Trong lúc nhất thời, căm phẫn, tức giận, rụt rè, kinh ngạc đủ tâm tình trào dâng trong lòng Cố Bảo Bảo
Cô nắm chặt cổ áo, thậm chí làm cho mình hít thở không nổi.
Nhưng trước khi ngạt thở, cô lại nghe thấy bản thân mình nói: "Chúng ta không quen nhau!"
Dứt lời, cửa thang máy lại "đing đông" mở ra, thừa dịp lần này có nhiều người vào, Cố Bảo Bảo nhanh chóng chạy ra ngoài.
Sao lại đụng phải cô ta chứ?
Trịnh Tâm Du, người phụ nữ đã làm cho cô năm năm trước thất bại thảm hại.
Đương nhiên, thua chỉ là ý nghĩ của mình Cố Bảo Bảo, chắc hẳn theo Trịnh Tâm Du thấy, cô chưa bao giờ là đối thủ cả.
Cho nên, gặp được cô ta trong công ty Mục Tư Viễn cũng không phải chuyện gì lạ.
Lần này, cô lại luống cuống.
Cố Bảo Bảo chạy một mạch tới toilet, vì sao, trong lòng cô có ý nghĩ rộng lượng như thế, nhưng trong mắt lại chảy từng giọt lệ thương tâm?
Cô thật bại nhưng lại chán ghét khuôn mặt lừa gạt này, Cố Bảo Bảo, tôi hận cô!
***********
Thấy cô gái kia vội vàng bỏ đi, Trịnh Tâm Du không khỏi thấy quái lạ, ngẩng lên nhìn con số mà cô gái kia ấn...
Tầng 28!
Cô gái kia biết Tư Viễn?
Cô cúi đầu suy nghĩ khuôn mặt vừa rồi, nếu bỏ đi... kính đen, nếu thay bộ quần áo âu phục, nếu đổi khuôn mặt chững chạc thành yêu mị, hoặc tóc xoăn...
Cô hít một hơi lạnh: Cố Bảo Bảo! Cố Bảo Bảo đã mất tích năm năm!
"Tư Viễn, Tư Viễn!"
Cô cơ hồ chạy thục mạng vào phòng làm việc của Mục Tư Viễn, vừa chạy vừa hô.
Nghe tiếng, Mục Tư Viễn lập tức đứng dậy, "Du Nhi, em sao mà..."
Còn chưa nói xong, Trịnh Tâm Du đã nhào tới, đấm vai hắn: "Em thấy, em thấy..." Chạy nhanh làm cô thở hổn hển, trước đổi lại giọng...
"Em thấy cái gì?" Mục Tư Viễn đưa cánh tay cưng chiều vỗ lưng cô, "Từ từ nói, từ từ rồi nói."
"Em..." Trịnh Tâm Du nói liền một hơi, "Em thấy Cố Bảo Bảo!"
"Cái gì?" Cánh tay hắn cứng đờ. "Em đã thấy Cố Bảo Bảo, " Cô lập lại," Vừa rồi trong thang máy, có thể cô ấy tới tìm anh, chẳng biết sao lại chạy ra ngoài, cô ấy rất kỳ quái..."
Chưa nói hết, Mục Tư Viễn buông cô ra chạy ra ngoài.
"Này...!" Cô cũng chỉ đành chạy đuổi theo.
Hai người theo thang máy chuyên dụng xuống đại sảnh, nhìn khắp bốn phía, lại không thấy bóng dáng Cố Bảo Bảo.
Mục Tư Viễn ngoảnh lại nhìn ngoài cửa, như có phát hiện, chạy ra ngoài.
Trịnh Tâm Du gắng sức đuổi theo, lại thấy hắn chạy sang đường, tay kéo lại một người tóc quăn mặc âu phục.
"Này..."
Cô còn chưa kịp nói cho hắn biết đó không phải Cố Bảo Bảo, hắn đã kéo người kia lại hét lên: "Cố Bảo Bảo, em đứng lại đó cho tôi!"