Đêm, Nguyệt Hắc Phong Cao (trăng mờ gió lớn – ý nói làlúc thích hợp đi làm chuyện xấu)! Kết thúc một ngày mệt mỏi mà phong phú, MặcNoãn thỏa mãn mà đi tắm rửa, chui vào trong chăn ấm áp, sau đó uốn éo tắt đèn ởđầu giường, cũng không lâu lắm, cô đã ngủ say, không biết có một bàn tay tà ác,giờ phút này đang lặng lẽ vặn tay cầm cửa phòng cô, sau đó nhẹ tay nhẹ chân lặnglẽ chui vào phòng cô, sau lại lẳng lặng cởi xuống giày da, vớ, đồ tây, áo sơmi, cà vạt, cuối cùng lặng lẽ chui vào chăn của cô.
Mặc Noãn cảm nhận được có hơi thở đang đến gần cô, có chútkhông thoải mái mà nhăn mày, cử động thân thể mấy cái, nhưng hơi thở ấm áp chẳngnhững không có tản đi mà ngược lại càng ngày càng gần, phun lên trên mặt cô cóchút nhột, theo bản năng cô giơ tay lên chụp một cái! Pằng! Mặc Phi Tước chịu đựngbị cô tặng một cái tát, dở khóc dở cười! Làm trộm quả nhiên là phải trả giá thậtlớn, chỉ là cái giá này cũng quá lớn đi, mặt có chút đau rát! Nhưng anh vẫnkhông buông tha, khi da lạnh như băng chạm đến làn da ấm áp của cô thì Mặc Noãnlập tức tỉnh dậy, giơ tay lên muốn mở đèn, đôi tay đã bị Mặc Phi Tước lanh taylẹ mắt giữ chặt, kéo lên đến đỉnh đầu! Đôi tay dễ dàng bị một tay người khốngchế được, trong lòng Mặc Noãn tràn đầy sợ hãi, hiển nhiên quên mất mình lúc nàyđang ở Mặc gia, một màn nhiều tháng trước thiếu chút nữa xảy ra ở trên ngườicô, tựa hồ lại đang diễn ra ngay trước mắt, cô muốn kêu to cứu mạng, nhưng đôitay bị giam cầm.
Đôi môi đối phương băng lãnh, trằn trọc ở trên môi đỏ mọng củacô, hàm răng cô khép chặt, không cho đối phương có cơ hội xâm phạm, cổ họngphát ra thanh âm lầu bầu, hạ thân của cô cố gắng uốn éo, phần chân lộ ra làn dama sát với làn da lạnh như băng của đàn ông, cô hoảng sợ, người đàn ông này, hắnhắn hắn.
.
.
.
.
.
Hiển nhiên không có mặc y phục, không, chính xác là hắn đã cởihết sạch! “Ưm.
.
.
.
.
.” Đối phương rõ ràng đã tính toán trước, không được, cô sắpkhông thể hô hấp, cô phải hít thở, cô mới vừa thở hàm răng liền mất đi chống cự,lưỡi ướt át mịn màng thừa dịp này nhanh chóng tiến thẳng vào, tùy ý mà mút vàohương vị ngọt ngào của cô, dây dưa với lưỡi tránh trái tránh phải của cô, sửngsốt làm cô chỉ có thể phát ra một tiếng chống cự mơ hồ không rõ, làm cô muốn cắn,cũng cắn không được! Mắt thấy bàn tay to của anh ta chạy quanh thân cô, dò vào áongủ của cô, leo lên từng chút một, cách nơi kiêu ngạo của cô chỉ còn lại khôngtới 1cm, cô lại không phản kháng được, cả người bị anh ta ép chặt, hiển nhiênkhí lực của anh ta lớn hơn cô, hơn nữa đôi tay bị anh ta khống chế, cái loại cảmgiác sợ hãi khi bị cường bạo lan tràn trong đầu của Mặc Noãn, nước mắt sợ hãi củacô chảy xuống.
.
.
.
.
.
Bỗng chốc, bóng đen dừng lại động tác xâm phạm cô, rời khỏimôi cô, trong chớp mắt cô bắt được cơ hội, nâng một cái chân lên, đá một phát!Phanh! Bóng đen bị một cước của cô quật ngã trên mặt đất, phát ra một thanh âmnặng nề vang vọng! “Mặc Phi Tước cứu mạng!” Mặc Noãn lập tức bò dậy, run rẩynghẹn ngào kêu một tiếng, sau đó mở đèn bàn lên.
Khi nhìn lại làm cô có loại kích động giận dữ đến phát điênlên! “Mặc Phi Tước!” Lại là anh muốn xâm phạm cô, cô khóc như hoa lê trong mưa,mắt cũng giận đỏ lên.
Mặc Phi Tước toàn thân trần truồng ngồi dưới đất, cau màyxoa xoa bụng bị cô đá đau, khóe miệng nâng lên nụ cười hài hước, cái cô gái nhỏnày, giữa lằn ranh sống chết trong lòng nhớ đến lại là anh! “Anh tới đây!”Thanh âm của anh tà tứ mà mập mờ.
Mặc Noãn nhìn tên đàn ông đắc ý cộng thêm háo sắc trước mắt,cô cảm thấy ruột gan phèo phổi của mình, dù có vá 900 mũi cũng không đủ, bởivì, toàn bộ bị làm cho tức muốn nổ tung! “Noãn!” Nhìn ánh mắt cô như muốn giếtchết anh kia, Mặc Phi Tước vô lại cười đùa, lật người từ dưới đất bò dậy, đangmuốn đến gần một bước, một gối đầu liền hướng anh phi tới, anh ôm lấy.
“Mặc Phi Tước anh đê tiện!” Mặc Noãn phải cả người phát run,anh dám đóng giả tên trộm Hái Hoa (dâm tặc) tới đe dọa cô, giờ phút này,cô thật kích động muốn đem anh chôn sống! “Noãn, tôi chỉ là thấy đã em ngủ,không đành lòng đánh thức em!” Anh đi tới, bỏ gối đầu xuống đôi tay ôm lấy cô,lộ ra một bộ dạng nhận sai, dáng vẻ ngoan ngoãn, “Anh thật sự không muốn muốnđe dọa em!” “Tránh ra!” Mặc Noãn đẩy anh ra, rất tức giận, không phải cố ý sao,ai mà tin? “Noãn, làm sao em lại nhạy cảm như vậy, phòng của em trừ anh ra, cònai dám tới?” Mặc Phi Tước lúc này mới thu lại nụ cười, loáng thoáng cảm thấy MặcNoãn hình như đã từng bị đe dọa như vậy.
Mặc Noãn nức nở cúi xuống, tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứucủa anh.
“Noãn, nói cho anh biết, có phải em đã từng gặp qua chuyệnnày hay không?” Cô trốn tránh càng khẳng định hoài nghi của anh hơn, Mặc Noãnngưng lại nước mắt từng giọt chảy xuống, “Không có!” “Noãn!” Anh không tin, cầmhai vai của cô, cố ép hỏi: “Anh muốn nghe lời nói thật!” Lời nói thật, lời nóithật chính là —— “Không có! Không có! Không có!” Cô hướng anh rống tựa như súngliên thanh bắn liên hồi, Mặc Phi Tước bị cô rống sững sờ sửng sốt một chút! “Rầmrầm rầm!” Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng gõ cửa, thanh âm lo lắngcủa dì Tần truyền đến, “Tiểu thư, cô làm sao vậy?” Hai người cũng kinh hãi, nhấtlà Mặc Phi Tước, anh hiện tại không mảnh vải che thân, lập tức anh bò lên giường,dùng chăn đắp lên người mình, Mặc Noãn không ngờ tới sẽ kinh động tới dì Tần,nhìn Mặc Phi Tước ngủ ở bên cạnh mình nhất thời sợ đến không trả lời được,ngoài cửa thật lâu không thấy cô đáp lại dì Tần gấp gáp đem cửa đẩy ra! Chỉ thấythiếu gia đang ngủ ở trong phòng tiểu thư, hơn nữa thiếu gia đã cởi bỏ nửa ngườitrên, y phục tiểu thư cũng có chút xốc xếch, hai người đang kinh ngạc mà nhìnmình, bà lập tức 囧! “Tôi tới là muốn hỏi tiểu thư có đói chưa?” Bà không đượctự nhiên chuyển đề tài.
“Á, chưa!” Mặc Noãn mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, lắc lắc đầu!Dì Tần nhìn Mặc Phi Tước một cái, đem lời nói muốn thốt ra nhịn trở về, thay bọnhọ đóng cửa lại, vừa mới khép lại Mặc Phi Tước liền không nhịn được lật người mộtcái làm Mặc Noãn ngã xuống, đột nhiên cửa lại mở —— Lần này, trong con ngươi củaMặc Phi Tước ẩn chứa tình dục rõ ràng có chút nhịn không được, “Dì Tần còn cóchuyện gì?” “Thiếu gia, bác sĩ nói tiểu thư thân thể yếu đuối, cậu.
.
.
.
.
.
cậu cần phải cẩn thận một chút coi chừng đứa bé nha!” Lờinày của dì Tần tuyệt đối là xuất phát từ ý tốt, nhưng không ngờ lại làm khổ MặcPhi Tước! “Ừ, tôi hiểu rõ!” Anh gật đầu lên tiếng, thật ra thì trong lòng anhso với ai khác đều rõ ràng tình trạng của Noãn cùng cục cưng, cho nên anh mớinhịn hơn một tháng không có đụng tới cô, tối nay đoàn tụ sum vầy, anh ở trêngiường lăn qua lộn lại thế nào đều không ngủ được, thật sự là không thể nhịn đượcnữa mới len lén chạy vào phòng của cô! “Haiz!” Dì Tần lúc này mới vui mừng khépcửa rời đi! Quay đầu lại, Mặc Phi Tước tà mị cười, cúi đầu muốn hôn đôi môi đỏmọng của cô, lại bị Mặc Noãn nghiêng đầu né tránh.
“Mặc Phi Tước, anh không rời đi, cẩn thận tôi báo cảnh sát,kiện anh tội cưỡng bức!” Cô tận lực hạ giọng, sợ lại kinh động dì Tần lần nữa,nói báo cảnh sát dĩ nhiên cũng chỉ là muốn dọa anh, nếu thật đem báo cảnh sát,mất mặt không chỉ có Mặc Phi Tước, mà cô cũng mất mặt! “Noãn, anh thật sự nhịnrất khó chịu, ngoan, chỉ một lần thôi, tuyệt đối không muốn nhiều, một lần, chỉmột lần thôi mà.” Anh cũng không có tính thả cô, mà vừa cam đoan, vừa đuổi bắtđôi môi đỏ mọng làm cô tránh trái tránh phải! “Không được!” Cô tiếp tục nétránh, chính là không để cho anh được như ý.
Nhưng không ngờ, miệng trốn được anh, nhưng thân thể lạikhông thể trốn thoát bàn tay chạy loạn của anh, không an phận dừng lại ở phíadưới cô, cởi xuống ngọn nguồn của cô, thoáng dùng sức, cô kêu lên một tiếng,gương mặt thoáng hồng một mảnh, “Dừng tay!” “Noãn, anh không có cưỡng bức em.” Muốnanh dừng tay, nào có dễ dàng như vậy, cô là đồ ăn đẹp đẽ ngon miệng như vậy, màvừa vặn, anh là một con sói hoang đói khát khó nhịn.
“Anh vô sỉ! Mau dừng tay cho tôi!” Anh tà ác cười, lại vẫntùy ý làm bậy, cứng rắn không được, cô liền dùng mềm mỏng, phụ nữ mà, co đượcdãn được, “Phi Tước, cầu xin anh dừng lại được chứ?” “Không được!” Anh lộ ra đầulưỡi, liếm vành tai xinh xắn của cô, hơi thở ấm áp khiến vành tai Mặc Noãn hơingứa, muốn phản kháng nhưng không còn tay, cầm thú ghê tởm này, làm sao lại cóthể giày vò như vậy a! Cô sắp phát điên, nổi điên rồi! Ý thức được mình chạy trờikhông khỏi nắng, Mặc Noãn đột nhiên nghĩ đến lời dì Tần nói trong lòng nảy sinhmột kế, quay đầu lại đôi mắt long lanh nhìn anh, ngọt ngào cười nói: “Phi Tước,chờ một chút!” “Làm sao vậy?” Mặc Phi Tước bị buộc dừng lại nhìn cô, Mặc Noãnhướng anh cười khẽ mà nháy nháy mắt, “Mỗi lần đều là anh chủ động, lần này đếnlượt tôi đi!” “Em?” Mặc Phi Tước có chút kinh ngạc khó tin.
“Ừ!” Mặc Noãn cũng rất kiên định gật đầu.
“Come on, baby!” Anh vừa mới chuẩn bị lui thân cho cô tới,người Mặc Noãn liền lật lại, đè anh xuống, cười đến cực kỳ quyến rũ, Cô chưabao giờ từng cười với anh như vậy, nhìn trên người cô áo ngủ xốc xếch đã lộ ramột nửa đẫy đà, Mặc Phi Tước bị hấp dẫn không ngừng hầu kết ngọ nguậy chuyển độnglên xuống, hai mắt cháy bừng lên ngọn lửa, phía dưới đã sớm căng thẳng, vận sứcchờ phát động! Tay nhỏ bé có chút lạnh như băng, nhẹ nhàng vuốt ve mấy cái trênlồng ngực nóng bỏng của anh, Mặc Noãn cúi đầu hôn lên người anh, một luồng sóngkhoái cảm đánh úp tới, Mặc Phi Tước thoải mái rên thành tiếng! Nhìn phản ứng củaanh, Mặc Noãn ngẩng đầu lên khúc khích cười nhẹ mấy tiếng, “Thoải mái không?”“Thoải mái!” Anh trả lời bằng giọng trầm thấp, khàn khàn.
Mặc Noãn ngồi thẳng trên người của anh, một đôi tay nhỏ béchậm rãi dời xuống, đụng phải phân thân đứng thẳng của anh thì tay cô co rúm lạimột chút, nụ cười có chút cứng ngắc, nhưng chỉ do dự mấy giây, cô liền âm thầmcắn răng một cái, đôi tay bọc nó lại! “A.
.
.
.
.
.” Mặc Phi Tước mất hồn kêu to một tiếng, đôi tay không tựchủ leo lên eo cô, nắm chặt, anh bị cô trêu đùa khó nhịn, máu nóng sục sôi, hậnkhông được lập tức đắm chìm trong cô! “Noãn, đừng chơi nữa, nhanh chút choanh!” Anh chịu không nổi cũng không muốn chơi.
Nhìn bộ dáng của anh có vẻ đau đớn khó nhịn, Mặc Noãn cườicàng vui vẻ hơn, cắn chặt đôi môi, đem của anh chậm rãi đưa vào trong cơ thểmình! Khi anh vào toàn bộ, cô thống khổ mà mang theo một tia hưởng thụ nhắm mắtlại, Mặc Phi Tước cười tà một tiếng, động thân một cái, càng tiến sâu hơn vàonơi ấm áp mà anh mong nhớ đã lâu.
“A! Đau, đau, đau!” Đột nhiên Mặc Noãn biểu tình thật thốngkhổ.
“Đau?” Mặc Phi Tước bị âm thanh ‘đau’ này của cô làm sợ tớimức sắc mặt trắng bệch, rút người từ trong cơ thể cô lui ra ngoài, ngồi xuống.
“Có phải cục cưng đá bụng em hay không?” Anh là heo sao? Cụccưng hôm nay vẫn chỉ là một khối thịt nhỏ, chân còn không biết ở nơi nào, dùngcái gì để đá bụng cô chứ! “Không phải, dù sao cũng rất đau, nhất định là anhlàm bị thương cục cưng yếu ớt!” Cô ôm bụng, vẻ mặt thống khổ, len lén ngắm vẻ mặthoảng sợ của Mặc Phi Tước một cái, mím môi cười!