Nhóc con, bọn họ đang cãi nhau sao?” “Không biết.” Cậu bémân mê cái miệng nhỏ nhắn, buồn bực mà nằm sấp ở trên giường.
“Con lại không biết?” Chúc Kỳ nhíu nhíu mày, nghiêng đầu thấynước mắt lấp lánh, bộ dáng của cậu bé có vẻ khóc thầm, anh ngỡ ngàng luống cuốnghỏi: “Tiểu QQ, con sao thế?” “Cậu à, con chọc mẹ không vui.” “A ~” Anh sờ sờ đầucủa cậu bé, “Chọc làm sao mà khiến mẹ không vui.” “Chính là chọc mẹ không vui.”Cậu bé nhíu chặt chân mày, mặc dù ngoài mặt là mẹ tha thứ cho cậu, nhưng lạikhông thích cười với cậu, điều này nói rõ là trong lòng của mẹ cũng không thậtsự tha thứ cho cậu, cho nên cậu rất rối rắm, khó chịu.
“Tiểu QQ, chắc con nghĩ quá nhiều rồi, hai mẹ con sao có thểtức giận lâu đựơc chứ, yên tâm đi, mẹ con sẽ không giận con đâu.” Chúc Kỳ cườihai tiếng ha ha, càng ngày càng cảm thấy đứa nhỏ này tuy là người nhỏ nhưng lạicó tâm hồn của ngừơi lớn, tâm tư cũng quá nhạy cảm.
“Ai ~” Cậu sẽ không hiểu nỗi buồn của mình lúc này, thở dàithở ngắn một lúc, rồi cậu bé vùi đầu vào trong gối nằm.
Ở chỗ khác, Đông Bác Hải túm lấy cổ tay của Vô Song, sải bướcđi ở trong hành lang dài, cô giãy dụa kêu gào, ” Đông Bác Hải , buông tay!” Côtức giận đến nỗi ngay cả tên họ cô cũng mang ra kêu lên, cô xa lạ như vậy, bảosao Đông Bác Hải không giận, anh giận đến tức sùi bọt mép, gân xanh trên tráncũng nổi lên luôn, anh mím môi khóe môi thật chặt, cắn răng nghiến lợi nhưng màcũng không chịu buông tay.
“Đông Bác Hải, rốt cuộc là anh muốn mang tôi đi đâu?” Khôngthoát ra được, nên Vô Song bắt đầu lấy tay cạy tay của anh ra, nhưng, tay củaanh nắm quá chặt, mặc kệ cô cạy thế nào cũng cạy không đựơc, cô bị nóng nảycông tâm, nên cuối cùng lựa chọn dùng miệng, rồi hung hắng cắn mu bàn tay củaanh một cái.
Rất nhanh một mùi máu tươi lấp đầy ở trong miệng của VôSong, máu theo cổ tay của anh rơi xuống, anh dừng bước chân lại, nhưng vẫn ươngngạnh nắm chặt cổ tay của cô, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt sâu thẳmnhư bị đâm đau đến đỏ lên, anh thật sự không ngờ tới là cô phải dùng đến miệngđể cắn anh, mu bàn tay không đau, nhưng trái tim lại đau đến mưng mủ.
Cô hạ miệng nặng như vậy, là cô chán ghét mình đến thế sao,anh thật sự không đáng được tha thứ sao ~ “Là anh ép tôi đấy!” Vô Song ngẩng đầulên, nhưng không dám nhìn tới ánh mắt đau đớn của anh, mà lau đi vết máu dính ởtrên môi.
“A!” Anh giận quá thành cười, “Em định chiến tranh lạnh vớianh như vậy sao?” “Không muốn.” “Vậy vừa rồi em coi là cái gì?” Không muốn chiếntranh lạnh với anh, vậy thì tại sao lạnh nhạt với anh? “Bác Hải, tôi nghĩ đãlâu rồi.
.
.
.
.
.” Lúc này cô mới ngẩng đầu lên, hai mắt bình tĩnh khôngchút sợ hãi mà nhìn thẳng vào đôi mắt giá lạnh giăng đầy mây đen của anh.”Chúngta chia tay đi.” Trái tim giống như là bị vật nhọn đâm mạnh xuống, đau đến khótin! “Em nói cái gì?” Anh không nghe lầm chứ, cô lại muốn chia tay với anh.
“Chúng ta chia tay đi.” Lông mi vẫy vẫy, cô dũng cảm lặp lạilần nữa, “Chúng ta không thích hợp.” “Tại sao không thích hợp.” Anh hít một hơithật sâu, đem tức giận nắm chặt ở trong lòng bàn tay, ánh mắt lập loè, giọngnói chất vấn như hàn băng phủ lên, lạnh đến run rẩy.
“Không thích hợp, chính là không thích hợp.” Hai người bọn họđều quá tự ái, ở trong tình yêu, hai người đều chỉ để ý đến bản thân mình, cảmthụ của mình, đều cho rằng mình đã vì đối phương mà bỏ ra rất nhiều, nhưng khinghĩ lại, thì cả hai đều chưa từng làm bất cứ điều gì cho nhau.
Có lẽ tình yêu giữa bọn họ, cũng không có sâu đậm như trongtưởng tượng, nên mới không chịu được tình cảnh như vậy, mới có một bên phải rờikhỏi.
Bùm! Một quyền đánh lên trên tường sát qua bên tai của VôSong, sức mạnh này rót vào màng nhĩ trong của cô vang lên một tiếng‘ ông ’, cóthể thấy được sức lực lớn đến cỡ nào, anh đến gần đem người cô chắn ở trên tường,Vô Song nghiêng đầu liếc mắt nhìn tay của anh, chỉ thấy mảng tường màu trắngtinh nhiễm đỏ, hai hàng máu tươi chảy xuống.
Cô chấn kinh đến độ hít vào một hơi lạnh! Sao anh tức giận đếnthế? “Tại sao không thích hợp, cho anh lý do.” Anh điên cuồng mà ôm vòng eo mảnhkhảnh của cô, tiếng giận dữ gào thét giống như là một tiếng sấm vang đột nhiênnổ tung ở bên tai của Vô Song, bị kinh sợ không chỉ là mỗi mình cô, mà ngay cảngười qua đường cũng không nhịn được mà dựng lông, lấy lại tinh thần rồi nhanhchóng chuồn mất.
“Bác Hải, đừng như vậy mà, mọi người đã gặp nhau thì cũng cólúc chia tay không được sao?” Anh như vậy khiến cho Vô Song cảm thấy rất bất lực,và cũng rất đau lòng, ngụy trang lạnh lùng và kiên cường cũng sắp không chống đỡnổi.
Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay? A, cô nói thật là nhẹnhàng! “Nếu như anh không đồng ý thì sao?” Anh nhứơng đỉnh lông mày lên, độtnhiên vô lại mà đùa bỡn cô, lạnh lùng cười giễu cợt, dáng vẻ đùa giỡn đã pháthuy hình tượng công tử bất cần đời đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
“Bác Hải, anh cần gì phải như vậy chứ, tiếp tục như vậy thìchúng ta sẽ chỉ chán ghét lẫn nhau thôi, không bằng đã gặp nhau thì.
.
.
.
.
.
Ưm.
.
.
.
.
.” Nụ hôn bất ngờ không kịp chuẩn bị, đã ngăn chận câu nóisau của cô, anh hôn kịch liệt, hôn bá đạo, càng hôn sâu hơn, lưỡi dài mạnh mẽ cạyhàm răng của cô ra, cưỡng ép cô chịu đựng hành động hôn của mình, răng trắngtinh giống như mang theo tính trừng phạt mà gặm cắn môi của cô, lưỡi của cô, VôSong đau đến nhíu lông mày, lại rên không ra đau đớn.
“Ưm.
.
.
.
.
.” Hai bàn tay nhỏ chống đỡ bộ ngực của anh, dùng sức mà chốngđẩy anh ra, nhưng, sức lức quá chênh lệch, cuối cùng cô cũng không phải là đốithủ của anh, Vô Song bất an đến độ uốn éo, cô vốn là giãy giụa nhưng không nghĩtới mỗi một lần động đậy, thì cũng dán chặt ma sát hạ thân của anh, và cọ sát mấylần, cọ sát đến độ xuất ra tia lửa luôn.
.
.
.
.
.
Anh đột nhiên rên lên một tiếng, và nặng nề mà cắn môi dướicủa cô, Vô Song đau đến độ cũng cùng với anh rên một tiếng.
Anh thở hổn hển rồi rời khỏi môi của cô, chịu đựng hạ thânsưng đau, mà bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của cô, vội vàng nói xinlỗi: “Thật xin lỗi, anh không phải cố ý!” Vô Song cúi đầu cắn thật chặt môi dướisưng đỏ chảy máu, vươn tay đẩy anh ra muốn đi, nhưng đã bị anh túm trở về, vàôm vào trong ngực “Cho anh thêm một cơ hội, một lần cuối cùng thôi.” Anh căngthẳng mà ôm lấy cô, cho rằng cô đang để ý chuyện của Vương Lôi Lôi, Đáng tiếc ~không phải! Vô Song hít mũi một cái, và nghẹn ngào hỏi: “Anh có chuyện gì gạtem hay không?” “Không có.” Anh trả lời không chút nghĩ ngợi.
“Thật sựu không có?” Vô Song lại hỏi một lần nữa.
Câu trả lời của anh như cũ là: “Trừ chuyện mà ngày đó ởtrong bệnh viện anh không nói cho em biết, thì anh không còn giấu giếm bất kỳbí mật nào với em.” Xem ra là anh định giấu cô điều bí mật này cả đời, anh cóbiết, nếu như bọn họ thật sự kết hôn, thì cả đời cô cũng sẽ thấy anh có nợ vớicô! Giữa bọn họ, anh luôn luôn không thẳng thắn! Vốn là cô còn có một tia hi vọng,nhưng lần này đã hoàn toàn bị anh tiêu diệt ~ “Vô Song, hiện tại tất cả mọi ngườiđều biết em sắp là tam thiếu phu nhân của nhà họ Đông, nếu như bây giờ em thoáihôn, thì người khác sẽ nhìn em thế nào, nhìn anh như thế nào.” Anh nói lời nàyvốn là hy vọng cô có thể lấy đại cục làm trọng, cho anh một cơ hội, nhưng, ý tưởngcủa Vô Song lại là, anh đang quan tâm đến thể diện của Tam thiếu gia anh.
Cô không phải một người phụ nữ không biết đạo lý, cho nên côhiểu nên làm như thế nào, coi như là làm một chuyện duy nhất cuối cùng cho anh.