Cục Cưng Phúc Hắc: Mẹ Vẫn Còn Rất Thuần Khiết

Chương 109: Hữu kinh vô hiểm (gần bỏ lỡ)




Vương Lôi Lôi (tên cô gái kia) nhìn phòng tắm một chút, Đông Bác Hải vẫn còn đang tắm, cô thở phào nhẹ nhõm sau đó xóa điện thoại gọi đến, rồi đem điện thoại của anh thả lại chỗ cũ, để cho nó tiếp tục sạc điện.

Con người đều là động vật cảm tính, trong một tháng này, cô ở chỗ này ăn ngon, ở tốt, quả thật trải qua cuộc sống mộng ảo của công chúa, Đông Bác Hải vì cô mà mời thầy giáo vũ đạo chuyên nghiệp nhất dạy cô nhảy khiêu vũ, mời thầy giáo lễ nghi dạy cô các lễ tiết của con gái nhà giàu, thỉnh thoảng cũng sẽ tới nhìn cô một chút, cùng cô khiêu vũ qua một lần, và cũng là lần duy nhất bọn họ tứ chi tiếp xúc, anh dịu dàng giống như vương tử trong mộng, cực kỳ có kiên nhẫn chỉ đạo cô ngốc, còn đối với cô lộ ra khuôn mặt tươi cười mê người nhất của đàn ông, mỗi ngày trôi qua thì cô phát hiện mình có chút không kìm hãm được mà thích người đàn ông này ——

Cũng đúng, loại vô cùng đẹp trai giống như Đông Bác Hải, sức quyến rũ vô tận của công tử nhà giàu có, cô gái nào có thể chống đỡ được, cô không chống đỡ được là chuyện hoàn toàn có khả năng.

Nhưng Vương Lôi Lôi nghĩ mãi cũng không ra, anh muốn cô làm tình nhân của anh, tại sao chưa bao giờ đụng đến cô, hơn nữa mỗi lần tới thăm cô đều chỉ là nói chuyện mấy câu với các thầy giáo, quan sát cô mấy lần, sau đó rồi dặn dò gì đó với các thầy giáo, rồi vội vã rời đi.

Hôm nay vừa tới nơi này thì anh giao điện thoại di động cho người giúp việc đi sạc điện, sau đó phong trần mệt mỏi mà đi vào phòng tắm tắm rửa, nhìn cũng không nhìn cô một cái, trong lòng Vương Lôi Lôi có chút buồn, trùng hợp lúc này điện thoại của anh vang lên, cô do dự một chút rồi tự mình đi nhận, cô nói anh đang tắm chính là có tư lợi, cô chính là muốn cho mọi người biết sự tồn tại của cô, hơn nữa quan hệ của cô và Đông Bác Hải không đơn giản.
"Vương tiểu thư, đây là y phục Tổng giám đốc đưa cho ngài, phiền ngài đi thay ngay!" An Sâm ôm một cái túi trang phục xinh đẹp đi tới nói.

"Bây giờ?" Vương Lôi Lôi kinh ngạc nói, nhận lấy y phục trong tay cô ấy, nhịp tim không khỏi tăng nhanh, trời cũng mau tối rồi, anh đưa y phục cho cô không phải là áo ngủ chứ!

"Đúng bây giờ ——"

Đông Bác Hải quấn khăn tắm đi ra ngoài, lên tiếng nói, Vương Lôi Lôi nhìn cơ bụng gợi cảm, thân thể cường tráng của anh mà không khỏi đỏ mặt, An Sâm mơ hồ nhíu nhíu mày, đối với cô gái này thì cô không có một chút thiện cảm, đồng tính luyến ái nhìn đàn ông đàn bà gì thì càng nhìn lại càng thấu đáo hơn, mặc dù diện mạo của cô gái này rất thanh thuần, nhưng An Sâm cảm giác cô gái này không đơn giản.

Chỉ dựa vào cô ta rõ ràng là thích Tổng giám đốc, nhưng lại không giống như các cô gái mê trai khác là dính lấy anh ta hoặc là làm nũng gì đó, thì có thể kết luận là cô ta có mưu tính .

Không phải ai cũng có thể thẳng thắn giống như Vô Song tiểu thư vậy, huống chi không phải là người ta theo đuổi Tổng giám đốc, mà là Tổng giám đốc dán lên!

"Vậy em sẽ đi thay ngay bây giờ." Vương Lôi Lôi ngọt ngào ôm y phục trở về phòng.

Thấy cô ta đi, An Sâm hỏi Đông Bác Hải đang ngồi ở trên ghế sa lon, "Tổng giám đốc, ngài thật sự muốn mang cô ta trở về gặp ông cụ?"

"Dĩ nhiên." Đông Bác Hải không chút nghĩ ngợi mà nói.

An Sâm lại biểu tình có vẻ không yên, "Nhưng chuyện này nếu như bị Vô Song tiểu thư biết. . . . . ."

Động tác lau đầu của Đông Bác Hải cứng đờ, liếc mắt nhìn cô, nhăn đầu lông mày rồi nói: "Tôi sẽ giải thích với cô ấy."

Giải thích? Chuyện như vậy thì giải thích thế nào, cô gái nào chịu được? Chỉ là hai chữ ‘ tình nhân ’, thì nhất định sẽ bị cài là tình yêu nam nữ rồi!

"Ai ~" An Sâm thở dài một hơi, yên lặng cầu nguyện thay Tổng giám đốc, chúc anh may mắn. Cô thật sự không thể nói thêm nữa, nói thêm nữa khẳng định cô sẽ không tránh được bị quở mắng, thiếu gia đây ~ đều có tính khí, rắm thúi của con nhà giàu! Chắc sẽ không nghe người khuyên .

"Em ~ xong rồi."

Vương Lôi Lôi thay quần áo xong tự nhiên trang nhã bước đi ra ngoài, là một bộ dạ phục màu đen cài thắt lưng, chỉ là bên eo cài cái dây lưng hơn ngàn vạn, tổng cộng khảm vào mười hai viên kim cương sáng chói, lễ phục cùng hình tượng khí chất của cô ta rất tương xứng, vị trí làn váy đắp ngang gối, phía trên là hở vai , xương quai xanh để lộ Hồ Điệp xinh đẹp ra ngoài nhìn qua rất hấp dẫn, nhưng thiếu một chút quyến rũ.

Đông Bác Hải để khăn lông xuống rồi đứng dậy đi về phía cô ta, cả trái tim của Vương Lôi Lôi ‘ thình thình ’‘ thình thịch ’ giống như là con nai nhỏ đang đi loạn, nét mặt đỏ hồng lo lắng, cô ta ngượng ngùng buông lông mi xuống ——

Đông Bác Hải gở xuống sợi dây buộc đuôi ngựa của cô, trong nháy mắt tóc đen của cô ta như thác nước thả lỏng xuống, rất tùy ý xõa trên đầu vai và sau lưng.

"Rất tốt!" Đông Bác Hải tán thưởng một tiếng, bộ dáng như vậy liền có quyến rũ, đã giống rồi, quả thực là giống nhau như đúc, tròng mắt đen của anh nhấp nháy rồi khẽ nghiêng thân đến gần cô ta, khóe môi nâng một nụ cười tuyệt mỹ, hô hấp của hai người quanh quẩn với nhau, Vương Lôi Lôi có loại cảm giác hạnh phúc lâng lâng, loại hạnh phúc này ngọt đến tận trong tâm khảm, đẹp giống như là đang nằm mơ vậy.

Bàn tay to của anh lau nước mắt trên má lúm đồng tiền của cô, đang lúc Vương Lôi Lôi cho rằng Đông Bác Hải muốn hôn cô thì An Sâm lên tiếng nói ——

"Tổng giám đốc, có muốn gọi điện thoại cho Vô Song tiểu thư hay không, bảo cô ấy không cần chờ ngài ăn cơm."

"Ừ, đưa điện thoại cho tôi." Đông Bác Hải thả tay xuống, xoay người cầm điện thoại An Sâm đưa cho anh, Vương Lôi Lôi thất vọng mà cắn răng.

Tâm niệm : Vô Song ~ là ai? Nhớ lại ngày đó lúc bọn họ mới gặp gỡ, thì tên cẩu nô tài này cũng nói ra cái tên này.

Nhìn thấy mức độ lo lắng của Đông Bác Hải, cô gái kia hẳn là có quan hệ không tệ với anh, rất có thể cô ấy mới chính người phụ nữ thuộc về anh.

◆◆ ◆◆◆

"Anh là hạnh phúc của em sao. . . . . ."

"Anh là hạnh phúc của em sao. . . . . ."

Trong bệnh viện, điện thoại của Vô Song vang từng chặp một , mà cô vẫn còn đang ở trong phòng giải phẫu, Kiều Lệ Vũ nhìn biểu hiện điện tới một chút, là Đông Bác Hải gọi tới, anh rất muốn nhận để chửi anh ta một chút, nhưng lại bình tỉnh nghĩ, mắng anh ta thì có thể thế nào, bây giờ anh ta chạy tới chỉ có thể làm lòng của Vô Song đau hơn, còn không bằng để cho cô yên tĩnh một chút.

Mặc dù Lệ Vũ rất thích Vô Song, cũng hi vọng Vô Song có thể lựa chọn chính mình, thừa dịp chuyện tình của người ta nguy hiểm mà chen vào thì anh làm không được, huống chi việc cấp bách giữ được đứa nhỏ là quan trọng hơn.
Điện thoại vang thì anh để mặc cho nó vang, anh lo lắng bất an ở ngoài cửa phòng giải phẫu đi tới đi lui.

Rất nhanh Vô Song được đẩy ra ngoài, anh vội vàng chạy tới, kêu: "Vô Song, em sao rồi, Vô Song."

"Lệ Vũ ~ đứa nhỏ."Vô Song suy yếu hỏi.

"Bác sĩ, đứa nhỏ không có sao chứ!" Lúc này Lệ Vũ mới nắm lấy tay bác sĩ, lo lắng hỏi.

"Người thân bệnh nhân xin yên tâm, đứa nhỏ tạm thời được bảo vệ, bệnh nhân không thể chịu kích thích nữa, nếu không đứa nhỏ tùy thời có dấu hiệu xảy thai."

"Cám ơn bác sĩ, cám ơn." Kiều Lệ Vũ cảm kích nói cảm tạ với bác sĩ, bộ dáng kích động kia của anh giống như là cha của đứa nhỏ vậy, hưng phấn đến nỗi choáng váng rồi, anh cười khúc khích nhìn về phía Vô Song, cầm tay của cô, "Vô Song, đứa nhỏ vẫn còn, không sao, không sao."

"Cám ơn anh Lệ Vũ." Vô Song cảm động đến mức khóc lên, anh vẫn còn đối với cô tốt như vậy, ôm cô từ lầu năm vọt tới bệnh viện.

"Đứa ngốc." Kiều Lệ Vũ cười cưng chìu, đối với cô tốt ~ lòng của anh cam tình nguyện, ai kêu người con gái này là tình cảm chân thành của cuộc đời anh, không anh thay thế được.