa từng gặp, cũng mệt mỏi đối đáp. Nhưng anh lại không thể không ngẩng đầu: "Tôi biết rồi, trợ lý Mục! Có chuyện gì tôi sẽ gọi bằng điện thoại!" Nói xong rồi mới đi.

"Anh!" Nhìn cánh cửa đóng lại, Mục Sơ Hàn sửng sốt. Lời cô nói trong lúc tức giận, không ngờ anh còn có thể nghiêm túc đón nhận, làm cho cơn tức của cô không thể phát ra! Trong lòng không khỏi buồn phiền. Rõ ràng đã tự nói với bản thân, phải bỏ cái tính xấu đi, vì sao lại gặp phải người như thế, làm cho một phen khổ công của cô trở thành phế thải!

Lăng Diệp Bân! Xem như anh lợi hại!

Cô ngồi xuống, đặt báo cáo lên bàn, cũng mặc kệ giận dỗi với anh. Bởi vì xấp báo cáo này, không nhìn rõ lại dày như thế, buổi sáng hôm nay cô có thể tính ra kết quả sao? Ánh mắt căm phẫn xuyên qua cửa kính, trợn trừng với bóng hình kia, không phải anh ta cố ý chỉnh cô đấy chứ?

Được lắm, Lăng Diệp Bân, bà cô đây cũng không phải loại ăn không ngồi rồi!

Cô biết quy định của phòng Công trình, mặc dù đã trải qua hạch toán của nhà dự toán, đến chỗ giám đốc vẫn phải hạch toán thêm lần nữa mới giao cho tổng giám đốc ký tên.

Báo cáo trước mắt này, là dự toán đầu tiên của Lăng Diệp Bân khi đến Mục Thị!

Hừ, bây giờ cô không muốn dùng âm mưu quỷ kế chỉnh người nữa, lần này cô sẽ dùng một trò đùa nhỏ!

Hai giờ ba mươi phút chiều, cô cầm báo cáo ra nộp.

Anh mỉm cười, còn khen cô: "Trợ lý Mục, hiệu suất của cô cao thật đấy!"

Cô cười thầm, trong lòng vui vẻ hơn nhiều. Bởi vì lát nữa, người không vui sẽ là anh ta!

Quả nhiên, không tới hai tiếng, báo cáo bị trả lại. Dự toán Lăng mang theo nghi ngờ, vướng bận đến tận năm giờ ba mươi vẫn không ra manh mối.

Mục Sơ Hàn cũng mặc kệ, đến đúng giờ cô liền chuẩn bị tan ca.

"Lăng tiên sinh, tôi về trước."

Giọng nói cô khiến Lăng Diệp Bân đang chìm trong tính toán rườm rà ngẩng lên. Cô không nhìn lầm, trong mắt anh rõ ràng thoáng hiện sự xa lạ. Sự xa lạ giống như chưa từng quen biết cô. Cô mù mịt, hơi sững sờ.

Sắc mặt anh đã trở lại bình thường: "Trợ lý Mục, có một chuyện lạ!" Anh đứng dậy, ánh mắt nhìn cô: "Rõ ràng tôi đã tính mấy lần đều cho ra kết quả chính xác, vì sao sau khi cô tính xong, kết quả lại không đúng?"

Mục Sơ Hàn có tật giật mình, ánh mắt trở nên lơ đãng: "Làm... làm sao tôi biết?"

Cô cưỡng chế trái tim, "Tôi chỉ vừa mới tốt nghiệp kế toán hai năm trước."

"Mục tiểu thư", đột nhiên, anh cầm tài liệu bước đến máy cắt giấy, "Dù sao cũng đã rối hết rồi, không bằng chúng ta tính lại lần nữa."

Không kịp để cô lên tiếng, anh đã bỏ tài liệu vào máy cắt giấy.

Mục Sơ Hàn ngây dại.

Thật ra cô chỉ sửa đổi nho nhỏ ở một trang, chỉ vì muốn đùa dai với anh.

Sau khi đùa dai, chỉ cần sửa con số đó lại là được, bây giờ tư liệu không còn, chẳng phải sẽ bỏ ra rất nhiều thời gian để làm lại? Càng khiến cô sốt ruột chính là, bây giờ làm lại báo cáo, cô phải tăng ca!

"Lăng tiên sinh", cô thấy chóng mặt: "Chỗ anh nhất định còn có bản điện tử dự bị đúng không?"

Anh nhún vai: "Tôi rất ít khi dùng máy tính làm báo cáo, cho dù có cũng chỉ là số liệu ban đầu. Trợ lý Mục, thật ngại quá!"

Anh khó xử, áy náy nói: "Tối nay phải tăng ca rồi!"

"Gì, anh!"

Nhiều lời vô ích, Lăng Diệp Bân nhún vai: "Trợ lý Mục, mau tới giúp đỡ thôi, như vậy có thể được tan ca sớm hơn."

Mục Sơ Hàn bất đắc dĩ. Cô cũng không muốn ngày đầu tiên đi làm đã có lời ra tiếng vào gì đó truyền tới tai bố. Vứt túi xách vào phòng mình, cô không tình nguyện ngồi xuống trước bàn làm việc, lại nghe anh đang gọi điện thoại.

"Chào cô, thật sự xin lỗi, tối nay tôi đến đón Hinh Nhi muộn, phiền cô chăm sóc con bé giúp tôi được không?"

Hinh Nhi? Chính là bé gái đã gặp ở buổi party mấy hôm trước?

Chẳng lẽ trong nhà chỉ có hai người họ, ngay cả người chăm sóc cô bé cũng không có?


"Nhà anh không có giúp việc à?" Nói xong liền hối hận mình nhiều chuyện, anh đã lắc đầu, nói không có.

Thật sự không có? Thắc mắc ngày càng nhiều, "Vậy việc nhà ai làm?" Không phải người trước mắt là tên lạnh lùng vô lễ đấy à!

"Chỉ có tôi và Hinh Nhi nên việc nhà sẽ không nhiều." Anh thản nhiên nói, một mặt mở tài liệu: "Trợ lý Mục, chúng ta phải mau lên, Hinh Nhi ngủ quen giường, tôi sợ nó tối nay không được nghỉ ngơi tốt."

Có thể thấy anh thật lòng yêu thương con gái nuôi, dù tính cách anh thế nào, có thể chăm sóc con gái của bạn như thế, tâm địa sẽ không quá xấu xa.

Nghĩ tới đây, hai má Mục Sơ Hàn nóng lên, có hơi xấu hổ.

"Thật ra thì", cô lên tiếng lần nữa, "Hinh Nhi học trường nào?"

Hiện tại đúng giờ Cố Bảo Bảo đi đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc tan học, có lẽ có thể nhờ chị ấy thuận tiện đón Hinh Nhi. Khi cô nói những lời này, Lăng Diệp Bân cúi đầu, cho nên cô không thấy anh thầm thở ra một hơi. Lúc ngẩng lên lần nữa, sắc mặt anh đã trở lại như thường, "Tôi đưa nó đến Vĩnh Đạt, nghe nói là một trường quý tộc, cũng gần nhà nhất."

Đưa đến trường quý tộc?

Cô có chút giật mình, trường đó mặc dù tốt nhưng học phí cũng cực kỳ đắt đỏ.

Anh lại không cho là đúng nhếch môi cười: "Tôi cũng biết đạo lý nuôi con gái phải nuôi kiểu quý tộc."

Mục Sơ Hàn gật đầu, mới nhớ tới: "Hoan Hoan Nhạc Nhạc nhà chúng tôi cũng học ở đó, đúng lúc tiện đường thì bảo chị dâu đón Hinh Nhi." Cô lấy điện thoại gọi cho Cố Bảo Bảo.

***

"Chú lái xe, mẹ đi đâu thế ạ?"

Lái xe cười: "Bà chủ đi đón một bạn nhỏ khác."

Hinh Nhi không biết xe, Cố Bảo Bảo tất nhiên phải đến phòng học đón cô bé.

Bạn nhỏ khác?

Hoan Hoan Nhạc Nhạc nghe xong chen chúc dán vào cửa sổ xe nhìn ra ngoài, muốn xem mẹ dẫn theo ai.

Một lát sau, hình dáng quen thuộc xuất hiện ở cổng trường, mà bóng dáng nhỏ bé lại là Mộ Thải Hinh đã gặp lần trước!

"Hinh Nhi!"

Nhạc Nhạc vui vẻ nói, đang định mở cửa thì bị Hoan Hoan kéo lại: "Đừng xuống xe, Nhạc Nhạc, mẹ tới rồi!"

Cố Bảo Bảo đưa Hinh Nhi đến xe. Vừa mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hinh Nhi liền nở nụ cười kinh hỉ.

"Anh Hoan, anh Nhạc!" Cô bé gọi, một người trong đó chìa tay ra muốn kéo cô bé lên xe.

Nụ cười càng đậm trên mặt, cô bé đưa tay ra nắm lấy, cao giọng nói: "Cám ơn anh Hoan!"

Cố Bảo Bảo hơi kinh ngạc, rõ ràng ai đứa mặc đồng phục giống nhau, kiểu tóc cũng giống nhau, vì sao Hinh Nhi có thể nhìn một lần đã nhận ra?

"Cháu biết thôi mà!"

Trẻ con không nói ra được lý do nào, chỉ mím môi cười, một mặt chỉ vào hai người họ: "Anh là anh Hoan, anh là anh Nhạc!"

"Hinh Nhi, em thật thông minh!"

Nhạc Nhạc cười hì hì, còn thông minh hơn cả bố họ nữa!

Đôi lúc, nếu cậu và Hoan Hoan không nói gì, mặc quần áo y hệt nhau đứng trước mặt bố, bố còn không nhận ra được đấy!

Được Nhạc Nhạc khen ngợi, Mộ Thải Hinh cười ngây ngô.

Cô bé rất vui, chú nói đến trường có thể gặp được họ, nhưng hôm nay sau giờ học cô bé chạy trên sân mà đến cái bóng của họ cũng không thấy, không ngờ tan học lại có thể đi cùng họ về nhà.

"Anh Hoan", cô bé không dám nắm góc áo Hoan Hoan, chỉ ngước mặt lên nhìn cậu: "Phòng học của anh ở đâu thế?"

"Vậy phòng học của em ở đâu?"

Hoan Hoan chưa kịp trả lời thì Nhạc Nhạc đã cướp lời.

Mộ Thải Hinh nhìn cậu, lại nhìn Hoan Hoan, cười nói: "Em học năm nhất, nhưng em không biết phòng học ở đâu." Mới ngày đầu tiên đi học thôi mà, cô bé còn chưa biết gì cả.

Ồ.

Nhạc Nhạc lơ đễnh, không nhịn được ngáp dài.

Hôm nay học đá cầu mệt quá, cậu định tranh thủ ngủ một giấc trên xe, nhưng mà nếu đã có Hinh Nhi ở đây, cậu đành miễn cưỡng chống mí mắt vậy. Dù sao Hoan Hoan thích ra vẻ lạnh lùng, không nói được mấy câu.

"Hinh Nhi, đến trường có thích không?" Cậu lại hỏi.

Mộ Thải Hinh gật đầu. Thầy cô ai nấy đều vui vẻ, ngay cả cơm trưa cũng rất phong phú. Không giống lúc ở với chú, trừ cơm rang trứng ra thì là mỳ trộn. Nghĩ tới đây, cô bé cười thầm, nói: "Chú bảo, em đi học ở đây, không cần ngày nào cũng ăn cơm rang trứng nữa, nhân cơ hội này nuôi em béo lên."

Ngày nào cũng ăn cơm rang trứng?

Cố Bảo Bảo quay sang nhìn cô bé: "Hinh Nhi, trước kia hai chú cháu ở Anh cũng sống như vậy hả?"

"Không đâu ạ", Hinh Nhi lắc đầu: "Hồi còn ở Anh, cô Lucy sẽ làm cơm cho cháu và chú!"

"Cô Lucy, là ai thế?" Cố Bảo Bảo cả kinh trong lòng.

"Cô Lucy chính là cô Lucy ạ!"

Trẻ con có biết gì đâu? Trong lòng cô cũng đang bồn chồn. Một người phụ nữ bằng lòng lo liệu cuộc sống cho một người đàn ông và con anh ta, không phải giúp việc thì chính là bạn gái.

Nếu Hinh Nhi không nói là giúp việc, chẳng lẽ là bạn gái của Lăng Diệp Bân? Cô thật không tin được! Nếu là vậy, tối qua trong điện thoại, vì sao anh ta còn nói như thế? Tiếc là không hỏi ra được gì từ Hinh Nhi, cô chỉ có thể chờ cơ hội để tự hỏi Lăng Diệp Bân.

Về đến biệt thự, Mục Tư Viễn đã về nhà.

Khi không phải đi công tác, anh thường về sớm, đôi khi ăn xong cơm tối rồi mới ra ngoài đi xã giao, cô cũng không thấy lạ. Nhưng mà, "Anh không gọi Sơ Hàn và Lăng tiên sinh tới à?"

Mục Tư Viễn cười: "Hồ ly gặp gỡ sư tử cái, còn đang đánh nhau túi bụi kìa!"

Cố Bảo Bảo ngạc nhiên, Hinh Nhi bên cạnh như nghe hiểu, cẩn thận hỏi: "Chú Mục, ai là hồ ly, ai là sư tử cái ạ!"

"Không có gì", Cố Bảo Bảo vội cười với cô bé: "Chú kể chuyện cho cô ấy mà!" Nói rồi, cô đưa cô bé đến phòng vệ sinh: "Hinh Nhi rửa tay trước đã nhé, ăn cơm xong rồi làm bài tập, chú cháu sẽ đến đón cháu sau, được không?"

"Vâng ạ!"

Hinh Nhi vui vẻ gật đầu, bất giác đưa thân thể lại gần Cố Bảo Bảo hơn một chút. Trên người cô ấy có thật nhiều hương vị của mẹ!

Ăn xong cơm tối, mấy đứa bé liền vào thư phòng làm bài tập, Hi Nhi còn nhỏ nhưng rất thích đi theo các anh.

Không bao lâu, Nhạc Nhạc ném bút chì, duỗi lưng một cái, "Xong rồi!"

Thấy Hoan Hoan vẫn tiếp tục, Hi Nhi lườm anh trai một cái: "Anh Nhạc, anh không chăm chỉ, có rất nhiều chỗ sai!"

"Ai nói anh sai?"

Nhạc Nhạc không phục giơ vở bài tập tới trước mặt Hi Nhi: "Em xem anh làm sai chỗ nào?"

Hi Nhi vểnh môi. Anh Nhạc bắt nạt người khác, cô bé còn chưa đến ba tuổi, làm sao có thể đọc được bài của đứa trẻ tám tuổi?

"Để anh Hoan xem! Hừ!" Cô bé đẩy Hoan Hoan.

"Bố xem nào!" Mục Tư Viễn đi tới, cầm vở bài tập kiểm tra.

Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn, kiểm tra thì kiểm tra ạ. Cậu không để ý, tay đặt trên đùi xoa bóp. Hôm nay học đá cầu xong toàn thân đau nhức, cậu phải mát xa cho bản thân đã.

Cố Bảo Bảo thấy thật buồn cười, tiến tới giúp cậu.

"Mẹ là tốt nhất."

Nhạc Nhạc nói ngọt, còn chu miệng đòi hôn.

Lát sau, Mục Tư Viễn kiểm tra xong, "Hi Nhi, anh Nhạc làm đúng rồi, lần sau không được phép nói lung tung nữa!"

"Con có thể đi chơi được chưa ạ?" Nhạc Nhạc hoan hô hỏi.

Thấy bố gật đầu, cậu đứng dậy kéo Hinh Nhi, tay kia thì kéo Hi Nhi, "Đi thôi, chúng ta đi xem hoạt hình."

Hai anh em lập tức đã quên ngay sự không vui vừa rồi, lại thân mật kéo nhau ra ngoài.

Đi hai bước, Nhạc Nhạc đột nhiên dừng lại: "Anh", cậu hỏi: "Anh không đi với bọn em à?"

Hoan Hoan nhìn cậu, rồi lại nhìn bố. Thật ra bài tập cậu đã xong rồi, bây giờ cậu đang làm nhiệm vụ bố giao.

"Hoan Hoan không đi, các con đi đi."

Nghe bố nói vậy, cậu nhìn Nhạc Nhạc lắc đầu, tiếp tục làm bài.

"Vì sao Hoan Hoan không đi?" Cố Bảo Bảo không đành lòng.

"Mẹ, bài tập con vẫn chưa làm xong!" Hoan Hoan hiểu chuyện nói.

Cố Bảo Bảo nghẹn lời, tuy không nói gì nhưng sắc mặt đã trầm xuống. Cô đi cùng ba đứa bé ra ngoài phòng khách, không để ý tới Mục Tư Viễn.

"Con xin lỗi bố", đợi họ đi khỏi, Hoan Hoan áy náy nói: "Con làm mẹ giận rồi."

"Không phải con đâu."

Bảo Bảo nói đúng, thằng bé hiểu chuyện làm người ta không nỡ. Mục Tư Viễn ngồi xuống bên cạnh cậu: "Nói cho bố nghe, con có muốn đi xem hoạt hình không?"

Tất nhiên cậu muốn, nhưng mà... Mắt cậu nhìn vào bài tập chưa làm xong, cuối cùng vẫn lắc đầu.

"Hoan Hoan", anh vuốt đầu con trai: "Con là cháu trai Mục Phong Minh, là con trai của Mục Tư Viễn bố, nhất định sẽ kế thừa sự nghiệp của ông và bố, con nói thật với bố đi, con có suy nghĩ gì trong lòng?"

Hoan Hoan nghĩ ngợi, trả lời thành thật: "Bố, mỗi lần con đến công ty, thấy bố và ông làm cho rất nhiều nhân viên có việc làm, lại kiếm được tiền khiến các cổ đông vui vẻ, con cảm thấy rất kiêu hãnh."

Vậy là được rồi!

Mục Tư Viễn cười rộ lên, thằng bé quả nhiên là nhân tài làm chuyện lớn!

"Cho nên, Hoan Hoan, bây giờ con còn nhỏ, còn rất nhiều thứ phải học, bố mới khống chế thời gian của con chặt chẽ như thế." Anh khẽ thở dài, con mình thì sao anh có thể không thương?

"Về sau con có năng lực đảm đương, bố sẽ không quản con nữa, mà để con tự do sắp xếp cuộc sống của mình."

Nghe vậy, Hoan Hoan gật đầu. Đôi mắt to ngẩng lên nhìn anh, "Nhưng bố ơi, con thích có bố và mẹ ở bên cạnh, cho dù sau này con có trưởng thành, bố cũng hãy quản con có được không ạ?"

Trẻ con!

Mục Tư Viễn không nhịn được hôn cậu, "Bố và mẹ tất nhiên sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh con." Có điều, sau này con lớn rồi, sẽ không còn muốn chúng ta quản con nữa!

Anh ra khỏi thư phòng, đến phòng khách.

Mấy đứa bé đang dán mắt vào ti vi, Cố Bảo Bảo thì xem tạp chí, thấy anh đến, cố ý phớt lờ anh.

Anh còn lâu mới quan tâm, mặt dày kéo cô lại, "Bảo Bảo, chúng ta ra vườn hoa đi dạo đi."

Lườm chết anh! Lần nào cũng bắt được nhược điểm của cô. Giống bây giờ, trước mặt lũ trẻ, cô sao có thể cù cưa với anh, đành phải đứng dậy đi theo anh.

"Kéo em làm gì?"

Vừa ra vườn hoa, cô liền hất tay anh ra, thở phì phò ngồi xuống ghế.

"Bảo Bảo, em giận à?" Anh chìa tay ôm cô. "Bảo Bảo", anh khẽ than: "Sau này Hoan Hoan sẽ vào công ty, đây là chuyện đã sớm bàn từ trước, bây giờ vì sao lại giẫn dỗi với anh?"

"Em chưa có nói đồng ý cho nó vào công ty." Cố Bảo Bảo nhìn anh: "Nó mới tám tuổi, học tập như máy móc, em nhìn mà đau lòng, lẽ nào anh không đau lòng?" Vành mắt cô không nhịn được đỏ lên.