“Đựơc rồi, ăn cơm trước đi, cái vấn đề này về sau chúng ta sẽthảo luận lại.” Thấy Vô Song muốn nổi giận, nên Đông Bác Hải thức thời mà dời đềtài.
Hai người đi tới một phòng bao, sau khi dìu cô ngồi ở bên cạnhmình, Đông Bác Hải nhận lấy thực đơn từ trong tay phục vụ, mới vừa mở ra liền hỏi:“Muốn ăn cái gì?” “Tùy.” Anh nghiêng cổ liếc cô một cái, nhẹ nhàng cười và nói:“Nơi này cũng không có tùy.” “Anh cố tình muốn cãi nhau phải hay không?” Ăn mộtbữa cơm mà anh cũng muốn tranh cãi với cô, mệt! Đông Bác Hải ngồi thẳng rồinhún vai, không rãnh để ý tới, anh chọn thức ăn xong rồi đưa thực đơn cho phụcvụ, phục vụ cung kính nhận lấy, và lễ phép hỏi: “Xin hỏi Tam thiếu gia, hai vịcần rượu không?” Hai người nhìn lẫn nhau, Vô Song cũng không có ý kiến gì, dùsao cô cũng không uống rượu, Đông Bác Hải muốn nói lấy một chai, nhưng sợ gặpphải phản đối của Vô Song, phục vụ thấy dáng vẻ do dự của bọn họ thì đưa tới mộtquyển sách nhỏ, “Bình thường tình nhân tới nhà hàng này của chúng tôi sẽ chơi mộttrò chơi, lấy rượu ‘ tình ái ’ làm phạt, từ trong trò chơi này là ‘ thành thựcdũng cảm ’.” Đông Bác Hải có vẻ hứng thú, thành thực dũng cảm? ! “Thú vị đấy.”“Là tìm bí mật, là biện pháp hiểu đối phương tốt nhất.” Phục vụ thấy Đông Bác Hảicó vẻ hứng thú, thì nói thêm một câu, nó lại càng khiến cho Đông Bác Hải nảysinh hứng thú hơn, anh nhận lấy sách nhỏ trong tay của phục vụ, mở ra nhìn mấycái nhãn, “Đây là cái gì?” “Đây là câu hỏi về thành thực.” Tiếp theo anh chàngphụ vụ lấy từ trong túi ra một quyển khác đưa cho Vô Song, “Đây là câu hỏi vềdũng cảm.
Các vị có thể lấy bất kỳ phương thức nào mà phán đoán thắngthua, bên thắng cho bên thua chọn muốn thành thực hay là dũng cảm, sau đó cầmsách, để cho người thua lật một tờ tùy ý, sau đó trả lời hoặc là làm theo.”“Thú vị.” Đông Bác Hải nóng lòng muốn được thử ngay lập tức.
“Vô Song, có dám hay không chơi?” Anh cố ý dùng ‘ có dám haykhông ’ để khích tướng cô.
“Có gì mà không dám.” Vô Song trả lại anh một ánh mắt khiêukhích, không phải giận dỗi mà là cô cũng bị thuyết phục.
Thành thực và dũng cảm, chính là giống như bọn họ bây giờ,cô đối với anh thiếu dũng cảm không đủ kiên định, anh đối với cô thiếu thành thựckhông đủ thẳng thắn.
Rất nhanh phục vụ liền đưa lên rượu ‘ tình ái ’, sau đó luixuống.
“Muốn chơi thế nào?” Đông Bác Hải hỏi.
“Anh muốn chơi như thế nào, thì chơi như thế đó.” Cô chưa cóchơi qua, nên đương nhiên là không hiểu chơi như thế nào.
Đông Bác Hải hơi cau mày suy nghĩ, không thích hợp sử dụngrượu ở trên người Vô Song, nhưng ngoại trừ chơi đoán số trong quán bar, đổ xúcsắc, còn có thể chơi như thế nào? Anh thoáng liếc thấy bút trên khay thức ăn,trong lòng nhất thời có chủ ý.
“Chúng ta bắt thăm định thắng thua thế nào?” “Được.” Cái nàylại vô cùng đơn giản rồi, Vô Song vui vẻ tiếp nhận.
Đông Bác Hải xé xuống hai góc từ trên thực đơn, ở trên đó viếtlên hai chữ thắng thua, sau đó gấp nó lại, nắm ở trong tay lắc lư mấy cái, vì bảođảm trò chơi công bằng, nên anh mở ra tay để cho Vô Song bắt trước, cô bắt mộtcái tùy ý, trong lòng thấp thỏm căng thẳng mà mở nó ra.
“Hô ~” a di đà Phật, cám ơn trời đất là một chữ ‘ thắng ’.
Cô có chút đắc ý, “Anh thua rồi.” “Anh lựa chọn dũng cảm.”Đông Bác Hải nhún nhún vai, tuy không cam lòng nhưng cũng không thể làm gì đựơc,vì quy tắc trò chơi phải tuân thủ, anh mở ra sách nhỏ dũng cảm và “Phốc” mộtcái cười phun ra.
“Là cái gì?” Vô Song thật tò mò mà hỏi.
“Anh có thể đổi ý không?” Anh che sách không để cho cô xem,biểu lộ có chút mất tự nhiên 囧, lúng túng giống như là muốn anh ở truồng chạy vậy.
“Sao anh có thể xấu như thế?” Vô Song khinh bỉ mà liếc anh,trò chơi là anh xúi cô chơi, hiện tại thua lại muốn đổi ý, ai kêu chứ.
“Phốc” Thấy cô tức giận, anh không nhịn được mà phun mộtcái, “Anh đùa với em thôi.” Anh mở sách nhỏ ra, “Trên đó viết, ngậm rượu hôn lưỡivới bà xã.” “Cái gì?” Vô Song kinh hãi đến mức thiếu chút nữa đã vỗ lên bàn,anh thua tại sao phải liên lụy đến cô.
“Em không tin.” Cô đoạt lấy sách nhỏ nhìn, nhất thời muốngào một câu: oh ~ bán bánh cũng đúng.
Đông Bác Hải liếc qua thấy biểu tình của cô tức giận, khiếpsợ, phát điên, dở khóc dở cười, không thể không ca ngợi nhà hàng này thật đúnglà hiểu chuyện.
Anh rót một ly rượu, cầm trong tay đung đưa, tà khí nhìn VôSong, “Chuẩn bị xong chưa?” “Em cho phép anh đổi ý.” Chỉ là hôn lưỡi thôi cũngđủ mặt cô đỏ tới mang tai rồi, còn ngậm rượu hôn lưỡi, anh còn không nuốt sốngcô cho rồi.
“Muộn rồi.” Anh vốn là không muốn muốn đổi ý, nói hối hậncũng chỉ là chọc cô chơi thôi.
“Ách.
.
.
.
.
.” Lúc Vô Song lờ mờ phát giác ra , thì anh đã ngậm một ngụmrượu ôm cổ của cô, chính xác không lầm mà hôn đôi môi anh đào của cô, và cũngđem hương rượu tinh khiết, đưa vào trong miệng của cô, triền miên hôn lưỡi còncó mùi rượu quanh quẩn ở trong miệng hai người, nụ hôn này so với quá khứ saymê hơn, bởi vì có tác dụng kích thích tình dục của rượu.
“Khụ.” Vô Song bị rượu cay mà sặc một chút, nên Đông Bác Hảimới buông môi cô ra.
“Khụ khụ khụ!” Được tạm nghỉ nên cô ho khan.
“Không sao chứ.” Anh lo lắng vuốt sau lưng cô, còn Vô Songnói không ra lời nên phất phất tay với anh, ý bảo cô không sao.
“Chơi tiếp chứ?” Anh nhếch môi cười.
“Chơi.” Nếu cô sợ, sẽ tỏ rõ cô là con rùa nha.
Không khí trở lại bình thường, Đông Bác Hải lại xe xuống haigóc nữa, lắc lắc một lúc, rồi để cho Vô Song chọn, lần này vận số của cô cóchút đen đủi, là một chữ ‘ thua ’.
“Em chọn thành thực.” Có kinh nghiệm ‘ dũng cảm ’ của ĐôngBác Hải, nên cô không dám chọn, cô mở sách nhỏ ra, tức khắc cô muốn khóc.
Chết tiệt, thành thực so với dũng cảm còn thảm hại hơn nữa!“Viết cái gì?” Đông Bác Hải cầm lấy sách nhỏ, sau khi nhìn một cái rồi bật cười,sau đó bộ mặt ra vẻ phớt tỉnh hỏi: “Đông phu nhân, xin hỏi em từng có cực khoáisao?” Hàm răng của Vô Song cũng sắp cắn nát rồi, hai gò má kìm nén đến đỏ bừng,không phải anh biết rõ sao mà còn cố hỏi? Cũng đã yêu nhiều lần như vậy rồi, nếucô trả lời không có, vậy không phải đánh đồng với nói anh không có năng lực sao.
Cô thành thật trả lời t: “.
.
.
.
.
.
Có” “Từng có mấy lần?” Anh được một tấc lại muốn tiến thêm mộtthước.
“Này, trên đó chỉ có một câu hỏi, xin mời tuân thủ quy tắctrò chơi được chứ.” Đồ lưu manh.
“OK, tiếp tục chứ?” Anh gật đầu, bộ dáng thuận theo cũngđáng đánh đòn.
“Tiếp tục.” Lần này vẫn là Vô Song thua.
Hai quyển sách đặt ở trên mặt bàn, cô do dự nên chọn cáinào, thành thực hay dũng cảm đều là bẫy rập, mẹ ơi, dù sao đối với phụ nữ cũnglà thiệt thòi.
Do dự mấy lần, nếu lựa chọn thành thực, thì nói như thế nàođây? Thành thực chỉ cần trả lời câu hỏi, mà dũng cảm là muốn mạo hiểm, cô khôngcó tinh thần mạo hiểm đó.
Hít một hơi thật sâu, cô nhanh chóng mở ra sách thành thực,còn chưa có mở ra, Đông Bác Hải đã không kịp chờ đợi mà hỏi: “Là cái gì” Cô cóchút hả hê liếc nhìn anh một cái, rồi chậm rãi mở ra, và câu hỏi lần này là:“Có bao nhiêu nam hay nữ sẽ thích bạn?” Vô Song sững sờ, lâm vào tình trạng hônmê, cô cũng quá xui xẻo mà.
.
.
.
.
.