Trên màn hình đột nhiên hiện lên một hàng chữ: Đông Bác Hải,trò chơi còn chưa kết thúc.
Trong bụng chợt lạnh, anh nhất thời tỉnh ngộ cô y tá mới vừađi vào có vấn đề, anh lập tức xoay người chạy đi tìm Vô Song.
“Cha, chờ con một chút.” Cậu bé đuổi theo ở phía sau, mặc dùkhông rõ là xảy ra chuyện gì, nhưng thấy cha đột nhiên trở nên hoảng sợ như vậy,thì cậu nghĩ nhất định là mẹ xảy ra chuyện —— ◆◆◆ “Tiểu thư, con đường này hình nhưkhông phải đi đến phòng phụ khoa?” Cô y tá dẫn cô đi tới một hành lang khôngngười, thì Vô Song rùng mình nên cảnh giác hỏi.
“Tiểu thư, trước mặt chính là phòng phụ khoa mà.” Cô y tá cừơiâm trầm với cô, một đôi mắt đẹp chớp động tia sáng ác độc.
Nhận thấy được trong nụ cười của cô ta là không có ý tốt, VôSong hít vào một hớp lãnh khí, dừng bước chân lại, nhưng cũng không biến sắc,mà thuận miệng nói dối: “Ách ~ cô y tá chỗ này có toilet không, tôi muốn đitoilet.” “Phòng phụ khoa phía trước có toilet.” “Nhưng mà tôi sắp nhịn không đượcrồi, hình như mới vừa rồi trên đường chúng ta đi có toilet, cô ở chỗ này chờtôi một chút nha, tôi đi một chút sẽ về liền.” Cô vừa mới xoay ngừơi, thì cô ytá cũng nhanh chóng bước lên trước chặn cô lại, lời nói vội vàng, “Phòng phụkhoa ở phía trước, đi chín bước thì đã tới rồi.” “Nhưng mà tôi không nhịn đựơc.”Cô ta vội vã ngăn cô như vậy, thì lần này Vô Song xác định trăm phần trăm cô ytá này có vấn đề.
“Nhịn không đựơc, vậy thì bây giờ tôi tiễn đưa cô lên đường.”Cô y tá đột nhiên trở mặt, lộ ra khuôn mặt dữ tợn hung ác, từ trong váy y tárút ra một cây ống tiêm lớn, Vô Song thấy thế thì đẩy cô ta ngã ở trên tường,cô nhanh chóng chạy về, vừa chạy vừa la: “Cứu mạng a ~ cứu mạng ~” Thay vào đóđường hành lang sớm đã bị bọn họ thanh không nhi, ngăn cản nhi người đi đườngthông hành, cho nên hắn chính là dữ dội nát cổ họng cũng sẽ không có người cứunàng.
“Cứu mạng.
.
.
.
.
.
Cứu mạng a.
.
.
.
.
.” Cô vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn cô y tá đuổi theo cô,và cô không ngừng tăng nhanh tốc độ chạy trốn, bụng của cô có chút khó chịu, bắtđầu cảm thấy đau lâm râm, mồ hôi lạnh ướt nhẹp ở trên trán, mới chạy được một nửahành lang, thì cô đã mệt không chịu nổi rồi.
Rốt cuộc mệt mỏi không còn sức để chạy nữa, tay cô đỡ tườngdừng một chút rồi xoay người, nhìn y tá thở hổn hển giơ ống kim, bước tới gầncô, và đứt quãng hỏi: “Cô.
.
.
Cô.
.
.
.
.
.
Tại sao.
.
.
.
.
.
Muốn giết tôi.
.
.
.
.
.” “Bởi vì cô là người đàn bà của Đông Bác Hải.” “Bác Hải vớicác người đến tột cùng là có thâm thù đại hận gì.” “Cái này cô không cần biết.”“Dù thế nào tôi cũng chạy không khỏi, ngại gì mà không nói cho tôi biết?” “Muốnbiết đáp án, thì đi xuống Địa ngục đi hỏi mẹ của Đông Bác Hải đi!” “A ~” Mắt thấyống kim của y tá sẽ xông qua mình, thì Vô Song kinh hãi, và theo bản năngnghiêng người lui về phía sau, chân vừa trợt thì cả người ngã xuống phía sau ——Bành! Hai tay nắm ống kim của y tá đang chuẩn bị cắm xuống Vô Song, thì độtnhiên một viên đạn bay tới, bắn thủng hai bên huyệt Thái Dương của cô ta, cô tacòn chưa kịp liếc mắt nhìn xem là ai nổ súng, thì đã gục xuống, té ở trên ngườicủa Vô Song, ống kim nguy hiểm cắm ở bên cạnh bên tai của cô.
“Mẹ.” Cậu bé kêu lên một tiếng, chạy tới đông đông đông, đẩyy tá ngã ở trên người mẹ ra.
“Kỷ tử.” Nhìn cậu bé, cô đã khóc đến không thành tiếng, cảngừơi đã lượn quanh một vòng ở Quỷ Môn quan, nên giờ phút thể xác và tinh thầncủa cô đều mệt mỏi.
“Không có chuyện gì, không có chuyện gì rồi!” Đông Bác Hải cấtsúng xong, đi tới ngồi xổm người xuống ôm cô vào lòng, an ủi cô, cũng là an ủimình.
“.
.
.
.
.
.
Đứa bé.” Một lúc lâu, cô run rẩy yếu ớt lên tiếng.
“Mẹ, mẹ chảy máu rồi.” Thấy máu từ chỗ đùi của mẹ chảy xuống,làm cậu bé sợ tới mức kêu lên.
Đông Bác Hải liếc một cái, thì sợ tới mức lập tức ôm cô đi,bước chân vội vã chạy tới phòng cấp cứu.
“Bác Hải.
.
.
.
.
.
đứa bé.
.
.
.
.
.
đứa bé.
.
.
.
.
.” Cô đau đến mức cả người đều đổ mồ hôi lạnh, ý nói đứa nhỏ,ngàn vạn lần đứa nhỏ không thể có chuyện.
“Không có chuyện gì đâu Vô Song, đứa nhỏ không có sao, emyên tâm đi, cố chống đỡ chút nha, sẽ lập tức tới ngay phòng cứu cấp.” Anh giậnđến mức cặp mắt đỏ lên, cắn răng nghiến lợi, trong lòng lo lắng cho Vô Song giốngnhư là con kiến đang bò, tâm ~ đau đến mức tận cùng.
Cậu bé theo ở phía sau cũng sắp bị hù dọa khóc rồi, bởi vì dọctrên đường đi mẹ đều đang rỉ máu, không biết làm sao ngay cả cậu cũng chỉ có thểnói lảm nhảm lẩm bẩm cầu nguyện: “Mẹ ngàn vạn lần người không thể có chuyện a,em trai cũng không thể có chuyện.
.
.
.
.
.
Thượng Đế phù hộ, Bồ Tát phù hộ, Ultraman phù hộ.
.
.
.
.
.” “Ô.
.
.
.
.
.
Đau quá.
.
.
.
.
.” Bụng co rút một trận tựa như đau bụng sinh khiến Vô Songkhông nhịn được mà cau chặt lông mày kẻ đen lại, nắm chặt ống tay áo của ĐôngBác Hải, từng giọt mồ hôi lạnh đã biến thành lớn cỡ viên hạt đậu.
“Bác sĩ, bác sĩ.
.
.
.
.
.” Đi tới ngoài cửa phòng cấp cứu, Đông Bác Hải điên cuồngrít gào.
Đèn của phòng giải phẩu vẫn sáng, hiển nhiên là bên trong vẫncòn người đang làm giải phẫu, nhưng mà anh mặc kệ, anh dùng sức đạp cửa kiếng,nghe tiếng gầm gừ, thì có bác sĩ lòng như lửa đốt chạy tới, một nhóm y tá đẩy xephẫu thuật tới, thấy bộ dạng của Vô Song, trong lòng bác sĩ trung niên run sợnói: “Tam thiếu gia, trước tiên ngài đặt vị tiểu thư này xuống, lập tức chuẩn bịlàm giải phẫu.” Đông Bác Hải đang nổi giận giống như một con sư tử phát cuồng,mọi ngừơi đều biết khi anh xù lông lên thì tùy thời anh sẽ ‘ cắn người ’, nhưngbác sĩ trung niên cả gan nói chuyện thì tuyệt đối là đã nguy hiểm đến tánh mạng.
Anh thở hổn hển mà đặt Vô Song lên xe phẫu thuật, Vô Song lạikéo ống tay áo của anh thật chặt không chịu buông tay, khuôn mặt trắng trongthuần khiết giống như là bị ngâm ở trong nước trắng bệch không có một chút huyếtsắc.
“Em và con sẽ không có chuyện gì.” Đông Bác Hải nắm chặt mộttay của cô trầm giọng nói, sau đó kéo xuống bàn tay mà cô cầm chặt ống tay áo củaanh, nói với bác sĩ: “Mang cô ấy vào đi!” “Vâng” Bác sĩ không dám chần chờ, ralệnh y tá đẩy cô vào một gian phòng giải phẩu khác.
Vô Song lệ rơi đầy mặt và đôi mắt nhìn chằm chằm vào ĐôngBác Hải, hình như có lời muốn nói, anh đưa mắt nhìn cô tiến vào trong phòng giảiphẩu, sau đó mới dám tháo xuống ngụy trang kiên cường, thể xác và tinh thần mệtmỏi từ tường ngồi xuống, cởi áo khoác xuống, áo sơ mi trắng bên trong của anhđã bị máu tươi nhuộm đỏ một nửa.
.
.
.
.
.
“Cha, em trai có thể giữ được không?” Thấy cả người cha đềulà máu, cậu bé sợ đến mức khóc ra tiếng, ngực giống như là bị một đoàn bông bếtắc, trái tim nhỏ ~ đau đớn! “Kỷ tử.” Đông Bác Hải hít hít mũi, ngồi thẳng ngườiôm cậu bé vào trong ngực, tiếng khàn khàn nói: “Cha cũng không biết.” “Ô ô.
.
.
.
.
.
Con không hy vọng em trai có chuyện.” Cha cũng không biết, cậucòn lo sợ hơn.
“Thật xin lỗi.” Ôm chặt kỷ tử, nước mắt không hề báo trướcmà nhỏ giọt xuống, đây tất cả đều là lỗi của anh, là anh có lỗi với Vô Song, cólỗi với đứa trẻ không ra đời của bọn họ.
.
.
.
.
.
Hai cha con cứ như vậy mà lẳng lặng ôm nhau khóc, thỉnh thoảngcậu bé co quắp một chút, nhưng mà Đông Bác Hải lại như hóa đá, yên lặng rơi lệ,vẻ mặt đờ đẫn!