“Vô Song, đừng sợ, anh tới cứu em, đừng sợ.
.
.
.
.
.” Ánh mắt của anh chỉ nhìn vị trí vách đá, không có tiêu cự,bàn tay thô ráp bị cục đá cắt chảy máu, trên cục đá còn dính máu thịt của lòngbàn tay, anh không thèm để ý, mà cố chấp bò lên phía trước.
.
.
.
.
.
Vô Song của anh phúc lớn mạng lớn như thế, nhất định cô ấycó thể bình an thoát hiểm, may mắn sống sót ở chỗ nào đấy chờ anh đến cứu cô ấy,trời tối như vậy rồi, cô ấy sống sót sau tai nạn nhất định là rất sợ! Rất sợ!Anh phải đuổi gấp đến bên người cô ấy an ủi cô ấy, an ủi cô ấy, có anh ở đây, đừngsợ, anh sẽ bảo vệ em.
.
.
.
.
.
! Ngoại trừ những khả năng này, anh cự tuyệt suy nghĩ khác!Anh chỉ là cùng với Đông phu nhân của anh thất lạc thôi, hoặc là, Đông phu nhâncủa anh đang trách anh không đủ thẳng thắn với cô ấy, cho nên tức giận mà trốnanh, ha ha.
.
.
.
.
.
Đúng, nhất định là như vậy! Anh muốn nhanh chóng tìm ra Đôngphu nhân bướng bỉnh, cô ấy muốn biết cái gì, anh đều nói cho cô ấy biết, khônggiấu giếm cô ấy nữa .
.
.
.
.
.
Anh một lúc khóc, một lúc cười, có chút điên điên khùngkhùng, không ai đoán được lúc này trong lòng của anh đang suy nghĩ gì, ngay cảbạn thân Mặc Phi Tước cũng không suy đoán được! “Bác Hải, anh bình tĩnh mộtchút.” Mắt thấy anh đã bò đến bên vách đá, nhưng không có ý dừng lại, nên MặcPhi Tước đã ngồi xổm người xuống đè anh lại, không cho phép anh tiến lên trướcmột bước nữa, “Anh tỉnh táo lại đi, phía dưới là vách đá, cho dù muốn tìm người,cũng phải chờ trời sáng đã!” “Không! Không đợi được trời sáng đâu, Đông phunhân cô ấy sợ tối, hiện tại cô ấy ở dưới đó một mình nhất định là rất sợ! Rất sợ!Tôi phải đi xuống cùng với cô ấy!” Lời nói của anh không có mạch lạc lại mê sảng,Mặc Phi Tước bị cái bộ dáng này của anh hù dọa, “Anh đi đâu giúp cô ấy? Chị dâunhỏ , cô ấy.
.
.
.
.
.” Anh nói không được, để lộ tức giận.
“Tôi biết cô ấy đang ở dưới đó chờ tôi!” Anh cười nhạo mộtchút, nước mắt cũng không cầm được mà chảy xuống.
Anh ấy như vậy, khiến lòng của Mặc Phi Tước cũng giống nhưlà bị vũ khí sắc bén hung ác đâm vào, đau đến á khẩu, người đàn ông ở trước mắtđang ngây ngô, có chút bất thường, thật sự là Đông Bác Hải vô địch của trướckia sao? Anh bắt đầu hoài nghi, Đông phu nhân đối với anh ấy mà nói thật sựquan trọng như vậy sao? Tại sao lúc ban đầu anh mất đi tình cảm chân thành, thìcũng không có đau đến tê tâm liệt phế như vậy, đến tột cùng cái dạng tình yêugì mới xem như là tình yêu chân chánh? “Cha.” Cậu bé cũng đang khóc, trái timtrước đó chưa từng có trải qua đau đớn, đau đến mức hô hấp của cậu cũng rất khóchịu, thật sự khó chịu, chỉ có nước mắt là chỗ để phát tiết.
“Không phải nói không cho phép con khóc sao! Không cho khóc!Không cho phép khóc!” Giọng của anh khàn khàn gầm thét với con trai, hai mắt đỏthẫm cũng không có ngừng nứơc mắt, cậu bé cũng rất muốn nhịn, nhưng lại thấycha khóc, nên cậu cũng nhịn không được —— “Không được khóc, con trai ngoan, mẹnhìn thấy con khóc mẹ sẽ đau lòng , ngoan.
.
.
.
.
.” Anh quỳ dậy, một tay nắm cánh tay nhỏ của con, dùng bàntay dính đầy bùn đất và máu tươi lau chùi nước mắt cho con, nhưng lau thế nàocũng lau không khô, lại vẫn lau gương mặt bụi bậm cùng vết máu của con.
Anh đau đến mức cắn hàm răng thật chặt, nhắm mắt lại khôngnhìn tới mặt đầy nước mắt của con trai, chỉ cho đây là một giấc mộng, mong mỏicái cơn ác mộng này có thể sớm tỉnh lại một chút.
.
.
.
.
.
Đột nhiên, mặt của anh giống như là bị cái gì đó đụng vào,anh chợt mở mắt, chỉ thấy tay nhỏ bé của con trai lau chùi ở trên mặt anh, thấyanh mở mắt ra, cậu nhóc ngừng nước mắt giắt trên lông mi, và nói, “Cha, chúngta đều không được khóc, không được để cho mẹ đau lòng!” Anh khóc sao? Anh khôngbiết, anh còn tưởng rằng là trời mưa! Hút hút lỗ mũi, anh buông cánh tay contrai, chống tay lảo đảo đứng dậy, mấy người đều không rõ cho nên nhìn anh, xemanh muốn làm gì? “Bác Hải, Vô Song cô ấy đã chết rồi.” Mặc Phi Tước sợ anh ấylàm chuyện điên rồ, nên cả gan mở miệng, nếu có thể làm cho anh ấy hả giận,đánh một trận, cũng tốt hơn là anh ấy làm chuyện điên rồ, tìm cái chết! “Cút.”Anh lạnh lùng nhìn anh ta, từ trong hàm răng phun ra từ này, lại lạnh như băng.
Tính tình của Đông Bác Hải từ trong xương là thiên về lạnh,lúc tức giận nổi giận, thì anh luôn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, giốngnhư đang cười nhạo đối phương tìm cái chết.
Nhưng mà, trước kia cho dù lạnh lùng thế nào, cũng không cóloại ánh mắt lạnh này, trong lạnh như băng lộ ra tuyệt vọng, ngoại trừ lạnhlùng còn có căm hận thật sâu, giống như là chỗ đau nhất sâu nhất bị người đụngvào, nên theo bản năng mà lộ ra móng nhọn cảnh cáo đối phương, đây là Mặc PhiTước chưa từng thấy qua.
Nhìn Đông Bác Hải giống như tẩu hỏa nhập ma, người đứng xemlà Bạch Dạ cũng không nhịn được mà lạnh run một cái, cậu ấy đem tay khoác lêntrên bả vai của Ảnh Tử.
Thu hồi ánh mắt, Đông Bác Hải lảo đảo đi về phía trước mộtbước, Mặc Phi Tước lập tức cầm lấy cánh tay của anh ấy, đi lên trước nữa chínhlà vách đá đó! “Cút.” Vẫn chỉ có phun ra chữ này, mặt của anh không thay đổi màquay mặt sang, hất cánh tay của anh ta ra, lúc này Bạch Dạ và Ảnh Tử không đứngyên nữa mà đi tới, không cần chủ tử ra lệnh, bọn họ cũng biết nên làm như thếnào, tiến lên ngăn trở anh.
“Cút.” Giống như anh chỉ có biết một chữ này, thở hổn hển,nhìn chằm chằm lại bọn họ, bộ dáng kia như gặp phật giết phật, gặp thần giết thần,hiển nhiên đem bọn họ thành kẻ thù không đội trời chung, ai dám ngăn cản anh đicùng với Đông phu nhân, anh liền không khách khí với người đó.
“Bác Hải, anh tỉnh táo lại đi, chị dâu nhỏ đã chết rồi! Chếtrồi!” Mặc Phi Tước kéo thân thể anh ấy qua, nắm chặt hai cánh tay của anh ấy gầmthét gào thét với anh ấy, hy vọng có thể rống cho anh ấy tỉnh lại, tỉnh táo đểđối diện với sự thật “Tôi không tin, không tin ——” Rốt cuộc, anh cũng có phản ứng,không còn lặp đi lặp lại một chữ nữa, dùng sức đẩy Mặc Phi Tước ra sau đó ôm đầuthật chặt, đầu ~ thật là đau, đau đớn như tê liệt, “Vô Song cô ấy không có chết,không có chết, cậu gạt tôi, các người đều đang gạt tôi.
.
.
.
.
.” Anh cười, cười lạ thường.
“Tất cả các người đều biến cho tôi, tôi muốn đi tìm Vô Songcủa tôi, cô ấy sẽ không chết, cô ấy mới đáp ứng lời cầu hôn của tôi, làm sao cóthể chết!” Anh tức giận! Anh phát điên! Anh mất khống chế! Anh gầm thét! Chỉ vìanh không chịu chấp nhận sự thật này! “Cha.” Cậu bé đã chạy tới, quỳ ở trên mặtđất ôm lấy bắp đùi của cha.
“Con trai.
.
.
.
.
.” Hút hút lỗ mũi, anh cúi đầu nhìn về phía con trai, giốngnhư nắm được cây cỏ cứu mạng, nắm bả vai nhỏ của con, thanh âm quá kích độngkhông ngừng run rẩy, “Con trai, con nói cho bọn họ biết, mẹ không có chết, cô ấyở dưới đó chờ chúng ta đi cứu.” “Cha!” Cậu bé đã khóc đến khàn cổ họng, rầu rĩnức nở mà nói: “Mẹ đã chết rồi.” Mặc dù cậu cũng không muốn thừa nhận, nhưng cậuthật sự đã mất mẹ, cậu không thể ngay cả cha cũng mất đi.
“Con trai, không phải là con thích mẹ nhất sao, làm sao concó thể nói dối chứ?” Giọng điệu của anh rất khiếp sợ, ngay cả con trai cũng muốnliên kết cùng bọn họ lừa gạt anh.
“Con không có, cha là thật, mẹ thật sự đã không còn nữa!” Cậuliều mạng lắc đầu, nước mắt văng đầy trời.
“Cha không tin.” Anh khó tin, chính xác mà nói là khó tiếpnhận, anh cúi người xuống gỡ tay con trai ra, “Tôi muốn đi tìm Đông phu nhân trởvề, chứng minh cho các người thấy, cô ấy còn sống!” Cậu bé đã khóc đến khàn cổhọng, nên không phát ra được tiếng nào, chỉ có thể ôm cha thật chặt không buôngtay, không muốn cha đi tìm cái chết —— “Buông tay!” Gỡ không ra tay nhỏ bé củacon, anh gấp đến độ rống giận một tiếng với con, cậu bé lắc đầu! Không nhịn được,lần đầu tiên anh đưa tay đánh lên trên người con trai, rất đau, thân thể nho nhỏrun rẩy một chút, nhưng cậu mặc nhiên không chịu buông lỏng ra, để mặc cho chađánh, nếu như đánh cậu mà làm cha cảm thấy dễ chịu hơn một chút, thì cậu tìnhnguyện bị cha đánh chết.
“Chủ tử.” Ảnh Tử đau lòng thay cho chủ nên hơi nhích người,muốn đi lên giải vây thay chủ tử, nhưng bị Bạch Dạ kiềm chế lại, cậu lo lắngthân thể nho nhỏ của chủ tử không chịu nổi điên cuồng của Đông Bác Hải, Bạch Dạthấy vậy cũng có chút không đành lòng, hai người cũng hận không thể chịu thaycho chủ tử, nhưng đây là chuyện nhà của chủ tử, Bạch Dạ hiểu cậu bé, hai ngườibọn họ là người ngoài nếu mà nhúng tay vào sẽ khiến cho chủ tử mất hứng.
“Buông tay!” Mỗi một cái đánh đều kèm theo nước mắt của ĐôngBác Hải, đánh mấy cái, thì tim của anh cũng đau như thế, anh cũng không có đánhmất lý trí, anh chỉ là đau nên muốn tê dại mình, nhưng càng muốn trốn tránh,thì nỗi đau càng rõ ràng, người đáng chết là anh! Không phải Vô Song, ông trờimắt mờ rồi, hãy để cho anh chết đi, trả Vô Song của anh lại cho anh, trả lạicho anh.
.
.
.
.
.
“A!” Mặc Phi Tước đánh một phát vào cổ của anh ấy, anh ấyrên lên một tiếng, rồi té xỉu ở trên bả vai của anh.
“Chủ tử.” Lúc này, Bạch Dạ và Ảnh Tử vội vàng đi tới đỡ cậubé dậy, Bạch Dạ ngồi xổm người xuống, Ảnh Tử hiểu ý ôm cậu bé lên lưng của cậuta, sau đó Ảnh Tử giúp đỡ Mặc Phi Tước nâng Đông Bác Hải lên xe.
“Chủ tử, đau không?” Cõng cậu bé, Bạch Dạ nhẹ giọng hỏi.
Nằm ở trên lưng ấm áp của cậu ấy, cậu bé lặng yên không lêntiếng, chỉ là nức nở một lúc, đau! Cả người đều rất đau! Đau quá! Bạch Dạ nặngnề thở một hơi, không nói gì nữa, cõng cậu bé leo lên xe ngồi ——******************************************************* Trong bệnh viện.
Chúc Kỳ nhận được điện thoại liền hấp tấp chạy tới, váy lễcũng không kịp thay, cởi bỏ chân không đứng chờ ở hành lang, người đi đường đingang qua không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc đối với anh, anh thấp thỏm mà dựavào tường, nghiêng cổ nhìn chằm chằm vào cửa chính phòng giải phẩu, quá lo lắngnên khiến cho sắc mặt của anh thoạt nhìn rất tái nhợt, cái trán còn đổ đầy mồhôi lạnh ~ Thầm mến là một loại hạnh phúc cô đơn, không nhớ rõ là bắt đầu từkhi nào, thì anh đã thầm mến Thư Yên lớn hơn anh một tuổi, cũng là từ khi đó,anh bắt đầu chú ý đến hình tượng của mình, mỗi ngày đều ăn mặc rất bảnh bao, vìchính là muốn hấp dẫn ánh mắt của anh, cho dù là ánh mắt cười nhạo dừng lại ởtrên người của anh, anh đều sẽ hưng phấn xấu hổ thật lâu ~ Ba năm trước đây, mẹChúc bị bệnh qua đời, trước khi chết Chúc Kỳ và Thư Yên đều ở bên cạnh bà, mẹChúc ngàn căn vạn dặn, cái chết của bà phải tuyệt đối giữ kín với Vô Song, nếunhư chị có hỏi thì nói là đã dọn nhà rồi, hai người rơi lệ mà gật đầu.
Sau khi xử lý xong hậu sự của mẹ Chúc, thì ngay sau đó nhà củaThư Yên xảy ra biến cố, công ty của ông Thư có nguy cơ phá sản đóng cửa, Chúc Kỳrất muốn tận lực một phần để có thể giúp được cho nhà bọn họ, chỉ tiếc là cólòng mà chưa đủ, anh chỉ là một học sinh nghèo, căn bản không có tiền.
Vì có thể kiếm tiền nhanh chóng, nên anh gạt Thư Yên mà đi đấuquyền anh, nói trắng ra thì cũng chính là bia thịt, những công việc đè ép kia đềulà giải trí cho thành phần tri thức, mỗi ngày đều bị đánh đến sưng mặt sưngmũi, nhưng tiền kiếm được cũng chỉ là trả nợ được một góc, sau có một ông chủcoi trọng anh, sau khi hỏi thăm thì biết được anh đang thiếu tiền, liền hỏi anhcó hứng thú làm sát thủ hay không, trước tiên ông ta có thể tạm ứng cho anh mộttrăm ngàn, Chúc Kỳ cũng có nghĩ tới cự tuyệt, nhưng đối mặt với sự hấp dẫn củakim tiền, anh đã không thể ngăn cản được, bởi vì khi anh đến nơi này, thì tronglòng cũng đã trang bị một ý niệm, đó chính là nhất định phải gom đủ tiền đểgiúp nhà Yên nhi vượt qua nguy cơ, sống chết sớm đã bị anh ném ra ngoài tám tầngmây.
Cứ như vậy, anh ký giấy sinh tử! Nhưng ngay khi anh cầm tiềnđi tìm Thư Yên, thì lại nhìn thấy cô được một chiếc Audi A8 đón đi, anh chờ cô ởcửa nhà trọ ước chừng một ngày một đêm.
Một ngày kia, anh biểu lộ tiếng lòng với cô! Một ngày kia,cô cự tuyệt tình yêu của anh! Một ngày kia, anh nhìn thấy vết hôn trên cần cổcô, giận đến mức mất khống chế, chất vấn có phải cô bán mình để đổi lấy tiềnkhông, cô không nói lời nào, chỉ là một mực trốn tránh vấn đề của anh, anh dâydưa không nghỉ, cô hung hăng cho anh một cái tát, hơn nữa nói rất nhiều lời tuyệttình! Một ngày kia, sau khi anh rời đi, không xuất hiện ở trước mặt cô nữa, giốngnhư là anh biến mất khỏi nhân gian, không có dấu vết để mà tìm! Phanh! Cửaphòng giải phẩu bị đẩy ra, bác sĩ mặc áo khoác trắng phẫu thuật đi ra ngoài,Chúc Kỳ lập tức chạy tới, nắm hai cánh tay của bác sĩ, run giọng nói: “Bác sĩ,bệnh nhân thế nào rồi?” Bác sĩ áo khoác trắng lấy khẩu trang xuống, ánh mắtquái dị quan sát trang phục của anh một chút, bằng trực giác cho rằng anh làGay, ho khan một tiếng, ông ta nói rất nghiêm túc: “Bệnh nhân uống thuốc pháthai là chất kích thích, mới có thể chảy lượng máu lớn như thế, chậm một chút nữa,thì đừng nói đứa nhỏ không giữ được, cả người lớn cũng sẽ có nguy hiểm.” Chúc Kỳngơ ngẩn một lúc, rồi mới chậm rãi tỉnh lại, muốn hỏi là cô mang thai sao,nhưng bật thốt lên lời nói lại là: “Bác sĩ, ông nói là cô ấy và đứa nhỏ đềukhông có chuyện gì?” “Ừ, nhưng đây chỉ là tạm thời, thể chất của bệnh nhân rấtsuy yếu, tốt hơn hết nên điều dưỡng một thời gian, thì thai mới có thể an toàn.
“Tôi biết rồi, cám ơn bác sĩ, cám ơn.” Chúc Kỳ liên tiếp gậtđầu cảm tạ với bác sĩ, bác sĩ khoát khoát tay, rồi đi ra.
Một lát sau, Thư Yên được người đẩy ra ngoài, cô nhắm mắt lạithật chặt, nguyên nhân là vì không có tiêm thuốc tê, nên mặt của cô tái nhợtđau đến mức nhăn nhó không nói nổi, sợi tóc trên trán cùng tóc mai hai bên sớmđã bị mồ hôi thấm ướt, hai tay mảnh khảnh xanh mét nắm cái mền thật chặt, đau,từng tế bào của cơ thể đều đang kêu gào, đau.
.
.
.
.
.
“Yên nhi.” Chúc Kỳ cầm lấy một tay của cô, đi cùng với ngườita đẩy cô vào phòng bệnh.
Ai? Là ai đang gọi cô, cô muốn mở mắt xem người gọi cô,nhưng mà mí mắt quá nặng, cô không mở ra được.
.
.
.
.
.
“Hải Sinh.” Bỗng chốc, từ đáy trái tim cô kêu ra cái tên, nắmtay Chúc Kỳ thật chặt, coi anh như Đông Hải Sinh, trong nháy mắt hai mắt củaChúc Kỳ lóe lên chán nản ảm đạm, cuối cùng anh cũng không phải là người ở tronglòng cô.
“Hải Sinh, Hải Sinh.
.
.
.
.
.” Thư Yên không ngừng gọi tên của hắn, nhưng lại không nhậnđược câu trả lời của hắn, cô thật sợ hãi! Thật sự sợ hãi! Giống như một mình bịđặt trong ở trong bóng tối vô biên, cô thật hy vọng có hắn ở cùng với cô, chocô an ủi, để cho cô biết cô có hắn mà không phải một mình! “Anh ở đây.” Chúc Kỳhít mạnh một hơi lạnh, đem phần khổ sở cùng đau khổ ở trong lòng chôn xuống tậnđáy lòng, tại sao người trong lòng của cô ấy luôn là Đông Hải Sinh!