Tước Noãn yêu: cả đời này tôi chỉ cầm tù mình em 15: sợ MặcNoãn mở mắt, hơn nữa mắt sáng như đuốc mà nhìn anh, tái mặt mạnh miệng nói mộtcâu: “Anh sao? Thật là vọng tưởng.” Vọng tưởng? Cô dám nói anh vọng tưởng, chếttiệt, anh hoàn toàn bị tức điên.
.
.
Đột nhiên, hai tay anh cầm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, mạnhmẽ chuyển thân thể của cô, sức lực hung mãnh từ phía sau động thân mà vào, MặcNoãn đau đến mức nâng cổ lên tê tâm liệt phế mà hét thê thảm, gần như ngất xỉu,mà anh là giống như là con ngựa hoang mất cương, ở vùng đất trống bát ngátkhông chút kiêng kỵ mà phi, anh không để ý cô cầu xin tha thứ mà làm theo ýmình.
“Khốn nạn, cầm thú, súc sinh .
.
.
.
.
.” Đúng, cô là vật hy sinh vô tội nhất Anh cảm thấy ở cổ códính chất lỏng, từ dưới thân cô chảy ra, anh mới dừng động tác ở dưới thân.
Mặc Phi Tước thoát thân nhìn xuống phía dưới , lúc này sợ hếthồn hết vía, gần như sợ tới mức hồn bay phách tán, máu, dưới người cô hẳn làđang chảy máu.
Khốn kiếp, anh thật muốn quất mình mấy bạt tai, anh thật sựgiận đến điên lên, nên mới có thể quên đi chuyện cô có thai, anh gấp đến độkhông biết làm sao, mặc quần vào, từ trên ghế salon cầm lấy khăn tắm bao lấythân thể của cô, sau đó ôm ngang cô ra khỏi phòng.
Trợ lý xuyên thấu qua kiếng chiếu hậu liếc mắt nhìn tổngtài, anh đi theo anh ấy gần bảy năm, chưa lần nào thấy tổng tài lo lắng, sợ hãinhư thế.
Bên trong xe Mặc Noãn khóc mãi đến mức toát ra mồ hôi lạnh,trong miệng còn lẩm bẩm nói nhỏ, ôm cô Mặc Phi Tước cũng bị cô làm sợ tới mức mồhôi lạnh chảy ròng ròng, không ngừng thúc giục trợ lý, “Nhanh lên một chút.” “MặcPhi Tước.” Đột nhiên, cô mở miệng gọi anh một tiếng với hơi thở mong manh “Anhđây” Anh lên tiếng thanh âm run rẩy.
‘‘Cầm thú ” Sắc mặt Mặc Noãn trắng bệch giống như bệnh tìnhnguy kịch, khóc đến độ đã không còn chảy nước mắt nữa, hơi thở mong manh mà mắng,anh đã hại chết một đứa bé của cô, anh còn muốn hại chết đứa bé thứ hai của cônữa sao? ‘‘Noãn, em nhất định phải chống đỡ, em và con đều không thể có chuyện”Vẻ mặt anh lạnh lùng mà dán sát mặt ở trên đầu cô, nắm chặt bàn tay nhỏ bé lạnhnhư băng của cô, rung giọng nói.
“”Anh thật là tàn nhẫn, ngay cả cầm thú cũng không bằng anh.
.
.
.
.
.” Cô khóc thê lương.
“Đúng, thật sự ngay cả cầm thú anh cũng không bằng” Thanh âmcủa anh đã thôi run rẩy, mà là nghẹn ngào.
“Ô ô.
.
.
.
.
.” Nghe anh thừa nhận Mặc Noãn khóc càng thống khổ hơn, côthật hận thật hận đầu của mình, cho dù biết anh không bằng cầm thú, nhưng cô vẫnnhư cũ thương anh, yêu đến không thể tự kềm chế.
Nếu như cô có thể thương anh ít một chút, có lẽ cô cũng sẽkhông vì muốn gặp mặt anh mà len lén trở về nước, cũng sẽ không dẫm lên vết xeđổ Mực Noãn chỉ cảm thấy mí mắt nặng nề, cả người vô lực vẫn còn rất đau, tronghỗn loạn cô như nằm mơ.
“Mẹ, các ngừơi vì sao không quan tâm con?” Hai mắt đứa bérưng rưng, điềm đạm đáng yêu mà nhìn cô.
“Bé cưng đừng đi, mẹ rất quan tâm con, bé cưng ngoan, tớitrong ngực mẹ đi” Cô chạy đuổi theo, nhưng đứa bé khóc rồi lui về phía sau.
“Mẹ ” Cuối cùng đứa bé cũng ngừng lại, nhìn cô nức nở, côđau lòng không dứt mà một tay ôm nó vào trong lòng, hai mẹ con ôm nhau khóc, dầndần cô cảm giác đứa bé trong ngực càng ngày càng trống không, giống như là đangbốc hơi, cô kêu gào : “Đừng, con đừng rời khỏi mẹ, mẹ cầu xin con đừng đi.” “Mẹ,mẹ và cha không phải cố ý không quan tâm con, các người đều là yêu con sao?” MặcNoãn chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói một trận, lục phủ ngũ tạng đều đang quặnđau, nhắm mắt lại cô lựa chọn lừa gạt ’”Ừ, chúng ta đều yêu con.” “Mẹ không cólừa con, mẹ thật sự rất thích rất thích con.
.
.
.
.
.” Cho dù là ở trong mộng, cô cũng không đành lòng nói cho đứabé biết là cha không cần con, cô vẫn thay Mặc Phi Tước cất giữ hình tượng ngườicha tốt.
‘‘Con ơi, con ơi .
.
.
.
.
.” Cô đưa tay muốn đụng mặt của đứa bé, nhưng đứa bé đang luivề phía sau, lui về phía sau.
.
.
.
.
.
“Mẹ, con rất thích mẹ , cũng rất thích cha ” Đứa bé làm nhưcười, sau đó hoàn toàn biến mất “Con ơi đừng đi, mẹ yêu con” “Con ơi.
.
.
.
.
.
đừng rời khỏi mẹ.
.
.
.
.
.con.
.
.
.
.
.” Con ơi.
.
.
.
.
.
Lái ô-tô đến bệnh viện, Mặc Phi Tước ôm cô vào phòng giải phẩu,anh căng thẳng thấp thỏm bảo vệ ở bên ngoài, tư vị chờ đợi đau khổ cùng hành hạvốn là hình phạt tàn khốc nhất địa ngục Nghiêng thân thể dài, vô lực mà ngã dựalên trên tường, gương mặt tuấn tú mệt mỏi chôn ở trong hai bàn tay, sau anh chậmrãi đưa tay ôm tóc, nhìn trần nhà anh cảm thấy cả người đều lạnh, lạnh quá, nhấtlà tim cóng đến phát run, hít vài hơi lạnh, sau đó tay anh run run từ trong túilấy ra điếu thuốc cùng cái bật lửa, cái bật lửa làm như cũng đang oán giận anhvà giận dỗi anh, nhấn vài lần mới đốt lửa, sau khi đốt thuốc anh chợt hít mộthơi, một hớp này rất thâm trầm, khói bị hút vào phổi, anh ho kịch liệt lên.
“Khụ khụ khụ ” Trợ lý đứng ở bên cạnh, thấy thế lập tức vỗsau lưng cho anh “Khụ khụ khụ ” Anh ho đến đỏ bừng cả khuôn mặt, và rơi nước mắt,thật vất vả mới dừng không ho, anh lại tiếp tục hút thuốc lá.
“Tổng tài ” Trợ lý đưa tay đoạt lấy điếu thuốc của anh, hơnnữa còn nhét ở trên mặt đất, vốn tưởng rằng sẽ gặp anh nổi giận gào thét một trận,nhưng may mắn là anh cũng không có tức giận.
“Cậu trở về đi” Anh nghiêng cổ liếc anh ta và nói “Tổng tài,tôi ở đây chờ kết quả cùng với ngài!” Cái bộ dáng này của anh, thật sự làm ngườita không yên lòng.
Anh lắc lắc đầu, đưa tay khoác lên trên bả vai của anh ta’’Cậu mau trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi không đến công ty, chuyện của côngty cứ giao cho cậu.” “Được rồi, tổng tài ngài cũng đừng quá lo lắng, tiểu thưlà người hiền có trời phù hộ, không có việc gì đâu.
“Ừ.” Anh gật đầu nhìn trợ lý rời đi Rầm rầm rầm Đầu đụng ởtrên tường mấy cái, thanh âm rất vang dội Hành lang yên tĩnh, hơi thở yên tĩnhđến đáng sợ khiến anh có thế nghe rõ tiếng tim mình đập, đông đông đông cảmgiác đập rất có tiết tấu, ngã ở trên tường thân thể chậm rãi trợt xuống ngồitrên mặt đất, hai tay ôm đầu, ngón tay thon dài cắm ở bên trong sợi tóc, tronglòng của anh rất đau, lỗ mũi chợt xót, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
.
.
.
.
.
Tại sao lý tưởng cùng thực tế luôn đi ngược lại? Anh muốn buộclại lòng của cô, nhưng anh lại đem lòng của cô càng đẩy càng xa, bây giờ anhkhông tức giận được nữa, là vì cũng không còn hơi sức tức giận nữa.
Anh lẩm bẩm mắng nhỏ mình, anh cũng đặc biệt khinh thườngmình, nếu đứa bé có sơ xuất gì, anh không chỉ có mất Noãn, mà anh cũng sẽ thốnghận oán giận mình cả đời.
Đợi bao lâu anh cũnh không có để ý, nghe tiếng bước chân,anh phản xạ có điều kiện mà từ trên mặt đất bò dậy, nước mắt cũng không kịp lauđi, liền bước nhanh vội vã đi tới phía nữ bác sĩ đi ra , căng thẳng mà nắm haicánh tay của cô ta và hỏi: “Bác sĩ, Noãn thế nào rồi? Đứa bé, đứa bé có thể giữđược không? Bộ dáng sợ hãi lo lắng của anh là nữ bác sĩ giật mình.