"Thầy ơi, con muốn bái thầy làm thầy." Sau khi tan học, cậu bé lại hấp ta hấp tấp đi theo tới nhà của ông thầy bảnh bao.
Ông thầy bảnh bao lấy ra một chai nước suối từ trong tủ lạnh, lạilấy ra thêm một chai sữa tươi đưa cho cậu, "Tôi vốn chính là thầy củacậu, cậu còn muốn bái tôi cái gì nữa?"
"Con muốn luyện võ với thầy."
"Luyện vũ? Tôi không biết, tôi chỉ dạy ca hát."
"Ai nha nha, con nói là luyện võ, là công phu quyền cước, ai bảothầy dạy con khiêu vũ chứ, thầy đã lớn tuổi rồi, con còn sợ thắt lưng của thầy đau thôi."
Động tác uống nước của ông thầy bảnh bao hơi chậm lại, ánh mắt nheo lại quan sát cậu, "Tôi rất già sao?"
"Muốn nghe nói thật hay nói dối." Cậu bé uống sữa tươi hỏi.
"Nói nhảm." Ông thầy bảnh bao liếc cậu một cái, đương nhiên là lời thật.
"Vậy thì con lời ít mà ý nhiều để hình dung thầy, hay là thêm mắm thêm muối hình dung thầy?" cậu bé nói mờ mịt.
"Đơn giản chút đi!"
"Không được, với cái tướng mạo xinh đẹp này của thầy, con vẫnphải thêm mắm thêm muốn mà hình dung thầy chứ" cậu bé uống một hơi hết sữa tươi, rồi mới nói: "Thầy à, thầy có biết, người cực kỳđặc biệt như thầy, nói chuyện không quanh co lòng vòng mà trực tiếpnhư thế, nếu như thương tổn đến thầy, thầy cũng đừng ghi hận conđấy."
"Không sao, cậu cứ việc nói đi, thầy đây không có ưu điểm gìkhác, chính là trái tim có năng lực chịu đựng đặc biệt mạnh, mời cậunói." Ông thầy bảnh bao đặt mông ngồi xuống nệm ở trên đất, rửa tai lắng nghe để cho cậu bé đánh giá mình.
Có thầy giáo bảo đảm, cậu bé cũng không che giấu nữa, hắng giọng một cái, rồi nói thẳng ——
"Thầy à, con bội phục dáng dấp có sáng ý của thầy, nhưng con bộiphục dũng khí sống sót của thầy hơn, nhìn từ xa tóc thầy giống như tổ chim, đến gần nhìn mới phát hiện thì ra là ổ con gà, con biết xấuxí không phải là do bản thân của thầy mà là do thượng đế phát cáu,nhưng thầy biết rõ dáng dấp của mình xấu xí cũng không biết khiêmtốn, cả ngày đều ăn mặc bảnh bao như thế, lúc ẩn lúc hiện, hại những người coi trọng giờ học của thầy đều ngủ không được, còn nữa nhathầy, các bạn học đều ở sau lưng bàn tán thầy, rất vui vẻ mà gọithầy là Trư Bát Giới, con mắng bọn nó giúp thầy rồi, con nói cácbạn tại sao có thể gọi thầy là heo chứ? Quá kỳ cục mà! Cũng khôngthể bởi vì dáng dấp người ta giống như cái gì đó thì kêu người talà cái gì đó chứ! Vậy thì thật sự là quá sỉ nhục heo rồi."
"Ô ô. . . . . ."
Ông thầy bảnh bao bị đả kích đến nỗi cả tinh thần lẫn thể xác đều bị tan nát, khóc không ra nước mắt , năng lực chịu đựng của tráitim anh dù cho mạnh mẽ hơn nữa cũng không thể chịu nổi sỉ nhục,làm thế nào mà chịu được tàn khốc nặng nề như thế này.
Cậu bé đem đầu của anh ôm vào trong ngực, an ủi: "Thầy xem thầyđi, rõ ràng yếu ớt đến nỗi không chịu được một kích, vậy mà còncậy mạnh trước mặt của con, sớm biết trái tim của người yếu ớt nhưvậy, thì con sẽ nói kín đáo một chút."
"Ô ô. . . . . . Trái tim của tôi không chịu được đả kích như vậy, có phải không muốn người ta sống không."
"Thầy à, sở dĩ con nói trực tiếp như vậy, là vì muốn thầy làm quen trước." Cậu bé thanh minh cho bản thân.
"Ô ô. . . . . . thầy đau lòng không chịu nổi rồi đây"
"Ngoan ngoãn, Wow, không sao, không sao đâu, chịu đả kích một lần,thì sẽ có kinh nghiệm, lần sau có thể thản nhiên mà tiếp nhận thựctế." Cậu bé như người lớn, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của anh ta anủi, ông thầy bảnh bao càng run rẩy hơn.
————————————————� �—
"Bạch Dạ, công phu quyền cước của ông ta cậu cũng đã thấy qua, thế nào, tra được lai lịch của ông ta chưa?"
Trong biệt thự, cậu bé ngồi ở trên ghế sa lon, hỏi Bạch Dạ đứng ở trước mắt.
"Chủ tử, công phu quyền cước của anh ta đều không phải là xuất xứtừ bang phái, hẳn là tự mình luyện." Bạch Dạ nói, "Tôi hoài nghi anh ta là một sát thủ."
"Sát thủ? Không thể nào." Cậu bé kêu lên, ông thầy bảnh bao tính tình tốt như vậy, sao có thể là một tên sát thủ.
"Chủ tử, tôi và Bạch Dạ đều là sát thủ chuyên nghiệp, đối vớingười cùng nghề đều rất nhạy cảm, tôi tin tưởng suy đoán của BạchDạ, nên không thể sai được." Ảnh Tử nói xen vào.
"Tôi nghĩ. . . . . ." Không phải là cậu bé không tin hai người bọnhọ, mà là cậu rất khó tưởng tượng bộ dạng lúc giết người của ôngthầy bảnh bao, hung ác thế nào.
"Chủ tử, tôi đề nghị ngài đừng thân thiết với anh ta quá." Bạch Dạ lại nói.
"Tại sao, sợ ông ấy tổn thương tôi?"
"Không phải vậy ——" Bạch Dạ liếc mắt nhìn Ảnh Tử, ánh mắt của hai người cũng nhấp nháy nhìn cậu bé.
Cậu có chút nóng nảy hỏi: "Vậy thì vì cái gì?"
"Chủ tử, sát thủ là người không có thất tình lục dục, vì đạt được mục đích, chính người thân của mình cũng phải giết, tôi lo lắng cậuthân mật với anh ta, cuối cùng sẽ có một ngày cậu sẽ bại lộ thânphận của mình."
"Nói đi nói lại, các cậu chính là lo lắng ông ta sẽ giết tôi, đúngkhông." Mắt cậu bé sáng như đuốc nhìn bọn họ, hai người im lặngkhông nói, đây là vấn đề rất thực tế, sát thủ vốn là người mâu thuẫnnhất, hôm nay anh ta có thể bảo vệ anh, ngày mai anh ta có thể sẽvì nhiệm vụ mà giết chết anh. Là bạn cũng có thể là địch.
"Chủ tử, đối với cậu chúng tôi nhất định chịu trách nhiệm an toàn." Hai người cùng nói ra.
"Bạch Dạ, Ảnh Tử, tôi biết các cậu rất quan tâm tới an nguycủa tôi, cũng xin các cậu yên tâm, tôi tự có chừng mực, trước khithân phận của thầy giáo còn chưa được chứng thật, tôi vẫn sẽ thânthiết như trước kia mà lui tới với ông ấy, chờ sau khi mọi chuyệnrõ ràng, tôi sẽ có tính toán." Cậu bé ra vẻ quân vương nói.
Bạch Dạ và Ảnh Tử biết nhiều lời cũng vô dụng, nên theo ý của cậu ấy mà gật đầu.
Cậu bé nhìn về phía Ảnh Tử, "Thương thế của cậu đã khá hơn chút nào chưa?"
"Chủ tử quan tâm, một chút vết thương nhỏ không đáng nhắc đến." Ảnh Tử khiêm tốn nói.
"Cám ơn cậu Ảnh Tử." Cậu bé chân thành nói câu cảm tạ.
"Chủ tử nghiêm trọng rồi, Ảnh Tử thẹn không dám nhận." Ảnh Tử có vẻ rất thận trọng.
"Bạch Dạ đưa tôi trở về đi, quá muộn rồi." Để cho mẹ lo lắng rồi.
"Dạ." Bạch Dạ gật đầu một cái, cậu bé đi theo cậu ấy ra ngoài.
Ngồi lên xe, cậu bé tựa đầu vào trên nệm phía sau, như đang suynghĩ gì đó, Bạch Dạ liếc cậu một cái, nói: "Chủ tử, nếu là tổ chức sát thủ, lúc tiếp nhận nhiệm vụ sẽ có người đưa ám hiệu tới, cậu cóthể âm thầm quan sát một chút."
"Ám hiệu gì?" Cậu bé không hiểu.
"Tỷ như ở trên cửa của hắn dán tờ giấy, hoặc là để một quyển sách gì đó ở cửa của hắn."
"Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý." Gật đầu một cái, cậu bé chauchặt chân mày, đang suy nghĩ đến đêm hôm đó, bóng đen kia có phải làchạy tới đưa ám hiệu cho thầy hay không.
Nhưng mà mưa lớn như vậy, thầy không hề ra cửa mà ~
"Chủ tử, có câu Bạch Dạ không biết có nên nói không?" Bạch Dạấp úng, mặc dù cậu bé chỉ là một đứa nhỏ, nhưng dù sao cậu ấycũng là chủ tử của cậu, chủ tớ khác biệt, có nhiều lời không thể tùytiện nói lung tung.
"Cậu nói đi." Cậu bé rất nghiêm túc nhìn cậu ấy.
"Chủ tử, tôi vẫn rất bội phục cơ trí hơn người của cậu, còn nhỏnhưng gan lớn, nhưng mà chủ tử à, cậu rất dễ dàng xử trí theo cảmtính, nó sẽ là nhược điểm trí mạng của cậu. Biết không, nhân từ đốivới kẻ địch chính là tàn nhẫn đối với mình."
". . . . . ." Cậu bé im lặng nghiêng người đi, đối phó với kẻđịch không có tình cảm, thủ đoạn của cậu có thể tàn nhẫn đến mức làmngười ta giận sôi, nhưng nếu đối phó người bên cạnh, cậu đã khôngxuống tay được, cậu cũng biết cái này là nhược điểm trí mạng nhấtcủa cậu, nhưng mà cậu thật sự vẫn không có thành thục đến mứctuyệt tình đoạn nghĩa.