Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 215: Phiên ngoại 11




Tước Noãn yêu: cả đời này anh sẽ giam cầm em 03: bán đấu giáMười giờ tối! Mặc Phi Tước cầm thư mời Đông Bác Hải đưa cho anh, mang theo trợlý tác phong nhanh nhẹn đi tới buổi đấu giá! Anh ra sân thoải mái hấp dẫn tất cảcon mắt, mặc kệ là nam hay là nữ đều bị kinh ngạc, ai cũng biết thiếu gia hainhà Đông, Mặc cao ngạo như vua, ít xuất đầu lộ diện ở trước công chúng, khôngphải thương nhân hợp tác làm ăn trên thương trường, mà chính mắt thấy được bọnhọ thì có thể nói là kỳ tích! Ừ ~ đúng vậy! Các thiếu gia ở trong mắt bọn họcũng chỉ là truyền thuyết! Mặc Phi Tước giống như đã sớm quen là tiêu điểm, nêntừ đầu đến cuối đều là nghiêm mặt, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía trước, khôngcó bất kỳ ánh mắt bố thí nào! “Các vị!” Giọng của người điều khiển chương trìnhcắt đứt bàn luận xôn xao của mọi người ở dứơi sân khấu: “Cảm tạ mọi người, buổiđấu giá từ thiện tối nay chúng tôi sẽ đem lạc quyên tập trung toàn bộ quyên chotrẻ nhỏ cần trợ giúp!” Người đấu giá đã vào vị trí, buổi đấu giá chính thức bắtđầu —— Khi đem vật phẩm thứ nhất trình lên đấu giá, thì người bán đấu giá giảithích: “Đây là bức hoạ cổ của phó Đường triều, dựa theo hiến vật quý tiết lộgiá cả của bức họa này, sẽ không thấp hơn năm ngàn vạn, hơn nữa đây chỉ là giátrị trước mắt, giá trị của nó còn có tăng lên rất lớn đến khi nhận giá đúng,giá khởi đầu năm trăm vạn!” Hiện trường lập tức bắt đầu huyên náo, mọi người rốirít cạnh tranh bảo vật! “Ngàn vạn!” “Ngàn năm trăm vạn!” “20 ngàn vạn!” “Haingàn lẻ vạn!” “Bốn ngàn vạn!” “Năm ngàn vạn!” “5500 vạn!” .

.

.

.

.

.

Giá tiền đã vượt qua giá cả thị trường, mọi người không dámnên đều dời ánh mắt nhìn về Mặc Phi Tước.

Kỳ quái! Không phải anh ta tới cạnh tranh bảo vật sao, tạisao không làm! Chẳng lẽ là muốn đến giá cuối cùng Mang theo các loại suy đoán,mọi ngừơi rối rít giữ im lặng! “5500 vạn lần thứ 2!” “5500 vạn lần thứ 2!”“5500 vạn lần thứ ba!” Người đấu giá rơi chùy xuống tấm thớt —— Hiện trường lạibàn luận xôn xao một trận, không nghĩ ra Mặc Phi Tước rốt cuộc là tới làm gì!Sau đó món thứ hai thứ ba thứ tư đều đựơc các thương gia không có danh tiếng gìmua đi, Mặc Phi Tước luôn giữ thần thái bình tĩnh, không nóng không vội mà kiênnhẫn chờ đợi món vật phẩm đấu giá cuối cùng! Rốt cuộc món vật phẩm đấu giá cuốicùng cũng trình lên! Khi dây chuyền Lam Bảo Thạch được kéo màn che ra, thì MặcPhi Tước ngưng cả thở, quả đấm không tự chủ mà siết chặt, cả đường cong khuôn mặtcăng giống như muốn nứt ra, gân xanh ở trên trán nhô ra trực nhảy, hàm răng cắnchặt lửa giận từ đáy mắt nhảy lên, giận đến mức giống như tu la ở địa ngục.

Người đấu giá giải thích lần nữa: “Bảo vật này là do vị tiểuthư họ Mặc dâng lên, cô ấy nói dây chuyền Lam Bảo Thạch này là lúc sinh nhật mườisáu tuổi của cô ấy, cha của cô ấy đã tặng cho cô làm quà sinh nhật, cô ấy cũngkhông biết nó rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền, nên chúng tôi tìm chuyên gia giám địnhqua, chuyên gia cho ra thị trường giá tiền là — trăm vạn, giá bắt đầu từ mười vạn.”“Hôm nay chúng ta may mắn mời đựơc Mặc tiểu thư tới, mọi người vỗ tay hoannghênh.” Ba ba ba ! Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, Mặc Noãn từ phíasau sân khấu tự nhiên bình tĩnh đi ra.

Tối nay cô ấy mặc lễ phục màu trắng quây ngực, lộ ra rãnh ngựclàm cho người ta mơ màng bay tán loạn, tóc dài như rong biển xõa rất tùy tịên,gương mặt trang điểm nhẹ, xinh đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, trông đẹp đẽnhưng lại không mất thanh thuần, tóm lại, vô cùng mê người.

“Tôi xuất ra hai trăm vạn “ “A ” Cô hậu tri hậu giác nhìnanh “Mặc tiểu thư ” Người đấu giá trẻ tuổi thấy bộ dáng cô hoảng sợ, thì kêulên.

“Ngài không thoải mái sao?” ”Không có, không có!” Cô cố gắngđiều chỉnh tâm tình của mình, khắc chế mình không được nhìn tới, không nhìnanh! Không nhìn! Cô thử nghĩ qua trăm ngàn tình cảnh bọn họ gặp lại, làm thếnào cũng không nghĩ tới sẽ ở dưới tình huống này! Bỗng nhiên, Mặc Phi Tước từtrên ghế hàng thứ nhất đứng lên, đi đến trước mặt của Mặc Noãn, khi cô đang ởtrong kinh ngạc hoảng hốt thì bóp chặt cổ tay của cô, ánh mắt băng lãnh tàn nhẫnnhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sáng lên giống như là con báo săn khát máu nhìnchằm chằm lùng giết con mồi vậy.

Vốn là vẻ mặt bình tĩnh, nhưng khi tiếp xúc đến đôi mắt ưngthì trong đó có ngọn lửa đang cháy, cô sợ tới mức hoa dung thất sắc, thân thểtheo bản năng run rẩy, hai chân ở trong váy cũng đang run rẩy, hè nóng bức lạigiống như trong nháy mắt bị rét lạnh thay thế, trong lòng bàn tay bởi vì khẩntrương mà mồ hôi nóng bốc lên đã sớm chuyển thành mồ hôi lạnh sợ hãi, cô khôngngừng tự hỏi ở trong lòng: Tại sao anh lại ở chỗ này? Tại sao anh lại ở chỗnày? .

.

.

.

.

.

Mực Noãn hít vào một hơi lạnh! Lửa giận ở đáy mắt Mặc Phi Tướccàng rừng rực, Mặc Noãn đã to gan trở lại, cô lại còn dám vứt bỏ quà anh tặng,cô có biết anh hận cô chín năm, cũng biến thành là nhớ cô chín năm hay không.

Cô thật đúng là có tiền đồ, trở lại thì cho anh ‘vui mừng’ lớnnhư vậy ! Anh im lặng kéo cổ tay mảnh khảnh của cô thật chặt đi ra bên ngoài, MặcNoãn không nghe mà còn giùng giằng hô: “Không, tôi không muốn đi cùng anh,buông tôi ra, buông tôi ra.” Tay còn lại của cô giữ lại bàn đấu giá thật chặt,Mặc Phi Tước dùng sức kéo mấy cái, vẫn kéo không nhúc nhích, anh quay đầu lại cắnrăng nghiến lợi trừng Mặc Noãn nước mắt lấp lánh.

“Anh buông tôi ra, tôi không muốn đi theo anh, buông tôi ra,cầm thú anh buông tôi ra’’.

Cô vừa giãy giụa, vừa không ngừng đấm đánh lên trên ngựcanh, nhưng Mặc Phi Tước vẫn không chịu buông tay.

Mà hai chữ cầm thú trong miệng Mặc Noãn, đưa tới hiện trườngxôn xao một trận.

Sau đó anh ôm ngang bế cả người cô lên.

Ôm cô đi ra khỏi chỗ đấu giá, đi tới trước xe mở cửa xe vứtcô vào.

“A ” Đầu đụng lên thành xe một cái thật nặng, Mặc Noãn đau đếnmức hô một tiếng.

“Trở về lúc nào?” Khóa cửa xe lại cho cô, anh cũng leo lênngồi xe, giọng nói cũng hòa hoãn một chút.

“Ai cần anh lo” Mặc Noãn ngồi dậy sửa lại váy một chút.

Anh là đang quan tâm cô sao? A, không phải anh nói hận chếtcô sao, sao còn có thể quan tâm cô.

Hàm răng sắc nhọn của cô khiến trong lòng Mặc Phi Tước rấtgiận, căm tức nhìn cô một cái, anh phiền não từ trong túi lấy ra một điếu thuốcrồi đốt, sau mấy phen phun hít thì trong lòng cũng thoải mái một chút, rồi mớinói: “Tin cha qua đời , em biết không?” “Biết “ “Biết, tại sao em không trở lại?” Mặc Phi Tước bị nộ hỏa công tâm nên hất tay ném đầu thuốc lá trong tay đi,đưa tay nắm chặt cánh tay cô, như sói như hổ mà rít gào một tiếng, bộ dáng vôcùng tức giận, làm như anh hận không thể một phát bóp chết cô, cô gái bất hiếunày.